Cấm Đến Gần

Chương 63


trước sau


—— Được, vậy móc ra xem nó có đau hay không.
Đại tiểu thư dùng thái độ ung dung bình tĩnh để thốt ra câu vô cùng kinh dị.
Mục Hiểu Hiểu sờ ngực mình, đột nhiên cảm thấy hơi đau.
Đại tiểu thư nhàn nhạt liếc nàng: "Lâu rồi chị không ngồi tàu hoả."
Mục Hiểu Hiểu:...
Bị cô dụ dỗ đến mức này.
Mục Hiểu Hiểu gãi gãi đầu: "Nhưng mà chị thế này...!chị thế này rồi sao mà ngồi tàu hoả được? Vả lại giường cứng chúng em đều mua xong rồi."
Đại tiểu thư lập tức xoay người, đưa ót cho nàng nhìn: "Tự mình đa tình."
Ai thèm đi chung với nàng?
Cô xoay người rời đi.
Ai cũng không ngờ, một ngày trước khi đi Quý Châu, hai người còn cãi lộn khó chịu với nhau.
Mục Hiểu Hiểu biết tính cách của đại tiểu thư, nàng không muốn cô nhân nhượng mình nên dự định mở lời trước, đi sớm cũng phải nằm giường mềm nhưng mà...!Đi máy bay không thoải mái hơn à? Đơn giản gọn gàng.

Tuy sức khoẻ của đại tiểu thư bây giờ đã khá hơn nhiều nhưng vẫn phải chăm chút nhiều hơn, huống chi cô vừa mới khỏi bệnh.
Buổi tối, Lưu Vạn Niên lại mang theo em gái, lên lầu ba báo cáo công việc, vừa xuống trán đã ướt đẫm mồ hôi: "Hiểu Hiểu, cô lại cãi nhau với đại tiểu thư?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Cái gì mà "lại", làm như nàng thường xuyên chọc đại tiểu thư tức giận vậy đó.
Lưu Vạn Niên thở dài, anh ta chỉ vào em gái: "
"Tôi đã sắp xếp mọi việc theo dặn dò của đại tiểu thư.

Ngày mai em gái tôi đưa đại tiểu thư qua sớm một chút."
Nói xong, anh ta lấy ra bốn tấm vé giường mềm đưa cho Lưu Phương.
Mục Hiểu Hiểu nhìn tấm vé kia, chần chờ một lát.

Đại tiểu thư đã bao hết toa xe giường mềm.
Lưu Vạn Niên nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, cô đừng nói đại tiểu thư lãng phí tiền bạc.

Dựa theo thói quen trước đây, cô ấy thậm chí còn bao cả xe."
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng không nói gì nữa.
Lưu Vạn Niên thấy đại tiểu thư sắp đi, cực kỳ không yên tâm: "Cô ấy vẫn còn tức giận, nửa chữ cũng không nhắc đến cô.

Cô thật sự nhẫn tâm để cô ấy ngồi xe một mình sao?"
Tất nhiên là không nỡ.
Thật ra, sau khi nói chuyện với đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu đã rất hối hận, nàng lòng vòng ở lầu một một lúc rồi chậm rãi đi lên lầu ba.
Đại tiểu thư im lặng ngồi trong bóng đêm.

Cô không bật đèn, trong phòng tối như mực.
Cô hơi ấm ức.
Cụ thể đang ấm ức chuyện gì, cô cũng không biết.
Loại cảm giác yếu ớt này khiến cô rất phiền lòng, đại tiểu thư không cho phép bản thân mình như vậy, nhưng càng bực bội muốn xua đi, lại càng không thể thoát ra.
Thứ gọi là tình cảm, các cô còn chưa chính thức ở bên nhau, đại tiểu thư cũng đã bị tổn thương rất nhiều lần.
Mục Hiểu Hiểu gõ cửa, người trong phòng không phản ứng nàng, nàng nhỏ giọng nói: "Em vào đây."
Vẫn như cũ, không có một tiếng động.
Khi nàng đẩy cửa vào, vừa liếc mắt đã thấy đại tiểu thư ngây người ngồi nhìn ánh trắng ngoài cửa sổ.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ dừng trên người cô, đại tiểu thư biết Mục Hiểu Hiểu đang ở trong phòng.

