—— Đại tiểu thư, chẳng lẽ chị muốn bao nuôi em thật?
Tần Di không thể không thừa nhận, lúc nghe được Mục Hiểu Hiểu nói như vậy, có một khoảnh khắc cô thật sự có ý định này.
Nhưng đại tiểu thư là ai, cô duỗi tay nhéo mặt Mục Hiểu Hiểu: "Em gài chị hả?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Ưm.
Mục Hiểu Hiểu dở khóc dở cười, nàng thật sự không có năng lực này, cũng không ngờ lần đầu tiên tỏ tình trong cuộc đời của mình lại rẹt đùng ảm đạm như vậy.
Nghĩ một lát thấy cũng hợp lý, ngạo kiều như đại tiểu thư, yên lặng vì nàng trả giá lâu như vậy, nàng sao có thể tỏ tình qua loa cho có.
Sau này năm tháng còn dài, nàng sẽ từ từ đối xử tốt với đại tiểu thư.
Bây giờ nàng coi như đang trong thời kỳ theo đuổi à?
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng ôm đại tiểu thư bắt đầu chơi xấu: "Do chị hiểu lầm em đó chứ.
Aiya đại tiểu thư, mệt quá, em hát cho chị nghe nhé, đừng giận."
Tần Di hừ lạnh không để ý tới nàng, cơ thể lại ngoan ngoãn dựa vào lòng nàng.
Mục Hiểu Hiểu bắt đầu hát "Trái tim si mê" bên tai cô: "Em không phải là người tốt tính nhưng lại dung túng cho người hết lần này đến lần khác, là do trái tim si mê thôi."
Nàng cười ôm đại tiểu thư nằm trên giường mềm vừa trải xong: "Giọng hát của em hay hơn nhiều so với hồi trước phải không? Chị xem, bây giờ em còn biết chơi Douyin."
Mục Hiểu Hiểu một tay kéo cằm mình, vừa hát vừa trêu chọc khiến đại tiểu thư cười không ngớt, hai người đang lăn lộn, Lưu Phương xấu hổ gõ cửa.
Đại tiểu thư lập tức ngồi dậy, Mục Hiểu Hiểu cũng ngồi dậy theo, cửa bị kéo ra, nhân viên toa tàu phía sau Lưu Phương hơi mỉm cười: "Hành khách, xin chú ý âm thanh.
Phòng bên cạnh vừa phàn nàn hai người các cô gây tiếng ồn làm phiền họ."
Mục Hiểu Hiểu:...
Một câu của đại tiểu thư phá không khí, cô thật sự cúi đầu cười không ngừng.
Cô giáo Mục nhìn trời, nàng cảm giác tâm hồn nghệ thuật của mình bị nhục nhã.
Nàng bắt lấy cánh tay của Tần Di: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, bây giờ chị có thể nói chuyện, dù gì cũng là dân chuyên, chị dạy em hát được không?"
Con ngươi đen trắng rõ ràng của đại tiểu thư nhìn nàng, không nói gì.
Mục Hiểu Hiểu lắc lắc cánh tay cô: "Em rất tin tưởng vào năng lực của chị, xin chị đó."
Đại tiểu thư nhìn nàng ngoài cười nhưng trong không cười: "Chị không tin em."
Mục Hiểu Hiểu:!!!
Tại sao đại tiểu thư lại trở nên như vậy?
Thời khắc mấu chốt, cô giáo Mục lập tức đứng lên: "Chị coi thường em, em không ngủ ở đây nữa, em về đây."
Đại tiểu thư cười lãnh đạm, cô liếc nhìn Lưu Phương một cái.
Lưu Phương đi vào, trở tay khoá trái cửa lại, ngay sau đó, hai tay cô đặt sau lưng, âm u nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu:...???
Đại tiểu thư gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, tương lại có lẽ Lưu Phương còn lợi hại hơn anh trai của cô.
Mục Hiểu Hiểu bị ép ngồi lại, thời gian đúng là không còn sớm.
Nàng nhìn hai giường trên, tìm chỗ ngủ, Lưu Phương cứng ngắc nói: "Hai giường trên có người hết rồi."
Mặt Mục Hiểu Hiểu vặn vẹo một chút, gì?
Đôi mắt Lưu Phương đen nhánh: "Cô không ngủ được."
Ngay sau đó, cô lại chỉ vào giường dưới với đối diện đại tiểu thư: "Cái này là của tôi."
