Mục Hiểu Hiểu đã hết bệnh thành công vào ngày cuối cùng của hợp đồng.
Sáng sớm nàng lập tức biến thành người chỉ biết ăn cơm, ăn liên tục hai chén cháo, sức lực tràn trề.
Đại tiểu thư lại quấn chăn.
Cô không có chút tinh thần nào, lúc nói chuyện cũng mang theo ít giọng mũi, cả mắt lẫn mũi đều hồng hồng.
Trong một vài tình huống, huyền học đúng là chính xác một cách đáng sợ.
Mục Hiểu Hiểu nhìn nàng: "Em đã giữ khoảng cách rồi, sao đại tiểu thư vẫn bị lây bệnh? Chờ khi chị khoẻ lại, chúng ta phải tăng cường rèn luyện."
Đại tiểu thư liếc nhìn nàng một cái, không phản ứng.
Mục Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại: "Chị bị cảm rồi, để em nói với thầy Vương không họp nữa."
Trường học rất quan tâm đến chuyến lên núi, tuy rằng tổng cộng chỉ có ba người, nhưng họp nhỏ họp lớn tổ chức đủ cả, hôm nay muốn gọi tất cả đến nói chuyện trước một ngày.
Đại tiểu thư với giọng mũi khàn đặc: "Chị không sao."
Cô biết đây là chuyện quan trọng, Mục Hiểu Hiểu không thể chậm trễ.
Đại tiểu thư ngồi xe lăn của mình lăn tới trong phòng khách, cầm lấy thuốc trị cảm.
Cô thành thạo xé mở rồi đổ vào miệng, bị Mục Hiểu Hiểu nhanh nhẹn bắt được cổ tay.
Đại tiểu thư:???
Mục Hiểu Hiểu cau mày nhìn cô: "Chị đúng là chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả."
Đối xử với nàng tốt như vậy, còn với mình thì sao?
Mục Hiểu Hiểu pha thuốc cảm với nước uống đem qua.
Nàng chỉnh nước ấm vừa đủ, rồi dùng đũa khuấy cho tan, đưa cho Tần Di: "Uống như thế tiêu hóa mới nhanh.
Em pha cho chị một ly nước gừng, chị uống xong thì trùm chăn ngủ một giấc là tốt rồi."
Tần Di nhàn nhạt: "Chị còn phải họp."
Những ngày gần đây, họp hành càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.
Mục Hiểu Hiểu cau mày: "Thế cũng phải đợi sức khoẻ tốt lên đã chứ." Nàng quan sát đại tiểu thư, hù dọa cô: "Nhìn chị như vậy rồi làm sao mà đi Quý Châu."
Đại tiểu thư:...
Đại tiểu thư bị hù, cuối cùng không vội vàng gì nữa.
Mục Hiểu Hiểu cho cô một viên kẹo, bảo cô ngồi sang bên cạnh.
Nàng lại bận rộn hầm canh gừng cho đại tiểu thư.
Canh gừng này khi còn nhỏ lúc các nàng phát sốt, Tô Thu Vân luôn hầm cho các nàng uống.
Nàng gọi điện thoại cho Tô Thu Vân: "Mẹ, con nhớ lúc đó mẹ nước gừng ngọt mà mẹ hầm là dùng đường đỏ phải không?"
Tô Thu Vân ở bệnh viện được rất nhiều người che chở, gần đây nghỉ ngơi vô cùng thoải mái, giọng điệu rất tự tin: "Bị cảm còn chưa hết à con?"
Mục Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua đại tiểu thư cuộn chăn trông mong nhìn nàng trong phòng khách: "Không phải, là đại tiểu thư bị bệnh."
"Con lây bệnh cho người ta hả?"
Tô Thu Vân nói còn chưa nói xong, Thu Thu ở bên cạnh đã kêu trời kêu đất: "Sao mà lây được, hai chị đã làm gì?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Người một nhà này của nàng có đáng tin cậy không vậy trời.
Mãi đến khi Mục Hiểu Hiểu mang canh gừng hầm xong lên.
Đại tiểu thư cau mày, thẳng thắn chống cự.
Cô không uống thứ này.
Đây là cái thứ gì chứ?
