Mục Hiểu Hiểu thản nhiên ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, dáng người cao ngất, vô cùng có phong thái của đại tướng quân.
Không chỉ có Tiết Mạn Lan kinh ngạc, chính nàng cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nhìn đi, đây chính là chỗ tốt khi làm em gái đại tiểu thư, nàng tự cảm thấy bản thân mình bây giờ cũng trở lên ưu nhã hơn, khí thế càng mạnh mẽ hơn.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Sau lưng có chỗ dựa, ta bung xõa hết mình!
Tiết Mạn Lan nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu một hồi rồi nhếch môi cười.
Cô ta cầm lên được thì cũng bỏ xuống được, đứng đối diện nàng rồi cúi người xuống, từ trong đống quần áo rút ra một cái váy.
Ở góc độ này.
Đủ để Mục Hiểu Hiểu quan sát được một số thứ.
Cần cổ thon dài, xương quai xanh hấp dẫn, một đường hướng xuống...
Nhưng Mục Hiểu Hiểu đã không còn là Mục Hiểu Hiểu của trước kì nghỉ hè, nếu nàng mà chưa trải qua sự rèn luyện với đại tiểu thư thì có lẽ bây giờ đã giống như tay mơ bị sự phóng đãng của cô ta làm đỏ mặt.
Nhưng hôm nay đã khác rồi.
Nàng đã chăm sóc đại tiểu thư.
Không phải nàng nói khoác đâu mà cái khí thế đó của đại tiểu thư, chỉ cần cô nhướng mày hay mím môi một cái đủ đánh bay Tiết Mạn Lan qua mấy con phố.
Tiết Mạn Lan cũng là một người kỳ quái, nếu Mục Hiểu Hiểu biểu hiện bình thường như những kẻ khác, nhìn thấy cô ta liền đỏ mặt tía tai thì cô ta ngược lại chẳng có ham muốn chinh phục.
Trong cơn tức giận, cô ta cố ý chọn một chiếc váy ngắn đến mông cực kì mát mẻ để mặc.
Như này mặc với không mặc cũng không khác nhau là mấy.
Đã mặc ít vậy rồi, cô ta còn không quên mặc quần tất.
Từ đầu đến chân đều viết hai chữ "Lẳng lơ".
Cô ta xõa tóc ra, cười nhẹ đi về phía Mục Hiểu Hiểu rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Mùi nước hoa nồng nặc ập tới, Mục Hiểu Hiểu mặt không đổi sắc, Tiết Mạn Lan cười, nghiêng người về phía trước, tựa hồ muốn dán lên người Mục Hiểu Hiểu, vừa tựa như muốn duy trì khoảng cách nhất định: "Cô Mục còn rất trẻ nha."
Ánh mắt Mục Hiểu Hiểu liếc qua cô ta.
Bà chị này có cái tật xấu gì đây?
Gọi nàng đến làm này nọ với cô ta à?
Ánh mắt của Tiết Mạn Lan làm nàng nhớ đến mèo cái trong kì phát tình, mầy người trong vòng giải trí giờ cởi mở vậy sao?
Cũng không đúng, đại tiểu thư nhà nàng không có như vậy mà.
Cô lúc nào cũng duy trì khoảng cách nhất định với người khác, nếu có sự tiếp xúc thân mật gần gũi sẽ làm cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, dè dặt lễ độ.
"Cô đang nghĩ đến ai?" Tiết Mạn Lan nhìn thấu ánh mắt nàng, cô ta suy ngẫm rồi đưa tay vuốt tóc, ánh mắt ướt áp: "Không chú tâm như này mà còn đòi thu phí theo phút à?"
Nói xong, chân cô ta như có như không đụng vào Mục Hiểu Hiểu.
Trơn nhẵn, còn có chút lạnh giá.
Mục Hiểu Hiểu kinh hãi, lông tóc dựng đứng cả lên.
** mé, trực tiếp vậy sao?
Tiết Mạn Lan nhìn phản ứng này của nàng, cô ta lại tiếp tục như có như không đụng vào nàng, ánh mắt trêu ghẹo: "Sớm đã được nghe cô Mục tuổi trẻ tài cao, hôm nay được gặp, quả không chỉ kĩ thuật cao siêu mà nhan sắc cũng chẳng vừa."
Đối phó với một đứa nhỏ còn chưa ra trường, Tiết Mạn Lan vẫn rất có tự tin.
Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm cô ta một hồi, gật đầu một cái rồi đưa tay sờ mặt: "Tôi cũng luôn có ước mơ làm nghệ sĩ."
"Ồ?"
Tiết Mạn Lan nở nụ cười ý vị thâm sâu, nhìn đi, mới đầu còn giả bộ thỏ trắng non nớt không hiểu phong tình, giờ bắt đầu lòi đuôi rồi đây.
Cô ta trời sinh đã cong, ngay khi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu trong lòng liền cảm thấy.
Cô gái này nhất định sẽ thuộc về một người phụ nữ.
"Cô Mục giỏi phương diện nào?"
Tiết Mạn Lan liếm môi, đôi môi đỏ tươi, tròng mắt càng thêm nóng bỏng như lửa, cô ta nói những lời dò xét này, từ góc độ của người trưởng thành mà nói chính là màn mở đầu của tình một đêm.
Giỏi cái gì?
Thích gì?
Muốn được đối đãi như nào?
Cô ta sớm đã thông thạo.
Nói về lý tưởng của mình, Mục Hiểu Hiểu vui vẻ đáp lời: "Tôi thích ca hát, sau này muốn trở thành một ca sĩ."
Ca hát à.
Tiết Mạn Lan nhìn đôi môi nàng, nuốt nước miếng: "Tôi tin chắc rằng tiếng hát của cô Mục rất êm tai."
Đáng chết.
Sao lại có thể có một cô gái vừa thành thục vừa đơn thuần như này, cô ta thật muốn rung động.
"Hát cho tôi nghe đi."
Cô ta tiếp tục nghiêng người về phía trước, Mục Hiểu Hiểu nhìn cát đang chảy trong đồng hồ: "Vậy có ổn không?"
A a.
Thật đáng yêu quá đi.
Tiết Mạn Lan cười, lui người về phía sau, vuốt mái tóc dài: "Không sao, tôi có thời gian trò chuyện với cô."
Chị...
Mục Hiểu Hiểu khi nghe những lời này lập tức nhớ tới đại tiểu thư.
Không biết tâm trạng của cô đã tốt hơn chưa, mai về phải mang chút đồ ngọt về, dỗ dành cô vui lên.
Tiết Mạn Lan nhìn nàng híp mắt một cái, cô ta cảm thấy trong lòng cô gái này hình như đã có người, so với những tin tức ngày trước cô ta nghe được không giống lắm.
"Hát đi."
Tiết Mạn Lan thúc giục, Mục Hiểu Hiểu cũng không phải một người sợ thể hiện, nàng thở dài nói: "Haiz, nếu cô Tiết đã thúc giục như vậy, tôi không khách khí nữa, thật xin lỗi nhưng hôm nay không thể hát cho cô bài tiêu biểu của tôi được."
Bài "Tâm Nguyện" của nàng chỉ dành riêng cho đại tiểu thư.
Tiết Mạn Lan nhìn cô cười, lại còn có bài tiêu biểu? Vậy cô ta nhất định phải rửa tai lắng nghe.
Cô ta chống hai tay ra sau lưng, bày ra một tư thế nhàn nhã thưởng thức.
Mục Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút, bình thường thời gian giải trí của nàng cũng không nhiều, đối với mấy ca khúc thịnh hành hiện nay không biết rõ lắm, nhưng mấy bài hát cũ thì biết không ít, nàng mở miệng hát "Chờ đợi một ngàn năm".
- --Chờ đợi một ngàn năm ta không hối hận a a a.
Là ai bên tai nói yêu ta không bao giờ đổi thay.
Chỉ vì một câu này mà đau xé ruột gan cũng không hối hận a a a.
...
Tiết Mạn Lan từ khuôn mặt nở nụ cười đến nổi hết da gà da vịt, càng về sau còn phải nhe răng há miệng, bất quá chỉ mấy giây thôi.
Mục Hiểu Hiểu đang hát rất nhập tâm, tay còn làm tư thế kiểu cổ xưa giơ lên, hát đến phần điệu khúc vì quá nhập tâm mà nàng còn nhướng người về phía trước: "Ta nguyện cùng người hóa thành một ngọn lửa...a...a...a...Chờ đợi một ngàn năm a chờ đợi."
Tiết Mạn Lan:...
Đậu má.
Đừng tới đây.
Hát xong một bài.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tiết Mạn Lan co lại thành một cục trên sofa, khẽ mỉm cười: "Nghe hát tiếp hay chữa trị?"