Mục Hiểu Hiểu im lặng một lát, nàng quay đầu nhìn đại tiểu thư.
Đại tiểu thư bình tĩnh ôm cánh tay nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một dáng vẻ thưởng thức cảnh đẹp.
Mục Hiểu Hiểu thở dài, nàng ngồi xuống, dựa đầu vào người Tần Di: "Đại tiểu thư, trời đã tối rồi, bên ngoài đen như mực, chị đang nhìn cái gì?"
Đại tiểu thư:...
"Chị muốn giữ em lại thì cứ nói thẳng, cũng đâu phải lần đầu ngủ chung." Mục Hiểu Hiểu cười duỗi tay ôm eo cô, gương mặt đại tiểu thư đỏ lên: "Không biết xấu hổ."
Lưu Phương kế bên:...
Cô là người mù
Cô là người mù.
Đây là trải nghiệm xa lạ trong cuộc đời của đại tiểu thư.
Theo quỹ đạo âm thanh "lạch cạch lạch cạch" của xe lửa, cô được trong lồng ngực mềm mại, nơi chóp mũi toàn là mùi hương cô thích.
Mục Hiểu Hiểu không ngừng thầm thì bên tai cô: "Hồi nhỏ em đi xe lửa toàn ngồi ghế cứng.
Khi đó thường có chuyến tới Mông Cổ, bẩn lắm, xe lửa sơn màu xanh, đại tiểu thư, có lẽ chị chưa thấy lần nào đâu."
"Aiya, hồi ấy á, em hay đi xe lửa bôn ba khắp nơi với mẹ và bà, khám bệnh cho các em."
"Lúc đó tâm trạng luôn rất trầm trọng, bởi vì em biết, chuyến này, có lẽ là sinh ly tử biệt."
...
Mục Hiểu Hiểu hoài niệm tuổi thơ, hai người có vóc dáng cao chen chúc trên giường vốn phải không thoải mái nhưng Hiểu Hiểu thành thạo ôm eo đại tiểu thư, đầu đặt trên cổ cô, khẽ nói bên tai cô: "Không có lần nào thả lòng như bây giờ.
Đại tiểu thư, em cảm thấy sau khi gặp được chị, cuộc sống như bừng sáng lên."
Nàng cảm giác Tần Di như thần bảo hộ của nàng.
Cơ thể mềm mại của đại tiểu thư rúc trong lòng nàng, yên lặng nghe nàng nói chuyện.
Thật ra cô cũng rất muốn nói cho Hiểu Hiểu, cô muốn cảm ơn nàng.
Là Hiểu Hiểu khiến cô cảm nhận được rất nhiều thứ khác biệt trong cuộc sống.
Đây là lần đầu tiên đại tiểu thư ngủ trong lòng Mục Hiểu Hiểu.
Cô ngủ rất say, không ai ngờ được, trước đây cô không chịu được một chút tiếng ồn nào, còn vừa nhúc nhích là ngủ không yên nay lại vào giấc trong tiếng lải nhải của Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu cảm giác người trong lồng ngực hô hấp đều đều.
Nàng cúi đầu, nương theo ánh sáng bên ngoài nhìn đại tiểu thư, trong lòng yên ắng.
Đây là người nàng yêu.
Nàng đã từng luôn cảm thấy cuộc sống của mình chỉ gắn với bận rộn xoay vòng, vội vàng mà đi, như lục bình không có chỗ nương náu.
Nhưng bây giờ, trong ngực nàng ôm đại tiểu thư, yên bình và vững vàng.
Có điều...
Hiểu Hiểu rốt cuộc hiểu sao vì sao trước đây Thu Thu viết truyện drama máu chó thường hay hỏi nàng mấy câu kỳ lạ.
—— Chị, một thanh niên hai mươi tuổi trẻ khoẻ như chị, giữa đêm khuya thanh vắng không hề có cảm giác nhiệt huyết sôi trào hả?
Trước đây nàng bận như chó, sôi trào méo gì được nữa?
Nhiều lắm là khát vọng chợt đến rồi mất tăm luôn.
Nhưng hiện tại...!đại tiểu thư trong lồng ngực đang ngủ ngon lành, cô tin tưởng mình như vậy.
Mục Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, hai tay ôm eo cô thật chặt, không nhịn được vùi đầu vào hít hà, mùi thơm trong phòng, nàng không kìm chế được nhịp tim cuồng bạo mà áp môi lên cổ đại tiểu thư.
Rất tưởng...
Đánh thức cô.