Cô khẽ nghiêng đầu, không hé răng.
Khẽ thở dài, Mục Hiểu Hiểu đi qua, nàng ngồi xổm bên chân đại tiểu thư, ngửa đầu nhìn cô: "Giận?"
Đại tiểu thư không đáp lại.
Mục Hiểu Hiểu bắt lấy cánh tay của cô, lay lay: "Em không có ý gì khác, chỉ sợ chị bôn ba cực nhọc."
Đại tiểu thư nhìn nàng chăm chú, trong mắt là sương mù mờ nhoà, Mục Hiểu Hiểu thấy mà đau lòng: "Chị nói đi, nhà ga nhiều người như vậy, lỡ bị chụp phải thì làm sao bây giờ?"
"Thì sao?"
Đại tiểu thư lạnh nhạt mở miệng.

Giọng nói của cô hồi phục rất nhanh, có loại không giận tự uy.
Cô không sợ bị chụp phải.
Nếu thật sự để ý việc bị chụp, lúc Lưu Vạn Niên cầm tạp chí tới tìm cô, lấy tính cách của Tần Di đã sớm giết một người đe trăm người.
Thủ đoạn của cô luôn cay nghiệt, nhưng cô không làm, vì sao?
Đại tiểu thư đã tính toán rất nhiều cho tương lai.

Sau này, các cô chắc chắn phải ở bên nhau, cô sẽ không để Mục Hiểu Hiểu ấm ức mà đi theo cô, cô muốn nàng trở thành người yêu của cô một cách quang minh chính đại.

Cô có năng lực này, cũng có bản lĩnh và tự tin đó.
Đến cô cũng không sợ, vì sao Hiểu Hiểu còn ngại này ngại nọ?
Nàng thật sự sợ bị chụp được khi ở bên mình sao?
Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết mình đã gặp phải chòm Bò Cạp có nguy có tín nhiệm khủng khiếp đến mức nào, bây giờ tâm trạng của đại tiểu thư rất kém, phải dỗ, phải ăn ngay nói thật: "Đại tiểu thư chị nói xem, từ khi ở bên cạnh em, chị thay đổi như thế nào?"
Lời này vẫn luôn giấu dưới đáy lòng của Hiểu Hiểu, trong giọng nói tràn đầy áy náy: "Trước đây cơm chị ăn đều phải do đầu bếp tự tay làm, cà phê cũng phải xay thủ công, chỉ chơi được đàn piano được thiết kế riêng..."
Một câu của đại tiểu thư khiến nàng sặc chết: "Chị bằng lòng."
Mục Hiểu Hiểu:...
Đôi mắt sắc bén của Tần Di nhìn nàng chăm chú: "Nếu chị không muốn, không ai có thể cưỡng ép chị."
Tất cả những thay đổi này, đều do cô cam tâm tình nguyện.
Cô đã nói, cô có thể chờ Hiểu Hiểu.
Nếu nàng thiếu can đảm, cô sẽ đợi nàng bù đắp cho phần can đảm đó.
Nếu nàng tự ti, cô sẽ cúi xuống và hoà nhập với nàng.
Từ đầu đến cuối, cô chỉ muốn mỗi nàng.
Mục Hiểu Hiểu im lặng trong chốc lát, nàng đặt mông ngồi bên cạnh theo thói quen, gối đầu lên đùi đại tiểu thư: "Em nợ chị quá nhiều."
Hoàn cảnh sống lúc nhỏ dung dưỡng Mục Hiểu Hiểu biết thế nào là tri ân báo đáp.

Ơn dưỡng dục của mẹ và bà nội, nàng suốt đời khó quên, muốn dùng cả đời của mình mà đền đáp.
Em gái cho nàng ấm tình thế gian, Hiểu Hiểu cũng đánh đổi tất cả để đền đáp cho nó.
Chỉ có đại tiểu thư.
Cô chẳng thiếu thốn thứ gì.
Hiểu Hiểu cũng không biết nên đền đáp cô như thế nào.
Tay đại tiểu thư cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nâng lên, đặt trên đầu Hiểu Hiểu, sờ sờ.

