Tần Di không hé răng, cô dứt khoát xoay người, đưa cái ót cho Mục Hiểu Hiểu nhưng tay nhỏ vẫn không buông ra.
Mục Hiểu Hiểu vừa thấy dáng vẻ ngạo kiều của đại tiểu thư, vui đến mức tim như mềm nhũn hết cả ra.
Nàng dứt khoát dùng tư thế ôm công chúa mà ôm đại tiểu thư lên.
Tần Di rúc trong lòng nàng.
Có chút khác biệt so với nhiệt độ thường ngày, thân thể cô quanh năm luôn lạnh, nhưng bây giờ lại nóng hầm hập khiến Mục Hiểu Hiểu cảm giác như đang ôm một đứa bé.
Nàng hít mùi đàn hương trên người đại tiểu thư, lưu loát bế về phòng.
Trước kia khi đại tiểu thư được nàng ôm sẽ theo thói quen mà đặt tay vòng qua cổ nàng, tránh rơi xuống.
Nhưng hôm nay, cô đã nghiện còn ngại mà gục đầu trong lòng Mục Hiểu Hiểu, không hề nhìn nàng.
Nhìn cô như vậy, Mục Hiểu Hiểu càng thấy đáng yêu đến nổi bong bóng hồng, lại hơi căng thẳng không giải thích được.
Tại sao nàng có cảm giác như đang ôm cô dâu vào phòng tân hôn, nàng mím môi và bắt đầu gợi chuyện: "Đại tiểu thư, chị nhìn cơ bắp của em nè."
Đại tiểu thư không nhúc nhích, chỉ dựa ngực nàng, lắng nghe tiếng tim đập "thịch thịch thịch".
Mục Hiểu Hiểu cảm giác cô cách ngực mình rất gần, càng căng thẳng, tiếp tục gợi chuyện: "Em có thể làm vận động viên cử tạ trong tương lai."
Đại tiểu thư:...???
"Shhh."
Thịt mềm bên hông bị véo rồi xoắn một vòng.
Mục Hiểu Hiểu đắc tội người ta nên không dám vô nghĩa nữa.
Đi thẳng một đường, phấn chấn hăng hái ôm người vào phòng nàng, nhẹ nhàng đặt trên giường.
Đại tiểu thư hai tay ôm chân, ngồi thu mình giữa giường Mục Hiểu Hiểu, nhìn nàng chằm chằm.
Trên nền khăn trải giường hoạ tiết hoa lan tử la, đại tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, làn da trắng hơn tuyết, mặt mày đẹp như tranh, mái tóc đen dài xõa xuống chiếc cổ trắng ngần.
Cảnh tượng như trong tranh vẽ.
Mục Hiểu Hiểu yên lặng thưởng thức sắc đẹp của đại tiểu thư một lát, nói: "Đừng ngại, cứ ngủ tuỳ ý."
Đại tiểu thư híp mắt.
Cô muốn ngủ tuỳ ý, nhìn xem giường của cô giáo Mục đặc sắc nhường nào.
Bên này sách vứt la liệt, bên kia toàn là đồ ăn vặt, ở bên trên là quần áo chồng chất.
Mục Hiểu Hiểu:...
Xong rồi, bị đại tiểu thư ghét bỏ.
Cũng may động tác Mục Hiểu Hiểu nhanh nhẹn, nàng ôm đại tiểu thư đặt lên ghế trước, nhanh tay nhanh chân thu dọn giường gối.
Đại tiểu thư nhìn động tác của nàng mà tim đập gia tốc.
Đêm tối tĩnh mịch, cô cảm giác mình như một cô gái đang chờ động phòng.
Rất nhanh Hiểu Hiểu đã dọn dẹp xong xuôi, vốn dĩ nàng muốn thay luôn chăn nhỏ của mình, nhưng đại tiểu thư lại cương quyết kéo qua: "Chị muốn cái cái này."
Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn nàng: "Cái này là của em, em đổi cho chị một cái mới."
Đại tiểu thư nhướng mày: "Dùng của em...!ai là chủ nhà?"
Ỏ.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng không nhịn được nâng tay lên, sờ tóc đại tiểu thư.
Đáng yêu quá xá.
Muốn chăn của nàng thì cứ nói thẳng.
Tần Di:...
Đại tiểu thư lạnh mặt nhìn Mục Hiểu Hiểu, cô giơ tay lên, lại dùng thủ ngữ.
—— Em dám động tay động chân với chị.
Mục Hiểu Hiểu gật đầu, "Biết biết, chặt móng vuốt này liền." Nàng xoay người mở cửa sổ ra một cái khe để không khí bên ngoài lưu thông qua lại: "Chị nỡ hả?"
Chặt móng vuốt thì có gì nỡ hay không nỡ?
Đại tiểu thư lạnh lùng nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Bàn tay đóng cửa sổ của cô giáo Mục tinh tế thon dài, khớp xương cân xứng, móng tay óng ánh trơn bóng được cắt tỉa gọn gàng.
Đại tiểu thư không hiểu sao lại đỏ mặt, cô cúi đầu nhìn móng tay của mình.
Đại tiểu thư có thể giống quần chúng nhân dân lao động như Mục Hiểu Hiểu sao?
Tất nhiên là bộ nail xinh đẹp nhất, là sơn móng màu tím được đặt làm riêng cho cô.
Mục Hiểu Hiểu quay đầu, nhìn thoáng qua thì thấy dáng vẻ đại tiểu thư đang nhìn chằm chằm tay mình.
Nàng hơi khó hiểu, dỗ cô: "Chị nằm một lát đi.
Em cảm giác chị vẫn còn sốt nhẹ, để em đi nấu cho chị chút nước lê."
Đại tiểu thư không muốn nàng rời đi, nghiêng đầu: "Chị không sốt...!em cũng đâu phải nhiệt kế, làm sao biết chị sốt hay không?"
"Vừa này em ôm chị đó, người chị rất nóng."
Mục Hiểu Hiểu biết đại tiểu thư không thích uống thuốc: "Không ép chị uống thuốc đâu, nhé? Chị chờ em một tí thôi, em quay lại rất nhanh."
Nàng nói xong cũng không đợi Tần Di trả lời, xoay người đi ra ngoài.
Đại tiểu thư một mình im lặng ngồi trong chốc lát, cô thất vọng nằm xuống, làm gì có ai vừa bế cô xong, không dỗ dành mà còn đi luôn?
******
Buổi tối, gió bắt đầu thổi, cửa kính bị gió đập ầm ầm nhưng trong phòng lại là bầu không khí ấm áp.
Cô giáo Mục còn lâu mới lãnh đạm như biểu hiện trong trong lòng, nàng cảm thấy có chút tự trách, cảm thấy mình đã lây bệnh cho đại tiểu thư.
Khi đang hầm canh lê thì nửa chừng nhận được điện thoại của Tô Thu Vân.
Tô Thu Vân: "Đang làm gì đó? Mẹ vừa gọi FlashEx*."
(*) Tên gốc 闪送: Một công ty chuyển phát nhanh.
Mục Hiểu Hiểu kẹp điện thoại, nấu đường phèn: "Con tự làm nước lê cho đại tiểu thư, mẹ gọi FlashEx làm gì?"
Tô Thu Vân: "Mẹ sợ con chăm sóc Di Di không cẩn thận.
Lúc trước mẹ với bà nội con vừa nghiên cứu ra món canh gừng băm đào đỏ bưởi, hạ sốt vô cùng hiệu quả."
Hiện tại bà hoàn toàn bị Tần Di chinh phục, đứa nhỏ lần đầu gặp mặt nhìn xinh đẹp lễ phép nhưng lại bị Hiểu Hiểu ảnh hưởng, biết cô bận rộn, sau lưng phải gánh bao nhiêu chuyện, bà luôn có cảm giác như người ở hai thế giới.
Nhưng lần này khi Tô Thu Vân đến đây, Tần Di đã sắp xếp chu đáo mọi việc cho cuộc phẫu thuật của Thu Thu.
