Đại tiểu thư cho rằng cô trong đời chưa từng làm chuyện gì xấu, ngẫu nhiên có "Chút mưu kế", "Thủ đoạn nhỏ" cũng đều dùng ở trên người Hiểu Hiểu, chỉ có như vậy, ông trời vẫn sẽ cương trực công chính trả thù.
Mắt thấy miệng của Hiểu Hiểu cười lớn giống như ếch xanh như vậy muốn ném cô xuống, Đại tiểu thư gắt gao cầm lấy cánh tay của nàng, đại tiểu thư nắm thật chặt cánh tay của nàng, mặt đỏ lên: "Thả chị ra!"
Cái này nếu là bình thường, cho Hiểu Hiểu tám lá gan nàng cũng phải buông Đại tiểu thư xuống, nhưng hiện giờ trong lòng trong đầu đều là lửa nàng cười cúi đầu hôn một cái gương mặt của cô: "Thẹn thùng cái gì chứ?"
Nàng sẽ không buông ra.
Đại tiểu thư phải đi về phía trước, nàng nhất định phải khiến cho trí nhớ của cô kịch liệt khắc sâu, bằng không sau khi trở về Tần tổng sinh bệnh ít nhiều tiểu ong mật vây quanh khiến cho nàng bận tâm, nàng nhất định phải sớm tuyên bố chủ quyền.
Đại tiểu thư:!!!
Mắt thấy đã đi vào trong phòng, một tay Hiểu Hiểu như vậy mà ném xuống, chuẩn bị thô bạo lại không mất đị sự dịu dàng ném Đại tiểu thư lên trên giường, nhưng hôm nay đại tiểu thư không biết thế nào, hai tay thế mà nắm chắc cánh tay của nàng, như thế nào cô cũng không buông ra.
Hả?
Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn đại tiểu thư: "Làm gì vậy, đều vợ chồng còn thẹn thùng.
"
"Chị không muốn ngủ giường của em!"
Đại tiểu thư quả thực, cô không cho phép đời người đoan trang của mình lưu lại vết tích như vậy.
Nhưng lão sư Mục chính là lão sư Mục, mạch não của nàng có thể cùng một dạng với người khác sao?
Hiểu Hiểu đắc ý, nàng ý thức được ý tứ của đại tiểu thư: "Vậy người ta ôm chị, chị ngủ giường của em được không?"
Trên miệng nàng hỏi "được không", thân thể đã sớm hành động, nàng ôm đại tiểu thư, lấy cá chép thức nhảy vọt cứ như vậy hưng phấn nhảy lên trường giường mới của nàng.
Đại tiểu thư nhắm hai mắt lại.
"Két két" đồng thời "Ầm ầm" Vang lên, nàng còn không có cảm giác được ấm áp của giường, trực tiếp sụp xuống.
Hiểu Hiểu bị quăng ngã có điểm ngốc, nàng mờ mịt Đại tiểu thư trên người thấy cô lấy người mình làm cái đệm thịt người.
Chết tiệt?
Tại sao lại như vậy? Đây chính là giường mới của nàng mà.
Lão sư Mục tức giận, lão sư Mục phẫn nộ rồi!
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là khẩn trương hỏi đại tiểu thư: ""Té bị thương sao?"
Đại tiểu thư lạnh nhạt lắc đầu.
Làm sao có thể ngã thương, cô cố ý để Lưu Phương chắc chắn, có đôi khi lòng người có một chút lương thiện, đến cuối cùng cứu có lẽ chính là mình.
Mục Hiểu Hiểu một quẳng hạ tử không nặng, thực sự dọa một nhảy, lại bị đại tiểu thư ép quá sức, nàng một tay che lại eo, phẫn nộ nói: "Đây là chất lượng kiểu gì vậy? Em muốn đi tìm ông chủ!"
Thua thiệt nàng vẫn là khách quen, sao có thể cầm cái giường thấp kém này lừa gạt nàng?