Mục Hiểu Hiểu dỗ cô: "Phương pháp cổ truyền này đôi khi còn hiệu quả hơn thuốc men, chị gắng uống đi."
Đại tiểu thư không thèm, cô dứt khoát kéo xe lăn chạy lên lầu.
Mục Hiểu Hiểu đang bưng chén:...???
Đại tiểu thư đang làm gì?
Nhìn bóng dáng hốt hoảng chạy trốn của cô, Mục Hiểu Hiểu cười, nàng kêu: "Chị muốn chạy đến đâu? Nhà chỉ rộng có chừng đó, chị chạy thoát được không?"
Tần Di không thèm để ý tới nàng, trực tiếp đi lên lầu 3.
Chẳng qua kỹ thuật kéo xe của cô lại thuần thục, có nhanh hơn chân dài của Mục Hiểu Hiểu sao.
Ngay lúc đại tiểu thư sắp đóng cửa, Mục Hiểu Hiểu chen một cái chân vào, nàng kinh hô một tiếng: "Oái, kẹp chân em rồi, gãy xương!"
Đại tiểu thư lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng nới lỏng lực độ.
Cô quay đầu lại nhìn vẻ mặt cười tươi của Mục Hiểu Hiểu, nháy mắt thẹn quá thành giận.
Lại gạt người.
Tần Di được dỗ dành nằm trên giường, mím môi, boss không vui.
Mục Hiểu Hiểu cầm cái muỗng, nàng thổi canh gừng, như dỗ con nít: "Chỉ uống một hớp thôi, uống một hớp, ha?"
Đại tiểu thư quấn chăn quanh người, chỉ lộ cái mặt, cô cau mày tràn đầy từ chối.
Mục Hiểu Hiểu: "Chỉ nếm thử, nếm một hớp.
Chị uống một hớp, hôm nay em không về trường mà ở cạnh chị luôn."
Đại tiểu thư không nhịn được nhíu mày.
Tưởng cô cần nàng bên cạnh sao?
Miệng anh đào nhỏ mở ra, đại tiểu thư nhấp một ngụm, khuôn mặt xinh đẹp của cô bị cay đến ngũ quan xoắn hết lại, cả hai tay cũng cuộn thành nắm đấm.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ mà nhìn.
Đáng yêu ghê, nàng thật sự thích một đại tiểu thư đáng yêu như vậy.
Tần Di lạnh mặt, cô lập tức ngồi dậy từ trên giường: "Em ra ngoài."
Bây giờ cô xấu lắm đúng không?
Sáng nay cô còn chưa trang điểm.
Mục Hiểu Hiểu nào có suy nghĩ lung ta lung tung như đại tiểu thư, nàng cười ha hả: "Trong nhà chỉ có em với chị, chị bảo em đi đâu đây.
Uống nhanh nào, nếu không thì em bắt nạt chị đó."
Đại tiểu thư lắp bắp kinh hãi, tim đột nhiên nhảy dựng, nàng cắn môi nhìn Mục Hiểu Hiểu, mặt đỏ bừng.
Nàng bắt nạt cô bằng cách nào?
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ: "Uống nhanh lên, uống xong em xoa bóp chân cho chị."
Nàng thấy tốc độ hồi phục chân của đại tiểu thư càng ngày càng tốt, cực kỳ tin tưởng sau khi đến Quý Châu, sống với tự nhiên rồi sẽ hoàn toàn bình phục.
Tần Di rốt cuộc không lay chuyển được Mục Hiểu Hiểu.
Nàng đút một ngụm, đại tiểu thư uống một ngụm, cuối cùng cũng uống hết.
Đại tiểu thư nóng ra mồ hôi, cô ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Mục Hiểu Hiểu xốc chăn lên, nâng chân cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp cơ bắp ở chân.
Đây là thành quả học tập gần đây của cô giáo Mục, nàng đã đọc hết mấy quyển sách kia, thủ pháp dần trở nên xảo diệu, có thể ấn các huyệt đạo trên chân.
Các vị trí này đều nhằm thúc đẩy tuần hoàn máu, cô giáo Mục cũng đặc biệt cầu học các nữ sinh thuộc các chuyên ngành liên quan để tham khảo ý kiến.