Từ việc nhỏ nhất là đồ ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại của bà và Tống Khả.
Điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh trong lòng đứa nhỏ này có Hiểu Hiểu.
Tô Thu Vân vẫn luôn không yên tâm Hiểu Hiểu, luôn sợ với tính cách hiếu thắng của nàng sau này sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại.
Bây giờ nhìn xem, là bà lo lắng quá nhiều.
Mỗi người đều có phúc phận riêng, và Hiểu Hiểu nhà bà là người có phúc nhất.
Canh gừng băm đào đỏ bưởi...
Vừa nghe tên đã thấy đồ sộ.
Mục Hiểu Hiểu dừng một chút: "Lúc nào tới?"
Có một chân lý vĩnh cửu là những gì mẹ làm ra luôn là những thứ tốt nhất.
Tên vừa có bưởi vừa có đào, đều là khẩu vị thiên ngọt mà đại tiểu thư thích, cô chắc chắn rất thích ăn.
Tô Thu Vân đang muốn trả lời, Thu Thu đã giành lấy điện thoại: "Chị, tại sao chị Nhất lại bị cảm? Chị làm thế nào mà truyền bệnh cho chị ấy được? Không phải kêu chị giữ khoảng cách rồi hả?"
Mắt Mục Hiểu Hiểu trợn trắng: "Chị với mẹ đang bàn chuyện quan trọng đây, sao mâm nào cũng có mặt em? Chị đã giữ khoảng cách rồi, nhưng sức khoẻ chị Nhất của em khá yếu."
Thu Thu: "Làm gì có chuyện đó.
Chị Nhất của em chỉ yếu ớt mặt ngoài thôi chứ thật ra lợi hại hơn chị nhiều.
Cái đó gọi là gì ta, 0 ngoại 1 nội.
Chị không chủ động đến gần chị ấy, chẳng lẽ chị ấy lén đến gần chị?"
Mục Hiểu Hiểu không hiểu ngôn ngữ mạng mà Thu Thu dùng.
Nàng mặc kệ cô: "Mẹ, mẹ gửi mã đơn hàng qua cho con đi, để con coi lúc nào giao tới."
...
Mãi đến khi canh lê của Mục Hiểu Hiểu sắp xong, canh gừng băm đào đỏ bưởi của Tô Thu Vân vừa kịp tới.
Mục Hiểu Hiểu mở ra nhìn thử, đỏ au còn vương mùi thơm của trái cây khiến người ta thèm ăn.
Nàng lấy một cái khay nhỏ, làm một vài món ăn nhẹ, còn có món salad mà đại tiểu thư thích, bưng hết lên.
Trong phòng.
Đại tiểu thư vốn đang cảm sốt, tâm trạng bất ổn, đợi lâu như vậy, tức giận đến mức sắp trở thành một con cá nóc phồng to.
Vừa rồi cô lặp đi lặp lại vô số lần trong lòng.
Nếu mười phút nữa Mục Hiểu Hiểu còn không xuất hiện, cô sẽ về phòng mình.
Nếu mười phút nữa nàng còn không xuất hiện, cô kêu nàng cút.
Mười phút lần cuối cùng, nàng còn không xuất hiện, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ ngủ trên giường nàng nữa.
...
Chỉ có cô giáo Mục có thể không hề kiêng nể mà dẫm nên điểm mấu chốt của đại tiểu thư, còn bình an lui thân.
Người khờ khạo chuyện tình cảm như cô giáo Mục, một con trâu gặp được cây du mà mình thích cũng không động đậy thì sao có thể sáng tỏ tâm tình thay đổi liên tục của đại tiểu thư.
Nàng dỗ cô: "Em đi hơi lâu, mẹ lo lắng chị nên nấu canh gừng băm đào đỏ bưởi mang qua đây."
Đôi lúc, lòng dạ phụ nữ không thể đoán được, đoán tới đoán lui cũng đoán không ra.
Đại tiểu thư vốn đang rất tức giận, nhưng được câu nói vô tình kia của Mục Hiểu Hiểu làm ấm áp