Tra tấn cô.
Thân mình khó chịu rụt rụt, Mục Hiểu Hiểu nỗ lực kiềm chế, bắt đầu âm thầm đếm cừu.
Một con cừu...
Hai con cừu...
******
Sáng hôm sau, Lưu Phương tỉnh dậy thì thấy hai người phụ nữ đối diện tóc dài dây dưa, mười ngón nắm chặt.
Cô mặt đỏ tai hồng, rón ra rón rén đứng dậy muốn đi ra ngoài rửa mặt.
Nhưng đại tiểu thư ngủ rất nông, cô vừa kéo cửa, Tần Di đã mở mắt.
Đôi con ngươi đen nhánh bao trùm sương mù mờ nhạt, đại tiểu thư hơi ngơ ngác nhìn Lưu Phương.
Mặt Lưu Phương lập tức đỏ lên, thấp giọng: "Đại tiểu thư, tôi chỉ muốn đi toilet."
Tần Di gật đầu, cô cúi đầu nhìn bàn tay vắt bên hông, lại lui người về phía sau, híp mắt.
Lưu Phương:...
Cứ công khai show ân ái vậy hả trời?
Đại tiểu thư vẫn rúc vào lồng ngực ấm áp kia, cơ thể của cô và Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn trái ngược.
Cơ thể cô lạnh lẽo quanh năm, không thiếu máu hay nguyên nhân gì.
Ngược lại, Mục Hiểu Hiểu giống như một cái bếp lò, thậm chí đại tiểu thư còn nghĩ, mùa đông sau này cô không cần túi chườm nóng nữa, đi ngủ cứ tóm lấy tay nàng là đủ rồi.
Mục Hiểu Hiểu đánh một giấc, khi tỉnh dậy thì thấy sắp đến nơi rồi, sau đó mới phát hiện đại tiểu thư đã rửa mặt xong.
Với thân phận của cô, tất nhiên không thể đi ra ngoài.
Lưu Phương chỉ có thể lấy được nước rửa mặt.
Đối với đại tiểu thư mà nói, hoàn cảnh ở hiện tại khá chật vật, cô ưa sạch sẽ như vậy, cả đêm không tắm thì không chịu nổi.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô mà đau lòng, rửa mặt xong rồi, thuận tay mua một con chó bông từ quầy hàng.
Con chó bông này, chất liệu vải đúng là kém chất lượng, trên xe lửa có thể mua được món gì đẹp, nhưng miệng chó của nó hơi nhếch lên, ánh mắt có chút tà mị.
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy nó khá giống mình, nàng tuỳ tay đưa cho đại tiểu thư: "Nè, chị xem, đáng yêu không?"
Tần Di nhìn con chó kia, ngẩn người, "Giống em, xấu ghê."
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng duỗi tay ra, không vui: "Không thích thì trả lại cho em."
Đồ vật đại tiểu thư đã cầm trong tay vậy mà có người dám cướp lại, tay đại tiểu thư nắm chặt con chó đồ chơi, ném cho Mục Hiểu Hiểu một ánh nhìn tử vong.
Sáng sớm, Lưu Phương vừa đến căn tin trên xe lửa mua đồ ăn sáng, quay lại đã nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta sợ vãi tè như vậy.
Cô nhanh chóng tìm lối nhỏ trốn lẹ.
Mục Hiểu Hiểu chớp mắt với đại tiểu thư: "Chị thấy không, chị Phương Phương cũng thấy rồi.
Chị mất hết mặt mũi trước mặt cấp dưới."
Đại tiểu thư:...
Thu tay, đại tiểu thư hung tợn liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu một cái.
Đây là cuộc sống thần tiên gì á?
Từ buổi sáng đã bắt đầu ăn ăn ăn, bên cạnh còn có đại tiểu thư mà nàng yêu nhất, Mộ Hiểu Dao luôn cho rằng cuộc sống của nàng không dính dáng đến hai chữ "hưởng thụ", nhưng bất tri bất giác, nàng cũng đã sống một cuộc sống ấm no sinh dâm dục.
Đại tiểu thư hoàn toàn không biết tâm địa gian xảo của Mục Hiểu Hiểu, cô chỉ cảm thấy đối với sự tiếp cận của mình, nàng hơi tránh né.
Nhưng bởi vì có Lưu Phương ở đây, cô cũng không nhiều lời.
Sắp đến chiều.