Cô không nói gì, tức khí trong lòng chậm rãi thoát ra ngoài.
Thôi.
Kệ nàng đi.
Chỉ còn một ngày thôi, không phải sao?
Tại sao phải giận dỗi với con nít?
Trên thực tế, đại tiểu thư không nói cho Mục Hiểu Hiểu việc cô đã không đi đâu xa trong nhiều năm, kể từ khi cô ngã bệnh, cô đã bị ràng buộc trong vùng cấm.
Khi Hiểu Hiểu nói sẽ đưa cô đến Quý Châu, cô không biết mình đã hạnh phúc đến thế nào, ngay cả câu nói bông đùa của nàng, nếu chị không hồi phục được khả năng nói của mình, cũng không uống thuốc, em sẽ không đưa chị đến đó, cũng được đại tiểu thư ghi tạc trong lòng.
Cho nên, cô nỗ lực luyện tập khẩu ngữ của mình.
Thuốc đắng như vậy, cô cũng cau mày nuốt xuống.
Đại tiểu thư muốn ngắm toàn bộ phong cảnh với nàng, rất muốn rất muốn...
Tình yêu là thứ gì?
Trước kia đại tiểu thư không biết, nhưng hiện tại dần dần cảm nhận được.

Thật sự là không tự chủ được, không có cách nào trốn tránh.
Sáng sớm hôm sau.
Mục Hiểu Hiểu đến trường báo cáo, thầy Vương, người dẫn đầu đội, liên tục kiểm phiếu.

Lần này cô mang đến tổng cộng ba học sinh, hai nữ một nam, phần chọn thí sinh ở giữa có rất nhiều thay đổi.

Vốn chẳng có việc của Trương Xảo nhưng có một nữ sinh đột nhiên muốn ra nước ngoài đào tạo sâu, ước chừng cô chỉ trở về sau khi tốt nghiệp thạc sĩ và tiến sĩ nên đối với cô, kinh nghiệm trợ giảng ở nông thôn sẽ không giúp ích được gì.
Giới trẻ bây giờ rất lý trí trong việc đưa ra lựa chọn.
Thầy Vương không trách nàng, chỉ một lòng hy vọng chuyến đi này có thể hoàn thành xuất sắc.
Có điều...!Sáng nay ông vừa tới, tình trạng của đội nhìn mà đau đầu.
Trương Xảo mặc một cái quần đùi bó sát, áo hai dây, trên tay cầm hai chiếc vali lớn màu sắc sặc sỡ, trên lưng còn đeo một cái, trong miệng nhai kẹo cao su.

Còn Mục Hiểu Hiểu? Đơn giản kéo một cái vali, áo sơ mi trắng, quần jean, dáng vẻ ung dung như đi nghỉ mát.
Đồng chí phái nam duy nhất là một anh chàng cao lớn hay xấu hổ, nhút nhát đứng sau giáo viên hướng dẫn, chuẩn bị xách hành lý cho hai cô em khoá dưới.
Thầy Vương chỉnh đốn Trương Xảo trước: "Em qua đó làm giáo viên, ăn mặc nghiêm túc một chút cho thầy."
Trương Xảo thổi kẹo cao su: "Em biết em biết, trong vali có áo sơ mi và quần tây đen, không phải thầy bảo em mặc đồng phục sao?" Cô liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu một cái, cảm giác từ sáng người này dường như đang bồn chồn việc gì.
Mục Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói: "Tớ có một người bạn cũng đi trên chuyến tàu này, chúng tớ đã lâu không gặp nhau, lần này tớ phải đến thăm cô ấy."
Trương Xảo cảnh giác nhìn nàng, thân thuộc nào?
Thầy Vương gật đầu, giống như đã đoán trước: "Thầy biết, là sếp Tần chứ gì."
Mục Hiểu Hiểu:...!!!
Thầy Vương kỳ quái nhìn nàng một cái: "Có gì mà che che giấu giấu? Nghe nói cô ấy tài trợ vốn cho Thắng Lam.

Còn nữa Hiểu Hiểu, với mối quan hệ như vậy, tại sao em không nói trước với giáo viên, hại trường còn buồn bực tự hỏi vì sao lại có một công ty quan tâm tài trợ cho chuyến đi tình thương này của chúng ta."
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng thật ra cũng muốn nói trước nhưng đại tiểu thư có nói gì với nàng đâu.
Thầy Vương: "Ba người các em lanh lợi chút cho thầy, lần này tổng giám đốc công ty sẽ đồng hành với các em suốt chặng đường, nói một cách mỹ miều là hộ tống, hoặc có thể là kiểm tra.