Tiết Mạn Lan ngược lại hít một ngụm khí lạnh, không chút do dự: "Chữa trị."...
Buổi trị liệu tâm lí chính thức bắt đầu.
Tiết Mạn Lan bắt đầu dốc bầu tâm sự những thống khổ trong cuộc sống: "Cô nói xem làm người mẫu có gì tốt, tôi ăn cơm cũng phải tính toán từng gam, tính toán
thì thôi đi, mỗi ngày chỉ cho ăn rau, không coi tôi là người nữa, cũng có phải nuôi thỏ đâu?"
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô ta: "Chẳng trách tôi nhìn ảnh thấy trong mắt chị có ưu sầu, hóa ra là đói bụng."
Tiết Mạn Lan: "Cô thật lợi hại nha cô Mục! Cái này mà cũng phát hiện ra, hôm nay tôi trả cho cô double."
Mục Hiểu Hiểu:...
Tiết Mạn Lan: "Không chỉ để tôi bụng đói khổ sở, mấy người họ còn bắt tôi học Tiếng anh, tôi cũng sắp 30 rồi còn bắt tôi học.
Lúc còn đi học, tôi đã ghét abc, tiếng mẹ đẻ không tốt sao? Mỗi ngày Are you ok? Fine, thank you thì có thể tiếp xúc với tài nguyên quốc tế à? Mà tiến ra quốc tế có tác dụng gì đâu? Chúng ta phát triển trong nước thôi không được sao?"
Cô ta đứng lên, Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh tiếp lời: "Đừng kích động, nếu không tôi hát cho chị nghe một bài "Tôi yêu tổ quốc" nữa nhé?"
Tiết Mạn Lan:...
Cô Mục đúng là giỏi chữa trị cho mấy nhân vật không bình thường.
Bất luận là ai, cho dù bệnh nhân đó có khuynh hướng bệnh tâm thần thì nàng cuối cùng cũng có thể trò chuyện với họ khá tốt.
Vốn hôm nay là một buổi gặp mặt đơn giản nhưng Tiết Mạn Lan cứ nhất định không chịu để nàng đi, kéo nàng ở lại làm cơm tối.
Mục Hiểu Hiểu làm cho cô ta món bò bít tết đơn giản và mì Ý, Tiết Mạn Lan vùi đầu vào ăn, cực kì cảm động.
Mục Hiểu Hiểu rửa tay sạch sẽ, vừa nhìn cô ta vừa cười: "Chị không có bệnh tâm lý gì đâu, sau này chúng ta không cần gặp nhau nữa."
Tiết Mạn Lan cứng đờ người, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Nhưng tâm trạng tôi có thể đột nhiên trở nên không tốt, buổi sáng chưa đến 5 giờ đã thức giấc."
Mục Hiểu Hiểu khẽ cười: "Tâm tình không tốt là do quá đói, dậy sớm vậy là do bị cơn đói bụng làm tỉnh giấc."
Lúc đói bụng, ai sẽ vui được?
Buổi tối không được ăn cơm, sáng thì ăn không đủ no, hơn nữa cường độ công việc cao, đương nhiên là ngủ không ngon rồi.
Tiết Mạn Lan bĩu môi, vẫn còn muốn tìm lí do, Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh đột nhiên nhìn cô ta nói một câu: "Cô Tiết, thực ra chị là một người rất tốt."
Một câu nói làm Tiết Mạn Lan giật mình, cô ta ra mắt từ sớm bởi người mẫu từng là ước mơ của cô ra nhưng sau khi tiến vào vòng giải trí, cô ta mới phát hiện ra mộng tưởng và hiện thực cách nhau rất xa.
Dưới ánh đèn sàn diễn, cô ta không thể tùy ý muốn làm gì thì làm bởi Tiết Mạn Lan mà mọi người thích không phải Tiết Mạn Lan này mà là hình tượng công ty thiết lập cho cô ta.
Cô ta vốn không tin tưởng bất kì ai nhưng ánh mắt Mục Hiểu Hiểu sạch sẽ như vậy.
Tiết Mạn Lan buông đũa, nhìn nàng.
Mục Hiểu Hiểu cũng nhìn cô ta.
Không khí trầm mặc duy trì mấy giây.
Mục Hiểu Hiểu hỏi: "Cô Tiết chị tìm tôi không phải để khám bệnh nhỉ?"