Trương Xảo chạy tới tán gẫu, cô như nguyện lấy được chữ ký trên áo thun của đại tiểu thư, cứ tấm tắc nhìn mãi.
Mục Hiểu Hiểu bĩu môi, hơi không vui: "Mỗi ngày cậu lấy nhiều chữ ký như vậy để làm gì?"
"Ai u, nhìn cho cậu đổ giấm." Trương Xảo không giữ mặt mũi cho nàng: "Sao bụng dạ cậu hẹp hòi vậy, sau này cậu còn nhiều thời gian, bảo đại tiểu thư ký chỗ nào không được? Cậu còn qua đây tranh giành tình cảm với tớ."
Mục Hiểu Hiểu:...
Bảo đại tiểu thư ký chỗ nào không được?
Nàng không khỏi hiểu sai.
Ký chỗ đó cũng được ha...
Trương Xảo vừa thấy ánh mắt kia của Mục Hiểu Hiểu, sốc tận óc.
Vãi chưởng nha bạn thân, đừng nói với cô, nàng và chị Tần dính nhau như vậy, còn chưa xảy ra chuyện gì nhá? Nàng kiềm chế quá mức hay bất lực đấy?
Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết mình bị người ta khinh bỉ bất lực, Trương Xảo câu được câu không bàn tán về án kiện vừa nhận gần đây.
"Cậu nói đi, chúng ta là nhà tâm lý học, không phải nhà hòa giải gia đình.
Gần đây tớ nhận được một công việc với một bà chị giàu có, tớ vốn rất vui.
Nhưng cô ấy, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt với tớ, kể chuyện từ hồi cô ấy với chồng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng."
Mục Hiểu Hiểu nghe mở đầu đã lập tức đoán được đại khái: "Vợ tào khang hả?"
Trương Xảo lắc đầu: "Cũng không phải, nhưng tính tình của chị gái kia tương đối mạnh mẽ.
Cậu cũng biết mà, người làm ăn không mạnh mẽ thì sao có thể buôn bán kinh doanh? Nhưng chồng của cô ấy bên ngoài đã vô cùng bận rộn, về nhà còn phải quan tâm con cái, chăm sóc người già.
Khởi đầu còn có tình yêu và sự nhẫn nhịn, nhưng dần dần, ngọn lửa trong lòng càng tích càng nhiều.
Có lần nọ, chồng cô ấy phải tham dự một hoạt động quan trọng, dặn cô ấy là áo sơ mi cho anh ta.
Chỉ một việc như vậy, cô ấy không làm, trực tiếp bùng nổ."
Mục Hiểu Hiểu nghe xong dùng tay xoa xoa cằm: "Này đại khái là cá và tay gấu không thể lấy hết mà người đời hay nói nhỉ."
Nàng không khỏi liếc đại tiểu thư một cái, vẫn là đại tiểu thư nhà nàng tốt nhất, dù đi đến đâu cũng nhớ nhung nàng.
Nhưng tâm tư của đại tiểu thư rõ ràng không ở trên người nàng, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Dọc theo đường đi, Trương Xảo lải nhải chuyện công việc hồi lâu.
Cô thuận tay mở vlog của mình cho Mục Hiểu Hiểu xem: "Cậu nhìn này, bây giờ tớ hay đăng vài video lên mạng, sau này tốt nghiệp xong tớ muốn chơi hai năm trước, làm freelancer."
Mục Hiểu Hiểu vừa nghe lập tức dựng ngón tay cái: "Phú bà, cool đấy."
Trương Xảo liếc mắt nhìn nàng một cái: "Áp lực của tớ không lớn như cậu.
Chẳng qua, bây giờ cậu cũng không cần phải lo gì nữa rồi."
Cô nhìn đại tiểu thư, cảm giác với tư thế cưng chiều Mục Hiểu Hiểu như bảo bối của chị Tần sẽ không bao giờ khiến nàng chịu khổ.
Mục Hiểu Hiểu dứt khoát trợn mắt nhìn cô: "
"Tớ là con người cực kỳ độc lập tự chủ, biết không?"
...
Một đường bôn ba.
Chiều hôm sau, ngồi xe chuyên dụng đi về hướng bản làng.
Xe chia làm hai nhóm, một nhóm là thầy Vương và ba học sinh, nhóm còn lại là đại tiểu thư thuộc Thắng Lan và Lưu Phương.
Mục Hiểu Hiểu đau lòng đại tiểu thư, lần này nói với giáo viên hướng dẫn của mình: "
"Thầy Vương, thầy khá là mập, chen phía sau khó chịu lắm.