Đại tiểu thư có chút mất tự nhiên.
Quyển sách kia cô cũng đọc qua, nhưng luôn cảm thấy không phải như thế này.
Cảm giác như vậy quá mức kỳ lạ.
Nhưng cô không thể nói, nói ra lại thành cô có vấn đề.
Nhạy cảm như đại tiểu thư, rốt cuộc khi Mục Hiểu Hiểu ấn vào một vị trí trên chân của cô, đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng và không thể không đá nàng một chân.
Đừng.
Mục Hiểu Hiểu vui mừng nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, chị đá em hả?"
Mặt đại tiểu thư đỏ như máu, cô cau mày, xụ mặt: "Em...!em thả chị ra."
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nhìn cô chằm chằm: "Vừa nãy em giúp chị mát xa, chị thích không? Có phải khác với trước kia không?"
Bây giờ nàng đã là dân chuyên nghiệp.
Đôi khi, một số điều Mục Hiểu Hiểu nói thực sự xuất phát từ trái tim, không màu mè.
Nhưng tuổi tác chênh lệch vẫn còn ở đó, điều này sẽ trở thành khoảng cách rất lớn khiến cho vấn đề giao tiếp khó khăn từ đó mà lộ ra.
Tần Di lúc này cảm thấy toàn thân khó chịu, có một cơn ngứa kỳ lạ từ hai chân lan ra, chạy dọc theo máu, như muốn đâm thẳng vào tim khiến cô cực kỳ mất tự nhiên.
Để Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng buông ra, đại tiểu thư đỏ mặt nhìn Mục Hiểu Hiểu, dữ tợn nói: "Cút ngay, đừng tới gần chị."
Đấy, nghe tự tin thế này, cảm sốt gì cũng sắp khoẻ rồi.
Mục Hiểu Hiểu sờ trán nàng, đắp chăn lại cho đại tiểu thư: "Vậy chị nghỉ ngơi nhiều một chút."
...
Cửa bị đóng lại.
Tần Di lâm vào trầm tư, cô nhìn trần nhà thuần sắc trắng.
Đầu có hơi mơ hồ, lại hơi nghi ngờ.
Trước kia cô thật sự không phải như thế.
Làm sao cô có thể có nhiều ham muốn sai trái như vậy đối với Mục Hiểu Hiểu.
Ngay cả khi nhìn vào tay nàng cũng sẽ suy nghĩ miên man...!chắc chắn là do cô sốt cao quá.
Trong lúc đại tiểu thư đang nghỉ ngơi, Mục Hiểu Hiểu xác nhận quá trình của chuyến thăm này với thầy Vương.
Đối với việc hôm nay học sinh của mình không về dự họp, thầy Vương cực kỳ không hài lòng: "Gần đây em làm sao vậy Hiểu Hiểu, cứ mãi đánh lẻ."
Trước kia nàng là người ngoan ngoãn nhất, nhưng gần đây, nàng không tham gia bất kỳ hoạt động nào.
Mấy ngày trước, nghe nói năm cuối đại học sắp đến, mọi người có thể bận thực tập không có cơ hội gặp mặt nên tụ hội tán gẫu một lát, Mục Hiểu Hiểu cũng không đến.
Mục Hiểu Hiểu cười, "Thầy đừng giận, chốc nữa em mua sầu riêng về cho thầy."
Thầy Vương đẩy đẩy mắt kính: "Chắc gì thầy đã mong sầu riêng của em.
Thầy thông báo trước cho em một tiếng, chuyến này chúng ta đến một thôn làng nhỏ ở Quý Châu.
Núi sâu rừng rậm hàng thật đó, tính thêm thầy là tổng hết bốn người.
Thầy là đội trưởng, công việc của em là dạy Ngữ văn và tâm lý trẻ em, thầy đã gửi giáo án điện tử qua email của em rồi..."
Ông dặn dò tầm mười phút.
Mục Hiểu Hiểu nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn ghi chép lại.
Những điều này nàng đã nắm được khi biết tin đi Quý Châu.
Chương trình học đối với nàng mà nói cũng không khó, hơn nữa nàng viết chữ Khải cũng rất đẹp, vô cùng tự tin thể