Sau ba tháng hỗ trợ giảng dạy, các em có thể được tuyển thẳng vào Thắng Lam."
Mục Hiểu Hiểu:...
"Póc" một tiếng, kẹo cao su trong miệng Trương Xảo nổ tung, suýt nữa đã dán hết lên mặt cô.

Cô nhìn Mục Hiểu Hiểu, như không tin vào tai mình: "Chị Tần?"
Mục Hiểu Hiểu không nhìn cô, tim nàng đập dữ dội, ném hành lý trong tay cho Trương Xảo, chân dài bước vội, đi vào toa xe giường mềm.
Đại tiểu thư, đại tiểu thư...
Mục Hiểu Hiểu vừa đau lòng vừa cảm động, nàng đi tìm theo số vé giường mềm mà Lưu Vạn Niên đưa cho cô.
Trong toa.
Lưu Phương đã trải xong khăn trải giường, xịt cồn tiêu độc khắp nơi.

Xe lăn gấp của đại tiểu thư đặt dưới giường đệm, cô nhíu mày.
Lưu Phương lập tức nói: "Đợi đến khi xuống toa, tôi sẽ sát cồn thêm lần nữa, đại tiểu thư yên tâm."
Tần Di không hé răng, thơ ơ ngồi trên giường đệm, vẫn không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ, không có biểu tình.
Bởi vì cửa toa tàu là kiểu kéo lên, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, Lưu Phương có chút xấu hổ và căng thẳng, nhất thời ngồi không được mà đứng cũng không xong.
Khi đại tiểu thư không nói lời nào, khí thế tuyệt đối có thể làm người cùng phòng muốn đi tìm chết.
Lòng cô không ở nơi này.
Cho đến khi điện thoại rung lên, đại tiểu thư mới nhìn xuống và thấy đó là của Hiểu Hiểu.
—— chờ em một lát, em đi mua chút đồ ăn, đến ngay!
Đại tiểu thư nhìn thấy tin nhắn, khóe môi bất giác nhếch lên, thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đặt điện thoại sang một bên, giả vờ như không thấy tin nhắn, ngẩng đầu dặn dò Lưu Phương: "Khóa trái cửa đi."
Lưu Phương:...
Hả???
Không biết tại sao đại tiểu thư lại dặn dò như vậy, nhưng Lưu Phương vẫn làm theo.
Cô khoá trái cửa.
Dáng người cô cao như vậy, đứng trong toa có vẻ không hợp.

Cô ngồi ở bên giường đối diện đại tiểu thư.
Đại tiểu thư không biết đang suy xét chuyện gì, cô nhìn Lưu Phương, dặn tiếp: "Cô ngủ ở đối diện, hai cái giường trên có người hết rồi."
Lưu Phương: "...!Vâng."
Tuy là trợn mắt nói dối, nhưng đại tiểu thư đã lên tiếng, cô không thể không gật đầu nhận lệnh.
Theo tiếng xe lửa cành cạch, rất nhanh cửa đã bị gõ vang, Mục Hiểu Hiểu ở bên ngoài hưng phấn kêu lên: "Đại tiểu thư mở cửa, mở cửa cho em đi."
Lưu Phương có thể thấy khóe môi của đại tiểu thư nhếch lên thật cao bằng mắt thường, nhưng vẫn cố ép thành dáng vẻ lạnh như băng.
Trong tay Mục Hiểu Hiểu xách theo một túi đồ ăn vặt rất lớn, vẫn đang gõ cửa: "Mau mở ra đi, đừng bảo Lưu Phương chặn em bên ngoài nữa.

Do em không tốt, em thừa nhận, mau mở cửa đi."
Đại tiểu thư:...
Lưu Phương đứng dậy một cách khó khăn, cô mở cửa và Mục Hiểu Hiểu mồ hôi nhễ nhại bước vào.

Nàng gật đầu với Lưu Phương, cũng không chào hỏi đại tiểu thư, bày hết đồ ăn lên bàn nhỏ, sau đó dứt khoát bế đại tiểu thư lên, đặt bên cạnh: "Chừa chỗ cho em nữa."
Tần Di:...
Làm càn!
Mục Hiểu Hiểu như khoe khoang mà mở túi ra, cười tủm tỉm: "Nhìn xem em mua cái gì?"
Cháo bát bảo, hạt dưa, mì ăn liền, chân gà cay, tạp chí...
Đều là những thứ chuẩn bị trong cuộc hành trình đường dài.
Mục Hiểu Hiểu cười tủm tỉm sát gần đại tiểu thư, gối cái đầu lấm tấm mồ hôi lên vai cô, lặng lẽ nói: "Có thể quang minh chính đại mà ăn mì gói rồi đó."
Hơi thở nóng rực thoảng bên tai, mặt đại tiểu thư đỏ lên, cô không khỏi nhíu mày: "Muốn chết à?"
Cả người nóng hừng hực.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng nhìn Tần Di: "Cho em mượn khăn lông đi.