Nàng tự biết thân phận mình không cao đến vậy, không với được tới mấy người trong vòng giải trí.
Nếu như có người tìm nàng không phải để khám bệnh thì nhất định là có mưu đồ.
Hơn nữa còn cố gắng quyến rũ nàng như vậy, nào là lộ thân thể, nào là đụng chạm này nọ.
Nàng chỉ là một sinh viên đại học, sao có thể "xứng" để đối phương sắp xếp một nhân vật như này đến quyến rũ nàng.
Nàng không phải người giàu có gì, tất cả anh chị em đều là cô nhi.
Có gì nói đấy, nàng không có cái vị thế này.
Vậy thì tại sao?
Câu trả lời cũng rất dễ thấy.
Đối phương tám phần là đang nhắm tới đại tiểu thư.
Tiết Mạn Lan cả kinh, cô ta cố gắng khắc chế bản thân không được hoảng hốt, nét mặc không đổi sắc.
Mục Hiểu Hiểu lại cười, nàng giơ tay, động tác rất giống đại tiểu thư: "Khi người ta bị nói trúng bí mật trong lòng, biểu cảm chính là giống chị lúc này đấy."
Muốn trở thành một bác sĩ tâm lý giỏi, nhất định phải là một chuyên gia quan sát biểu cảm giỏi.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô ta, nhẹ nhàng thở dài, đi tới trước bàn trà cầm đồng hồ cát của mình lên.
Tiết Mạn Lan nhìn nàng mấp máy môi: "Tôi từng nợ ân tình người ta."
Không hiểu sao cô gái trước mặt này hình như có một loại khí thế trời sinh làm người khác mất đi năng lực nói dối trước mặt nàng.
Năm đó khi cô ta bị thương trên sàn diễn, sự nghiệp gặp khó khăn cộng thêm gia đình không thuận lợi, cô ta từng một lần lâm vào khố cùng.
Chính Tần Sương đã giúp cô ta.
Khi cô ta đến tìm, Tiết Mạn Lan cũng rất bất ngờ, cô ta vắt chéo chân, cười như không cười: "Chỉ là một sinh viên đại học mà đáng để Tần tổng đích thân đến tận đây sao?
Tần Sương biểu tình thờ ơ ngồi trên sofa, nhìn cô ta một chút: "Mạn Lan, cô nợ tôi một lần."
Tiết Mạn Lan gật đầu, đưa tay vuốt tóc: "Nhưng chị bảo tôi đi bán sắc, dụ dỗ một sinh viên đại học cũng phải có nguyên do chứ."
Tần Sương lại cau mày: "Tôi không phải bảo cô bán sắc dụ dỗ cô ta mà là dùng lí do chữa bệnh vây khốn cô ta."
Đôi mắt Tiết Mạn Lan có ý cười nhìn cô ta: "Vậy chẳng phải vẫn cần một lí do sao? Chị nhìn một người lạc quan như tôi trông có chỗ nào giống có bệnh nhân tâm không?"
Đôi mắt Tần Sương trầm xuống: "Tùy cô, tôi chỉ cần kết quả."
Cô ta chỉ muốn xem xem Mục Hiểu Hiểu có bị tiền bạc mê hoặc mà rời xa em gái mình hay không.
Những thứ khác, bất kể Tiết Mạn Lan dùng thủ đoạn gì cũng được.
Mục Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn Tiết Mạn Lan, nàng thu dọn túi xách, đưa cho Tiết Mạn Lan một tờ giấy, khẽ mỉm cười: "Cô Tiết, đây là số thẻ của tôi, phía trên là phí khám bệnh ngày hôm nay."
Tiết Mạn Lan:...
Cô ta cho rằng nàng sẽ tức giận nhưng không có.
Mục Hiểu Hiểu chống lại ánh mắt của cô ta, nụ cười không giảm: "Nếu sau này còn cần gì, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Có tiền không kiếm, không phải tính cách của nàng.
Tiết Mạn Lan:...
Mắt thấy Mục Hiểu Hiểu cứ vậy rời đi, Tiết Mạn Lan trầm mặc một hồi rồi lấy kẹo cao su trên bàn, vừa nhai kẹo vừa gọi điện thoại: "Alo? Tần tổng?"
...
"Ừ, nhiệm vụ chị giao cho tôi thất bại rồi, chẳng những không vây khốn được mà còn mất tiền."
...
"Cô ấy rất thông