Em qua xe kia ngồi nhé."
Thầy Vương vô tội bị tổn thương:...
Quan hệ cá nhân thì cứ đi qua.
Cớ gì phải tổn thương trái tim của một ông chú trung niên?
Chuyến xe này phải đi xuyên đêm, Mục Hiểu Hiểu đau lòng đại tiểu thư không chịu nổi, nàng ngồi trên xe ôm đại tiểu thư: "Mặt chị tái mét hết rồi này, đã bảo đừng dằn vặt theo em mà?"
Đại tiểu thư lạnh như băng: "Muốn chết hả?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Thôi thôi.
"Tới chỗ nào tốt tốt chút bổ sung lại." Mục Hiểu Hiểu suy nghĩ: "Hầy, để em đi tra xem cái gì bổ nhất."
Bây giờ nàng giống như đại tiểu thư, vô cùng ỷ lại Baidu.
Tìm kiếm Baidu —— Cái gì bổ dưỡng cho phụ nữ nhất, giảm mệt nhọc nhất.
Đại tiểu thư tò mò nhìn qua, cô cũng muốn Mục Hiểu Hiểu đừng mệt như vậy, thực đơn gì à? Cô cũng có thể thử một lần.
Đáp án vừa ra.
Cơ thể Mục Hiểu Hiểu cứng đờ, trong lòng căng thẳng, cả người như bị đông cứng, đại tiểu thư cũng ngơ ngẩn nhìn màn hình.
Một lát sau, cô cắn môi nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Câu trả lời tốt nhất của dân cư mạng.
—— Còn cần phải trả lời nữa sao? Đối với phụ nữ mà nói, đương nhiên mần một trận sex nước chảy mây trôi là giải lao nhất rồi.
Nàng thật sự không cố ý!
Này là do dân cư mạng không đứng đắn, đại tiểu thư tại sao lại nhìn nàng như vậy?
Mục Hiểu Hiểu vô cùng ấm ức, nàng dùng dằng cất điện thoại đi, vỗ lưng đại tiểu thư: "Chị ngủ một lát đi.""
Ngày thường đại tiểu thư nghe xong lời này sẽ híp mắt dựa vào lòng nàng, nhưng lúc này, cô hơi cảnh giác, lui người ra sau, kéo ra khoảng cách nhất định với Mục Hiểu Hiểu.
Đại tiểu thư là ai?
Là kiểu người chưa cưa đổ được đã muốn làm gì thì làm hả?
Thế cũng quá hời cho Mục Hiểu Hiểu.
Chẳng trách ngày hôm qua nàng đã bắt đầu không thích hợp, không lo tỏ tình đàng hoàng mà toàn nhớ heo nhớ lợn!
Cô giáo Mục đúng là nghẹn khuất, nàng cảm giác Đậu Nga còn chưa oan bằng nàng.
Nàng xấu hổ nhìn ra cửa sổ, danh dự của một thanh niên công chính như mình có phải đã biến mất tăm trong lòng đại tiểu thư không?
Sầu đời sầu đời, cô giáo Mục ngủ luôn trong tâm trạng sầu đời.
Còn đại tiểu thư?
Ngoài cửa sổ vẫn còn bóng tối mờ ảo, cô đang nghịch điện thoại di động và bí mật để lại nút like cho cư dân mạng có câu trả lời tốt nhất kia.
...
Nhộn nhạo nhộn nhạo.
Có vài thứ thật mơ hồ và dính nhớp khi chỉ còn cách một tầng giấy cửa sổ.
Đại tiểu thư dẫu gì cũng lớn hơn Mục Hiểu Hiểu, nếu thật sự so sánh khát vọng, cô cũng không ít hơn chó con này.
Nhưng cô muốn một cái hứa hẹn trịnh trọng, một câu nói không bao giờ chia xa.
Sâu trong nội tâm cô vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn.
Bôn ba một ngày, cuối cùng cũng tới nơi, đại tiểu thư không xuống xe, thầy Vương lại dắt vài người đi xem ký túc xá.
Hoàn cảnh trong núi đúng là khác biệt, chỉ cần đứng giữa thung lũng là có thể ngửi được hương thơm của bùn đất, nơi xa tít tắp còn có tiếng kêu của chim đỗ quyên, trống vắng tuyệt đẹp.
Trương Xảo không khỏi vươn hai tay, hát một bài "Vạn vật sinh", Mục Hiểu Hiểu vừa định hát "Trái tim si mê" thì bị Trương Xảo bưng kín miệng: "Đừng hát đừng hát, thôn trưởng nói lát nữa còn có hội hè chào mừng.
Tớ không muốn để lại bóng ma trong lòng dân làng."
Mục Hiểu Hiểu:...
Sinh viên Lý Bác bên cạnh đẩy mắt kính, cười hàm hậu.
Các nàng tới khá sớm, dân làng chưa rời giường, nhưng lời đồn sẽ có sinh viên trợ giảng đến thôn truyền rất nhanh.
Thôn trưởng đặc biệt vui vẻ, cử lực lượng toàn thôn muốn cảm tạ mấy thanh niên có chí này một phen, hành trình tương đối sít sao.
Trong thôn đúng là đốc thúc lực lượng toàn thôn chuẩn bị tiếp đón mấy sinh viên này.
Những ngôi nhà chỉ một người ở và một khoảng sân nhỏ, được làm bằng trúc, nứa đặc trưng của Quý Châu, tuy hơi đơn giản nhưng đã là nhất nhì làng rồi.
Mục Hiểu Hiểu đứng xa xa nhìn một đứa bé cõng bó củi về nhà.
Đứa bé kia thấy các nàng, ngẩng đầu hít nước mũi.
Nó nhìn mới năm, sáu tuổi.
Nhưng thanh củi nặng đã làm người nó cong xuống.
Trưởng thôn chú ý tới ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu, ông giới thiệu: "Đó là con của nhà họ Tần nghèo nhất làng chúng tôi."
Tần...
Lòng Mục Hiểu Hiểu nhảy dựng, nàng không khỏi hỏi lại: "Cô bé tên gì?"
Thôn trưởng: "Tần Tiểu Hoa."
Mục Hiểu Hiểu:...
Cái tên qua loa này rất có phong cách cô nhi viện của các nàng.
Mục Hiểu Hiểu cười đi qua, Tần Tiểu Hoa không dám nhìn nàng, trong mắt ngập tràn cảnh giác và khiếp đảm.
Nó chưa từng thấy người nào ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề như vậy, xe đậu bên cạnh cũng nhiều.
"Này."
Mục Hiểu Hiểu rất biết dỗ trẻ em, nàng không nhiều lời, chỉ đưa kẹo mút trong tay cho cô bé.
Tần Tiểu Hoa yên lặng nhận lấy, cô bé nhỏ giọng hỏi: "Chị là dì quái quái hả?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Ủa, cái gì vậy trời?
Vì những người trẻ trong thôn đều đã đi làm ăn hết, phần lớn trẻ em bị bỏ lại trên núi, những năm gần đây, trẻ em thường xuyên bị bắt cóc và bán đi.
Thôn trưởng và các cán bộ thôn ngày nào cũng tận tình khuyên bảo bọn nhỏ: "Nếu có người cho kẹo đường, các con tuyệt đối không được ăn.
Người đó có thể là dì quái quái hoặc chú quái quái, muốn bắt cóc các con rồi đem bán."
Tần Tiểu Hoa nhìn nàng một cái, ném kẹo đường xuống đất.
Cô bé cõng củi gỗ cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Đại tiểu thư ngồi trong xe thấy một màn này, dặn dò Lưu Phương: "Đứa bé kia rất có cá tính, để tâm một chút."
Lưu Phương gật đầu: "Vâng."
...!Khinh bỉ vợ sếp tức là có cá tính hả?
Hành vi dì quái quái này của cô giáo Mục bị Trương Xảo cười nhạo ước chừng nửa giờ.
Thôn trưởng hơi xấu hổ vuốt mũi: "Cô đừng để ý, hầy, đừng để ý..." Ông thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
Mục Hiểu Hiểu không để bụng cười cười:
"Không sao không sao.
Giáo dục an toàn cũng là điều là cần thiết.
"Các cô nghỉ ngơi trước, 9 giờ sáng tại sân trường sẽ treo cờ.
Giáo viên và học sinh toàn trường cảm ơn mọi người."
Thôn trưởng xoa xoa tay, không biết nên cảm ơn thầy Vương và ba sinh viên này thế nào, ông cười hàm hậu: "Tôi bảo bà nương trong nhà làm thịt heo, đêm nay mở tiệc khoản đãi mọi người."
...
Một con người chất phác luôn khiến người ta cảm động nhất.
Trương Xảo nhìn bóng lưng khòm