Em nôn nóng chạy qua đây, hành lý đặt bên kia chưa lấy được."
Lưu Phương nhìn thấy thì vội vàng muốn đi lấy hành lý, chuyến đi này cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, đồ dùng một lần càng nhiều khỏi nói.
Anh đã lặp đi lặp lại với cô chuyện đại tiểu thư có thói ở sạch rất nghiêm trọng, nhất định phải chăm sóc chu đáo.
Nhưng hành lý của cô còn chưa lấy ra, đại tiểu thư đã chỉ vào cái túi trên giá, mặt vô biểu tình nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Tay nào không cần có thể chặt bỏ."
Mục Hiểu Hiểu đương nhiên không dám để đại tiểu thư hầu hạ nàng.

Nàng đứng dậy với lấy túi của đại tiểu thư, cầm khăn lông của cô ra.

Nàng còn dũ ra ngửi ngửi, cợt nhả nói với đại tiểu thư: "Rất thơm, có mùi của chị."
Tần Di ném cho nàng một ánh mắt lạnh băng như dao nhỏ.

Mục Hiểu Hiểu lau mồ hôi, nàng sờ sờ giường đệm, cảm thấy hơi cứng: "Em có mang chăn theo, trong vali của em.

Em đi lấy rồi trải thêm một lớp cho chị nhé, nếu không tối ngủ không ngon."
Đại tiểu thư không nói gì, cũng không nhìn nàng.
Lưu Phương bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nói: "Chỗ tôi có đồ dùng một lần."
Mục Hiểu Hiểu cười cười: "Cô ấy không quen dùng."
Đại tiểu thư chỉ thích ôm chăn của nàng ngủ.

Nàng suy nghĩ, gửi tin nhắn cho Trương Xảo.
Trương Xảo đi qua rất nhanh, cô gõ cửa, lòng mừng như điên, chị Tần tới thật à? Tới thật chứ?
Cửa mở ra, Mục Hiểu Hiểu chỉ lộ

ra một khuôn mặt như gián điệp mà dáo dác nhìn khắp nơi: "Đặt vali xuống, cậu có thể đi được rồi."
Trương Xảo chả để ý bộ dạng này của nàng, chân dài của cô chen cửa, đi vào phòng: "Aaaaa, chị Tần, đúng là chị rồi á!!!"
Đại tiểu thư:...
Trong suốt chuyến đi, ngoại trừ thức ăn ngon, còn cần cái gì.
Một ván bài poker tất nhiên không thể thiếu.
Trương Xảo muốn ở lại sao cũng phải tìm cái cớ, cô cười nói: "Chị Tần, chúng ta chơi bài đi, Hiểu Hiểu rất lợi hại, lần nào cũng đạp đầu quần chúng nhân dân."
Mục Hiểu Hiểu hất hất tóc, quá khen.
Vẻ mặt đại tiểu thư thờ ơ, thứ gì, cô không muốn chơi, ấu trĩ.
Cô chỉ muốn Hiểu Hiểu dựa vào người cô ngắm phong cảnh.
Trương Xảo vừa thấy đại tiểu thư không thích kiểu này, cô dù gì cũng là nhà tâm lý học xuất sắc, cân nhắc rồi cười nói: "Mỗi lần chơi trò này chúng tôi luôn có quy tắc thưởng phạt, người thua phải đồng ý một yêu cầu của người thắng."
Khuôn mặt đại tiểu thư chậm rãi xoay qua, thờ ơ: "Tôi không chơi."
Mục Hiểu Hiểu và Trương Xảo liếc nhau, hai người ăn ý cười xấu xa, vẫn mong là cô sẽ không chơi.
Mục Hiểu Hiểu rút bài, tỉ mỉ dạy đại tiểu thư.