Không thể ngờ tới, tại đây thôn trang chất phác cũng trốn không thoát chất lượng vấn đề!
Đại tiểu thư một mặt lạnh nhạt: "Để em không nên chơi đùa bịp bợm.
"
Mục Hiểu Hiểu tức giận: "Lúc em rời đi còn cố ý hỏi bà ta, hai người ngủ có được không, bà tathề son sắt nói không có vấn đề.
"
Còn hỏi vấn đề này?
Mặt của đại tiểu thư nổi lên nhàn nhạt đỏ, Mục Hiểu Hiểu kéo tay áo lên: "Không được, em phải đi tìm bà ta.
"
Đại tiểu thư nhìn điệu bộ của nàng, yếu ớt: "Em tìm bà ta thì phải nói thế nào? Làm trò trước mặt toàn bộ người của thôn nói rằng giường bị lão sư Tần và lão sư Mục đè xập xuống sao?"
Mục Hiểu Hiểu:!
Qua rất lâu, tâm tư của lão sư Mục mới hoàn hoãn xuống, nàng cong môi: "May mắn em là phụ nữ, nếu như là đàn ông còn không đồng nhất mà sập xuống.
"
Đại tiểu thư cầm lấy chén trà bên cạnh uống một ngụm, Hiểu Hiểu nhìn cô chằm chằm .
Đại tiểu thư:! !
Tại sao muốn nhìn cô? Hơn nữa đây là trà lạnh, đại tiểu thư không uống trà lạnh.
Đại tiểu thư vẫy vẫy tay, hơi thở hờ hững: "Quên đi.
"
Mục Hiểu Hiểu đi tới trước mặt đại tiểu thư, đưa tay ôm eo của cô, gương mặt dán cổ cô nhẹ nhàng cọ cọ: "Đại tiểu thư, chị có phát hiện không, chị thay đổi rất nhiều.
"
Đại tiểu thư:! !
Mục Hiểu Hiểu ngửi mùi hương trên người cô: "Chị xem, hiện tại chị thấy em đi cãi nhau với người khác, chị còn biết khuyên giải, còn biết thay người khác lo lắng, so với trước kia chị thực sự tốt bụng hơn.
"
Đại tiểu thư:! !
Nàng thật là vấn tâm hổ thẹn.
Buổi trưa hôm sau, Lưu Phương đi tới, đại tiểu thư bên kia còn có chuyện phải bận rộn, cô một mực nhìn văn kiện gì đó, nói là lần này sau khi quay về Bắc Kinh, cô có thể còn phải xuất ngoại đi thăm viếng một người bạn xưa của Tần gia, toàn bộ hành trình đặc biệt chặt chẽ.
Hiểu Hiểu không dám quấy rầy cô, tự mình ngồi ở trong nhà kề nhìn chằm chằm giường lò xo kia.
Lão sư Mục liền thấy điểm tốt ấy, năng lực học tập đặc biệt mạnh, nàng lên Baidu nửa ngày tìm tư liệu của giường lò xo, lại đi cụ ông nhà hàng xóm mượn công cụ, chuẩn bị sửa một chút.
Chuyện này cũng không bình thường, nằng lặp lại lặp lại kiểm tra lò xo mấy lần, đều không có tổn hại, giống như tự nhiên tróc ra, cái này không khoa học! Cái giường này là nàng tự mình lắp đặt, chính là nàng dùng cờ-lê vặt ốc vít cực kỳ chặt.
Thời điểm Lưu Phương mang theo hoa quả đi vào, không dám quấy rầy đại tiểu thư, hỏi bà chủ nên đặt hoa quả ở chỗ nào.
Hiểu Hiểu kéo tay áo: "Để đấy là được, một hồi tôi đưa cho bà nội một ít.
"
Đại tiểu thư phải đi về, nàng một mình lại ăn không được nhiều, nàng phát hiện bà nội Tiểu Hoa không hổ là cụ già trường thọ, kỳ thật đặc biệt thích ăn trái cây rau dưa mấy thứ này, rất dưỡng sinh.
Lưu Phương cất kỹ hoa quả đi,xấu hổ đứng ở một bên, hỏi: "Cái giường này làm sao hỏng?"
Cô ta chột dạ.
"Ai nói không phải đâu?" Lão sư Mục còn có chút tính trẻ con: "Đây chính là vừa mua, nếu không phải đại tiểu thư ngăn cản, tôi nhất định phải đi tìm ông chủ lý luận một chút .
"
Lưu Phương sờ lên cái mũi, không lên tiếng.
Hiểu Hiểu không có nhận được đáp lại, nàng ngẩng đầu nhìn Lưu Phương.
Lưu Phương vội vã rời tầm mắt đi, tóc đều muốn dựng lên, đừng nhìn cô ta, đừng nhìn cô ta, cô cái gì cũng không biết.
Mục Hiểu Hiểu nhíu nhíu mày, ôi chao?
Một người nhà tâm lý tốt, có năng lực quan sát mạnh mẽ, hơn nữa đối với biểu cảm nhỏ, cẩn thận quan sát tỉ mỉ.
Người ta đại tiểu thư tại ngành giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, lại thêm tuổi tác lớn, muốn lừa gạt Mục Hiểu Hiểu, còn không phải giống như lừa gạt con gà con.
Thế nhưng là người ta Lưu Phương là quân nhân xuất ngũ, trước mắt vẫn còn giai đoạn ngay thẳng công bằng chính trực, còn không có bị đại tiểu thư phủ đen lên, cô ta bị lão sư Mục xem xét như thế, âm cũng nhảy, mặt cũng đỏ lên, toàn thân cũng không được tự nhiên.
Lão sư Mục mấp máy môi, mở miệng thăm dò: "Kỳ thật tôi vừa rồi gọi điện cho bà chủ, bà ta nói với tối, không thể nào đột nhiên hỏng, chất lượng giường nhà bà ta tiêu chuẩn nhất định, trừ phi là có người động tay chân.
"
Lưu Phương tay dán ống quần xoa xoa, trong lòng bàn tay của cô ta đều là mồ hôi.
Lão sư Mục híp mắt, chẳng lẽ lại thật sự bị động tay chân? Chỉ là Lưu Phương tỷ tỷ tại sao muốn động tới giường của nàng chứ? Nàng lại nghĩ một chút, Lưu Phương dốc sức vì đại tiểu thư, chẳng lẽ lại! !
Một khi trong lòng người này dấy lên nghi ngờ, rất nhiều ý niệm trong đầu sẽ tụ lại, nàng nhớ tới đủ loại khác thường của đại tiểu thư, còn có lúc trước cô nhìn mình bên trong cất giấu lạnh nhạt lúc đi lên giường lấy một chút khí lạnh, một sợi dây trong đầu của nàng, đột nhiên tựa như được kết nối, lão sư Mục toét miệng ngồi dưới đất "Hì hì hì" bắt đầu cười ngây ngô.
Đại tiểu thư ở trong phòng gần như rất bận rộn, thời điểm đi ra liền nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu ngồi trên sàn nhà cười ngây ngô, mà Lưu Phương bên cạnh nàng một mặt kinh ngạc cùng sợ hãi.
Đại tiểu thư:???
Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp của lão sư Mục, tâm tình của cô nhảy thoát tính tương đối lớn, điểm này đại tiểu thư biết đến.
Nhà tâm lý là một người nhìn phong cảnh, kỳ thật chua xót chỉ có tự mình biết nghề nghiệp.
Tại bên trong trị liệu thông thường, người bệnh thường thường sẽ phát tiết rất nhiều cảm xúc tiêu cực với các nàng, lúc sau thường xuyên trải qua vài lần trị liệu, người bệnh tốt hơn, ngược lại chính các nàng lâm vào cảm xúc hậm hực, cần các loại thủ đoạn đi giải quyết.
Đại tiểu thư hiểu rõ điểm này, đầu tiên cô đi tới, sờ lên trán của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu:! !
Xác định lúc sau không phát sốt, đại tiểu thư không có để ý tới nàng, nhưng tay lại bị lão sư Mục bắt được.
Mục Hiểu Hiểu ngửa đầu nhìn đại tiểu thư, cười ngây ngô: "Em vừa rồi phân tích một chút, đột nhiên biết vì sao cái giường này lại bị hỏng.
"
Sao?
Đại tiểu thư bất động thanh sắc nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Lưu Phương.
Lưu Phương run lẩy bẩy:!
Cô ta không có!
Cô ta không nói gì, tại sao đại tiểu thư phải nhìn cô ta như vậy.
Mục Hiểu Hiểu đắc ý: "Em cảm giác trong thôn có mèo hoang phải không, có thể là đã bị con mèo nhỏ lúc đi ngang qua phá hỏng.
"
Lưu phương nghe xong nghi hoặc,, ngay thẳng hỏi: "Mèo lợi hại như vậy sao?"
Đại tiểu thư:! !
Tần Di là ai?
Một câu của lão sư Mục, đại tiểu thư đã rõ ràng xảy ra chuyện gì, gương mặt của cô như ngọc cuồn cuộn nổi lên nhàn nhạt phấn hồng, giận dữ im ắng nhìn Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu vui vẻ: "Còn không phải sao, vừa đáng yêu vừa quyến rũ, còn rất nghịch ngợm.
"
Lưu Phương:???
Mèo gì đây, cô ta cũng muốn nuôi một con .
Ban đêm, Hiểu Hiểu mang theo đại tiểu thư đi tới nhà lão sư Trương ăn chực.
Lão sư Trưng thật đúng là nói được thì làm được, mặt so vỏ cây còn dầy hơn, vừa vào nhà, Hiểu Hiểu đã nhìn thấy lão sư Trương hai chân khéo léo bắt chéo, ở chỗ kia nhìn Tiểu Hoa làm sủi cảo, còn không biết xấu hổ to tiếng: "Ơ kìa, Tiểu Hoa, em cũng thật là lợi hại, nhìn xem gói sủi cảo kia thật dễ nhìn.
"
Tiểu hoa đến cùng chỉ là một đứa nhỏ, nhu cầu cấp bách được người khác khích lệ, chóp mũi của cô ấy một chút mặt mũi, con mắt lóe sáng, đôi mắt lóe sáng, chính mình cán bột mình gói, động tác vô cùng lưu loát.
Mục Hiểu Hiểu hết chỗ nói rồi, nàng vén tay áo lên: " Câu đây không phải ngược đãi lao động trẻ em sao?"
Cô ấy nhẫn tâm sao, lúc này đứa nhỏ mới vài tuổi.
Lão sư Trương nhìn thần sắc và đáy mắt âm ỷ dịu dàng của đại tiểu thư, trong nội tâm cô ấy thư thản, biết hai người này có thể là đem nút thắt tháo ra, bắt đầu không tim không phổi cùng Hiểu Hiểu nói đùa.
"Cậu biết không, Tiểu Hoa chúng ta lớn tuổi một chút, sẽ có chàng trai nhỏ thích, bởi vì cái gì? Còn không phải diện mạo xinh đẹp lại hiền lành, mình đây là tùy theo tài năng tới đâu mà chú trọng dạy bảo bồi dưỡng đó.
"
Mục Hiểu Hiểu một chân đá Trương Xảo, nàng cầm cho đại tiểu thư một cái ghế dựa: "Chị ngồi ở đây.
"
Hiện tại đại tiểu thư vẫn không thể đi lại thời gian dài, chính là từ trong sân nhỏ các cô đi tới bên này, