Mục Hiểu Hiểu nhìn người trên màn hình không chớp mắt, hoàn toàn không biết đại tiểu thư bên cạnh tay đã siết thành nắm đấm, trong lòng cô thậm chí còn dâng lên một luồng lệ khí, thúc đẩy cô muốn đứng lên đoạt lấy điện thoại của Mục Hiểu Hiểu quăng thẳng xuống đất, đạp cho nát bét.
Nhưng thân phận đại tiểu thư vẫn còn đó không cho phép cô được làm như vậy.
Điều làm Tần Di bất lực hơn nữa chính là cô có lý do gì để tức giận? Cô dựa vào đâu mà nổi nóng?
Cô thích Mục Hiểu Hiểu nhưng Mục Hiểu Hiểu lại không thích cô, trong lòng nàng cô chỉ là một người chị gái tốt mà thôi.
Nỗi buồn bực lan tràn trong lòng đại tiểu thư, khiến cô cảm thấy rất khó chịu nhưng lại chẳng biết phát tiết bằng cách nào, chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt xuống.
Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết trong lúc nàng chìm đắm vào đống ảnh, đại tiểu thư ở bên cạnh đã sớm lượn một vòng qua bể khổ, trong lòng đã đạp nát điện thoại của nàng không biết bao nhiêu lần.
Nàng dùng ngón tay gõ trên màn hình để phóng to bức ảnh lên, nhất là vị trí đôi mắt rồi nhìn đi nhìn lại.
Tần Di hít một hơi thật sâu.
Cô nghĩ nếu Mục Hiểu Hiểu thực sự lợi hại như thế, vậy thì nàng cứ giữ nguyên như này đừng bao giờ quay đầu nhìn cô.
Nếu có một ngày nàng quay đầu, đại tiểu thư nhất định phải để Mục Hiểu Hiểu nếm trải cảm giác của mình hôm nay.
"Ôi, đại tiểu thư, chị nhìn mắt cô ta này." Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết nàng đã bị chụp mũ "Nhất định bị trả thù", nàng chăm chú xem ảnh như vậy vốn không phải vì thưởng thức sắc đẹp hay gì mà chủ yếu là do bệnh nghề nghiệp.
Tần Di lạnh lùng nhìn nàng.
Nhìn cái gì?
Cô ta có thân phận địa vị gì, có xinh đẹp đi nữa cũng đáng để cô phải nhìn sao?
...
Mục Hiểu Hiểu vẫn tiếp tục phóng to đôi mắt, giống như chuyên gia PTS vậy, nhất định phải nhìn thấy gì đó trong đôi mắt ấy.
Nhịn không được, Tần Di liếc nhìn người trên màn hình, cô nhíu mày một cái, cô ta không phải là nghệ sĩ của Nam Dương sao?.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Người này là Tiết Mạn Lan, người mẫu được công ty tập trung nâng đỡ nhưng mãi vẫn không nổi, bởi vì tính cách cô ta kiêu ngạo thích khoe khoang, không giống như những nghệ sĩ hoặc người mẫu khác chăm chỉ làm việc, nghe lời công ty.
Cô ta chính là kiểu người tùy tiện, được ngày nào hay ngày ấy, kiếm tiền hôm nay không nghĩ đến ngày mai, kể cả là người đại diện cũng đừng hòng chi phối cô ta, ở công ty nổi tiếng là phóng túng ngang ngược.
Thêm vào đó gia cảnh cô ta cũng không tệ, chỉ ra ngoài tùy tiện chơi đùa vậy mà lại có chút danh tiếng, thật làm cho người khác vừa chả biết phải làm sao vừa tức giận.
Tần Di có ấn tượng với cô ta, bởi năm đó có lần khi cô đến Nam Dương, lúc đỗ xe xong đang muốn đi lên lầu thì nghe tiếng có người kêu lên.
"Ái ái ái, đừng đi!"
"Chị chờ một chút Mạn Lan, sao chị lại uống cái thứ này! Chị là người mẫu, làm ơn có ý thức tự giác chút đi được không?"
...
Ngay sau đó, một người phụ nữ cao ráo thon thả mặc áo da, tay trái cầm ly cà phê, móng tay sơn màu đỏ rực, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đắc thắng như một đứa trẻ.
Sau khi đi ra nhìn thấy Tần Di, cô ta ngẩn ra còn cắn môi theo thói quen, hít một hơi thật sâu, ánh mắt trừng lớn.
Tần Di mặc một cái áo khoác dạ đen vừa vặn ôm lấy cơ thể, cô vốn đã cao, màu đen càng làm cho vóc dáng trở nên thon thả, vòng eo nhỏ lộ ra tăng thêm cảm giác nữ tính.
Cộng thêm khí chất của cô làm Tiết Mạn Lan không thể rời mắt, trong lòng suy nghĩ đây có phải lãnh đạo đến kiểm tra không?
Đến tận khi người đại diện đi tới, nhìn thấy Tần Di cũng cực kì sửng sốt: "Đại tiểu thư."
Người đại diện kéo Tiết Mạn Lan, lông tóc dựng đứng cả lên: "Mau chào hỏi đi!"
...
"Nhìn cô ta có vẻ không giống như bị bệnh." Mục Hiểu Hiểu vẫn đang phân tích từng điều một: "Chị nhìn ánh mắt cô ấy đi, bức ảnh phong cách cổ trang yên tĩnh quá mức này không hợp với cô ấy."
Nàng nhanh chóng để tấm ảnh ra sau lại cầm lên một tấm ảnh thường ngày khác: "Xem em, đôi mắt này linh động như vậy mà, cô ấy có phiền não gì sao?"
Thấy Mục Hiểu Hiểu đang tập trung làm việc, sắc mặt lạnh lùng của đại tiểu thư hòa hoãn một chút.
Mục Hiểu Hiểu suy nghĩ: "Nếu nhất định phải nói ra có gì khác biệt, chị gái này hẳn là...!Đang chống chọi lại thứ gì, khóe mắt và thần sắc đều nói lên chị ấy không vui."
Tần Di:...
Chị gái?
Nhanh như vậy đã gọi chị gái rồi?
Xem ảnh xong liền nhận chị gái luôn?
Mục Hiểu Hiểu nhận chị gái không phải quá tùy tiện rồi sao? Chị gái nàng đáng giá hai đồng thôi à?
Vào lúc này sau khi đã phân tích xong, Mục Hiểu Hiểu cuối cùng cũng phát giác ra tâm trạng không tốt của đại tiểu thư, nàng vội vàng xoay người: "Không xem nữa không xem nữa, đại tiểu thư, em đưa chị đi nghỉ chút nhé?"
Phi phi.
Nàng sao có thể gọi chị bừa bãi như vậy.
Đều là do bệnh nghề nghiệp trước kia, cứ thấy cô gái nào lớn tuổi thì gọi chị gái, chàng trai lớn tuổi thì gọi anh trai mà gây ra sai lầm hôm nay.
Tần Di không thèm nhìn nàng.
Mục Hiểu Hiểu giải thích: "Đây là thói quen của em, đại tiểu thư, bình thường bọn em đi làm có gặp có gặp các cô dì 60 70 tuổi cũng phải gọi chị, nếu không người ta sẽ không vui."
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt lạnh lùng phóng dao piupiu.
Nàng có ý gì?
Đang ám chỉ cô rất già sao?
Mục Hiểu Hiểu:...
Được rồi, đại tiểu thư mà trở nên đanh đá thì nàng không sao rồi.
Mắt thấy nàng không giải thích, Tần Di quay đầu xoay người đưa xe lăn rời đi chầm chậm.
Không giải thích được liền tức giận.
Lại không giải thích được sẽ không để ý tới nàng nữa.
Mục Hiểu Hiểu ngây ra tại chỗ hồi lâu rồi đi theo lên tầng 3.
Cửa phòng đã đóng lại.
Hơn nữa lần này không phải khép hờ mà là khóa lại thật.
Mãi đến tận trưa đại tiểu thư cũng không xuống lầu, chẳng qua từ tầng 3 mơ hồ truyền ra tiếng đàn tranh.
Đại tiểu thư biết đánh đàn tranh, việc này Mục Hiểu Hiểu biết chỉ là cô rất hiếm khi đàn, nàng ngưng thần lắng nghe một hồi, chỉ cảm thấy bài hát này có chút quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó.
Dưới lầu Tiểu Thúy đang nấu cơm cũng nghe thấy, cô ấy chần chừ chốc lát rồi nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Cô không biết đây là bài gì sao?"
Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Bài gì?"
Tiểu Thúy liếc nhìn nàng, lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết." Đây không phải bài "Thật ra em không hiểu lòng tôi" sao? ---Em nói tôi như mây không sao đoán trước được.
Thật ra em không hiểu lòng tôi.
Em nói tôi như mộng lúc xa lúc gần.
Thực ra em không hiểu lòng tôi.
...
Tiểu Thúy trước giờ luôn cảm thấy đại tiểu thư đối xử khác biệt với Mục Hiểu Hiểu, nhưng không xác định rõ được nhưng đến hôm nay, bài hát này giống như hạt cây nảy mầm từ trong đất, khẳng định hơn suy đoán của cô ấy.
Mục Hiểu Hiểu không suy nghĩ nhiều, nàng cầm di động lên ghi âm lại một đoạn, nhưng bởi vì hiệu quả cách âm quá tốt, âm thanh có chút ngắt quãng.
Buổi trưa sau khi Tiểu Thúy nấu xong cơm, Mục Hiểu Hiểu đang chuẩn bị bưng lên thì nhận được tin nhắn của đại tiểu thư.
- --Cho em nghỉ một ngày.
Cho nàng nghỉ một ngày.
Mục Hiểu Hiểu có chút không dám tin, nàng xem đi xem lại tin nhắn đó rất nhiều lần.
- --Tại sao? Em còn muốn đi tản bộ cùng chị.
Tần Di lạnh lùng.
- --Em đang sỉ nhục một người ngồi xe lăn sao?
Mục Hiểu Hiểu nhìn tin nhắn này hơi mím môi, đại tiểu thư rất nhanh đã gửi đến tin nhắn tiếp theo.
- --Em có thể đi tản bộ cùng người mẫu....
Nàng đã hiểu, đại tiểu thư cho nàng một ngày nghỉ là muốn để nàng đi gặp Tiết Mạn Lan do thầy Vương giới thiệu sao?
Không phải nàng không nhìn thấu nỗi lòng của đại tiểu thư.
Trong nhận thức của nàng từ bé tới giờ, tình cảm chị em là thứ không gì có thể phá vỡ nổi.
Nàng đã nhận định Tần Di là chị gái mình thì sẽ đối xử với cô y như cách nàng đối xử với Thu Thu.
Nếu như Thu Thu tròn 18 tuổi, có năng lực làm việc thì có cơ hội tốt nào nàng cũng nhất định sẽ giới thiệu cho cô ấy.
Nàng căn bản không hề nghĩ nhiều.
Đây giống như đám trực nữ vậy, bạn có đối xử tốt với họ tốt đến đâu chỉ cần chưa nói thẳng ra, chưa đâm thủng lớp giấy mỏng này, chưa có những hành động thực tế thì nàng chắc chắn sẽ không có suy nghĩ lệch lạc.
Huống hồ Mục Hiểu Hiểu còn suốt ngày thản nhiên tự nhận bản thân theo chủ nghĩa độc thân.
Buổi chiều trước khi rời đi nàng chuẩn bị một chút điểm tâm cho đại tiểu thư, giao cho Tiểu Thúy: "Vậy tôi đi trước nhé."
Tiểu Thúy gật đầu, chần chừ nhìn nàng một cái: "Tối nay có về không?"
Mục Hiểu Hiểu thuận miệng đáp:"Không về đâu, tôi đến bệnh viện thăm em gái, cô giúp tôi báo với đại tiểu thư một tiếng."
Đại tiểu thư tâm tình không tốt, không chừng đang phiền muộn, Mục Hiểu Hiểu sáng nay theo thói quen định lên gõ cửa phòng nhưng cuối cùng đổi lấy một tin nhắn cảnh cáo hung dữ của đại tiểu thư.
- --Đừng làm phiền chị.
Tần Di ngồi trên xe lăn, xuyên qua rèm cửa sổ nhìn Mục Hiểu Hiểu và Tiểu Thúy đang nói gì đó, thấy nàng nhìn lên lầu một cái rồi xoay người rời đi.
Cô nhắm mắt lại.
Mục Hiểu Hiểu rời đi không lâu thì Lưu Vạn Niên đến, đại tiểu thư đang ngồi trong phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng không có ai, Tiểu Thúy không biết đã chạy đi đâu.
Lưu Vạn Niên nhìn dáng vẻ này liền biết tâm tình đại tiểu thư đang không tốt.
Bình thường vào những lúc như thế này anh ta đều không dám đến quấy rầy đại tiểu thư nhưng dù sao đích thân Tần Di đã dặn mỗi ngày phải báo cáo tình hình của Thu Thu cho cô, anh ta nhất định phải làm.
"Đại tiểu thư."
Anh ta nhìn đại tiểu thư, cảm thấy ánh mắt cô trống rỗng, không có chút tia sáng nào ngẩn ngơ nhìn lá rơi ngoài cửa sổ không.
Tần Di xoay người nhìn anh ta.
Lưu Vạn Niên nhìn sắc mặt đại tiểu thư có chút tái nhợt, thở dài, cúi đầu: "Thu Thu bên kia, sáng nay vừa làm kiểm tra, theo kết quả sơ bộ thì thân thể không có vấn đề gì quá nghiêm trọng nhưng để đề phòng vạn nhất thì vẫn sẽ tĩnh dưỡng một tuần nữa sau đó mới làm phẫu thuật, chiều hôm nay các chuyên gia đã cùng nhau hội chuẩn rồi."
Tần Di gật đầu, giơ tay lên một chút.
---Trường học?
Lưu Vạn Niên:" Dựa theo yêu cầu của cô, tôi đã đi thăm dò trường học bên kia.
Đúng là Thu Thu ở trường học vì việc chuyển lớp và hoàn cảnh gia đình mà bị bạn học bắt nạt.
Tôi đã tìm phía nhà trường để lấy video, có bằng chứng xác thực."
Đại tiểu thư nheo mắt.
Lưu Vạn Niên tim đập nhanh một nhịp, đến rồi đến rồi, anh ta đã rất lâu không thấy đại tiểu thư có biểu cảm này.
Tần Di vốn chẳng phải một người tốt tính gì.
Mấy năm nay, cô buông bỏ hết thảy mọi thứ ngoài kia, buông bỏ chính bản thân mình, một Tần Di như này đã rất lâu không thấy rồi.
Cô nhìn Lưu Vạn Niên, ánh mắt lạnh như băng.
- --Đi tìm Vương Nhân, nói với anh ta việc này do tôi sắp xếp, không được để con bé bị bắt nạt nữa.
Vương Nhân là lãnh đạo bộ phận quan hệ công chúng của Tần gia, rất thân quen với mấy người trong bộ giáo dục.
Lưu Vạn Niên gật đầu, anh ta nhìn đại tiểu thư cảm thấy cô vẫn còn lời muốn nói: "Phải chuyển lớp cho con bé sao?"
Chuyện này đối với đại tiểu thư không phải chỉ cần nói một câu là xong sao.
Tần Di nhìn anh ta.
- --Không.
Sao phải chuyển?
Thu Thu cũng không làm gì sai, sao cô ấy phải trốn đi chứ? Tần Di dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Lưu Vạn Niên.
- --Nuôi mà không dạy, cho bọn nó ít bài học đi.
Nắm chắc thước đo.
Tại sao bạo lực học đường lại phát triển lại phát triển trong trường học như vậy? Đừng lên lúc nào cũng bỏ qua, nói cái gì mà con trẻ cần được tha thứ, không thể gây ảnh hưởng cho những mầm non tương lai.
Làm như vậy có thực sự là vì thế hệ tương lai không?
Khi lũ trẻ phạm sai lầm nếu không nghiêm khắc trừng phạt thì sẽ giống như đồng lõa của chúng, đây là phá hủy thế hệ mai sau mới