Lá nào lớn nhất, lá nào là bom, thế nào là trừng phạt gấp đôi.
Trương Xảo ở bên cạnh nhìn Tần Di, trong lòng thét điên cuồng hò hét, aaaaaaa, chị Tần của cô đẹp quá xá!
Hôm nay Tần Di mặc một chiếc váy dài màu trắng khá bình thường, chiếc váy dài đến mức có thể che hết cẳng chân cô, chỉ lộ ra mắt cá chân nhỏ nhắn và xinh xắn.

So với lần trước, khuôn mặt cô có thêm chút má, đầy đặn hơn rất nhiều, thần thái cũng tốt hơn.

Quan trọng nhất là rõ ràng vừa rồi cô còn thơ ơ, không muốn chơi lúc này lại tập trung nhìn bài trong tay Mục Hiểu Hiểu, nghe nàng giải thích, đôi môi phấn hồng còn mấp máy như đang nói gì.

Quá đáng yêu.
Thực sự đơn giản vậy sao?
Quá ngây thơ.
Trương Xảo và Mục Hiểu Hiểu là hai kẻ bịp bợm nhất trong khoa, chỉ cần hai người ở cùng nhau, đừng nghĩ có người khác thắng.
Lưu Phương bị bắt gia nhập chiến cuộc, Mục Hiểu Hiểu tẩy bài, còn hơi không yên tâm: "Cô biết chơi không?"
"Trước đây từng chơi với lãnh đạo mấy ván, không thành thạo lắm."
Lưu Phương thực sự là một người chị rất ngây thơ, nghe xong thì Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, nháy mắt với Trương Xảo.

Nàng đã nghĩ kỹ rồi, nếu nàng thắng thì tối nay không cần phải giả vờ kiếm cớ mà cứ ở đây với đại tiểu thư, tỉnh lược bước bị cô khinh bỉ.
Trương Xảo cũng xoa tay hầm hè.

Bây giờ cô muốn chữ ký của chị Tần, loại mà đánh dấu trên quần áo ấy!
Ván đầu tiên.
Không ngoài ý muốn, Trương Xảo và Mục Hiểu Hiểu kết thúc ván hoàn mỹ với lá Vương Tạc.

Hai người vui vẻ đập tay.
Đại tiểu thư lạnh lùng nhìn các nàng, đột nhiên dừng lại trên người Lưu Phương.
Người Lưu Phương cứng đờ một chút, đại tiểu thư nhàn nhạt: "Đừng nương tay."
Mục Hiểu Hiểu, Trương Xảo: Gì???
Lưu Phương nhìn đại tiểu thư, mặt hơi đỏ lên: "Vâng."
Trước đây cô chơi bài với Thủ trưởng, nương tay là thành thạo nhất.

Vừa mở màn cô chưa hiểu hết tình huống nên phong cách nương tay cứ vậy mà xuất hiện.
Mà đại tiểu thư đã quen với thao tác trong ván đầu tiên, bây giờ cô đang nắm giữ kỹ xảo đánh bài.
Ván thứ hai.
Mục Hiểu Hiểu nhìn ngón tay cầm bài mảnh mai của đại tiểu thư, nghiêm túc nhìn bộ bài trong tay, lại cúi đầu nhìn mọi người ra bài, có chút buồn cười, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đại tiểu thư, không biết còn tưởng đang họp.
Cuối ván, trong tay Trương Xảo chỉ còn lại một con 5 nhỏ, cô đang đợi Mục Hiểu Hiểu thả mình ra, Hiểu Hiểu cũng hơi lo lắng.
Đại tiểu thư lại bình tĩnh liếc nhìn Trương Xảo một cái: "Các cô thua rồi."
Nói xong, cô m nhìn Lưu Phương: "Đánh bừa một lá đi."
Mọi người:...
Đánh bừa thật.
Sau khi đại tiểu thư nắm được luật chơiu thì bắt đầu chém giết tứ phương, đến hiệp thứ tư bị thua thảm, Trương Xảo không khỏi thì thầm vào tai Mục Hiểu Hiểu: "Có phải cô ấy ghi nhớ bài không?"
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di: "...!Tớ không ngờ cô ấy nghiêm túc như vậy."
"Bốn con hai, nổ."
Đại tiểu thư ném ra mấy lá bài cuối cùng trong tay, cô cầm khăn giấy ướt bên cạnh ra lau tay.
Trương Xảo và Mục Hiểu Hiểu nhấp môi, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, chờ đại tiểu thư ra lệnh.
Đại tiểu thư rất bình tĩnh nhìn Trương Xảo: "Cô, đi về ngủ."
Lưu Phương kéo cửa xe ra, Trương Xảo cứng đờ như cương thi bị đuổi đi.
Đại tiểu thư lại nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Em, ở lại hầu hạ."
Trời ơi.

Hiểu Hiểu vui, nàng lập tức chạy tới ôm lấy đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, muốn em làm nha hoàn ấm giường không?"
Khuôn mặt đại tiểu thư vẫn luôn cứng rắn nhất thời hoà tan, cô dựa đầu trên vai Mục Hiểu Hiểu, khẽ nói: "Hơi mệt rồi."
Nói xong, cô còn nâng lên tay xoa xoa huyệt Thái Dương, một dáng vẻ tế bào não hư hỏng không ít
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu kia của cô, Mục Hiểu Hiểu vui vẻ: "Chơi bài thôi mà, nghiêm túc như vậy làm gì."
Đại tiểu thư: "Hai người các em trộm bài."
Nếu không cô để bụng làm chi?
Mục Hiểu Hiểu:...
Đờ mờ, nàng và Trương Xảo diễn luyện rất nhiều lần, phương pháp bắt nạt người vô cùng đặc biệt, đại tiểu thư làm sao thấy được?
Lưu Phương đứng kế:...
Cô nhớ anh trai đã nói.
—— Nhắm mắt lại, coi như em mù rồi.
Mục Hiểu Hiểu đi đến phòng đun nước sôi lấy nước nóng, nàng trụng hai bát mì ăn liền, trong đó một bát muốn ăn cùng với đại tiểu thư, bát còn lại là cho Lưu Phương: "Chị Phương Phương?"
Mục Hiểu Hiểu xấu hổ nhìn cô.
Người này sao thế, tự nhiên nhắm hai mắt tĩnh tọa.
Lưu Phương bỗng nhiên mở mắt, Mục Hiểu Hiểu chỉ bát mì bên cạnh: "Chị ăn cái này."
Lưu Phương nhận lấy bát rồi đi ra ngoài, nếu không phải đại tiểu thư nói qua, cô thật sự muốn đòi vé giường cứng của Mục Hiểu Hiểu, đi sang đấy nghỉ ngơi.
Mục Hiểu Hiểu cầm nĩa đút đại tiểu thư một ngụm, nàng ăn một ngụm.

Tần Di cau mày, cảm giác cô không ăn được mấy thìa thì Mục Hiểu Hiểu đã ăn sạch rồi.

Thấy đại tiểu thư sắp giận dỗi, Hiểu Hiểu nhanh chóng đánh đòn phủ đầu: "Không phải chị nói là chị mập lên à? Hai chúng ta ăn một bát là đủ rồi."
Đại tiểu thư:...!!!
Thấy lại chọc người nóng nảy, Mục Hiểu Hiểu lau mồ hôi trên trán.

Nàng húp hết miếng nước súp cuối cùng, dọn dẹp mọi thứ rồi cười tủm tỉm nhìn Tần Di.
Lúc nàng không nói lời nào, không kiếm chuyện, một đôi mắt sáng ngời có thần.
Tần Di bị nhìn thì hơi ngượng ngùng, nghiêng đầu.

Mục Hiểu Hiểu lại như cố ý trêu chọc cô, tầm mắt đuổi theo ánh mắt cô, thân mình cũng nghiêng theo.
Đại tiểu thư quay sang phải, nàng quay sang phải, đại tiểu thư quay sang trái, nàng cũng quay sang trái.
Thấy mặt đại tiểu thư đỏ bừng lên, Mục Hiểu Hiểu mới cười bắt lấy tay cô, đặt trên ngực mình: "Chị sờ đi, còn muốn đào ra không?"
Mặt đại tiểu thư đỏ như gấc, tay cô run run, đột nhiên muốn rút về, lại bị Mục Hiểu Hiểu mạnh mẽ đè lại.
"Em..."
Đại tiểu thư thẹn quá thành giận nhìn Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu lại không chớp mắt nhìn chăm chú vào mắt cô, tràn đầy nghiêm túc.
Đại tiểu thư thấy nàng như vậy cũng im lặng, chẳng qua mềm mại dưới tay khiến tim cô như bị con kiến gặm cắn.

Mục Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt của đại tiểu thư, sâu lắng nói: "Đại tiểu thư, đêm qua, em suy nghĩ cả đêm, sau này làm gì để bồi thường cho chị, làm gì để đền đáp chị."
Tần Di cắn cắn môi.
Rồi?
Lấy tính tình của Mục Hiểu Hiểu, đừng nói là tình cảm chị em lâu dài gì đó nhé?
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, hít một hơi sâu, đại tiểu thư có thể cảm nhận được trái tim dưới tay cô đột nhiên đập kịch liệt.
Không hiểu sao, tim cô cũng theo đó nhảy dựng lên.

Mục Hiểu Hiểu nhìn vào mắt cô nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư, em năm nay hai mươi tuổi, từ tiểu học bắt đầu đi theo bọn nhỏ ở cô nhi viện bọn nhỏ cùng nhau nhặt ve chai kiếm tiền gây dựng sự nghiệp.

Lớp chín tự đi dạy thêm cho bạn học cùng khối để kiếm tiền.

Lớp mười bắt đầu làm thêm...!Em vốn dĩ đã là phú bà rồi nhưng tiền bạc mấy năm nay vừa đến tay là bay mất.
Thứ nàng kiếm được đều cho người khác.
"Thế nên em nghĩ, chị nói người đời có hồi báo, không có tiền thì làm sao mà làm được? Nhưng bây giờ em chỉ như vậy thôi, em chẳng có gì cả."
Trong mắt Mục Hiểu Hiểu chảy ra giọt nước mắt nóng hổi.

Đại tiểu thư chăm chú nhìn nàng.
Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng: "Em chỉ có mỗi bản thân mình, em nghĩ xem, từ hôm nay trở đi, em đền cả đời cho chị được không?"
Nàng không nhịn được.
Hôm nay sau khi nghe thầy Vương nói ra phỏng đoán luôn giấu dưới đáy lòng, tình cảm nào đó trong tim Mục Hiểu Hiểu tuôn trào.
Nàng biết, đại tiểu thư của nàng, một đại tiểu thư thờ ơ với tất cả mọi thứ, lại vì nàng im lặng nhẫn nhịn, im lặng trả giá.
Nếu nàng không đáp lại thì đúng là không tim không phổi.
Đại tiểu thư căn bản nói không ra lời, cô cảm giác trái tim dưới bàn tay và trái tim của mình đập chung một nhịp.
Đặc trưng của chòm Bò Cạp, đại tiểu thư từng nói, cô muốn tình yêu thuần tuý nhất chứ không phải tình yêu lẫn lộn cảm kích và thua thiệt.
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, lông mi chớp động, nhẹ giọng hỏi: "Hiểu Hiểu, có phải em biết chị là người đầu tư cho Thắng Lam nên mới nói mấy lời đó với chị không?"
Đại tiểu thư hỏi nghiêm túc, nếu là người bình thường chắc chắn phải trở tay không kịp nhưng cô giáo Mục là ai?
Mục Hiểu Hiểu vừa nghe liền vui vẻ, nàng nhìn đại tiểu thư: "Nếu như em biết chị là chủ đầu tư, em đã đến tỏ tình với chị, chẳng lẽ nói rõ em muốn sếp Tần bao nuôi em sao?"
Vãi thật.
Vừa dứt lời, mặt Mục Hiểu Hiểu lập tức đỏ lên, sao nàng lại dám nói mấy lời lưu manh trắng trợn đó với đại tiểu thư vậy chứ.

Đại tiểu thư cũng giật mình, mặt nóng bừng, cô cắn môi, sóng nước đưa tình câu lấy Hiểu Hiểu: "Cho nên em mới bắt lấy tay của chị đặt ở...!đặt ở đây phải không..."
Cô không biết, Hiểu Hiểu cũng quyến rũ người ta đến vậy
Mục Hiểu Hiểu lần này thật sự bị đại tiểu thư làm cho ngơ ngẩn, căn bản không kịp phân tích ý của đại tiểu thư, nàng gần như hỏi theo bản năng: "Đại tiểu thư, chẳng lẽ chị muốn bao nuôi em thật?"
Trời đất.
Cô giáo Mục bị sốc, nàng vừa...!nàng vừa thấy gì trong mắt đại tiểu thư?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện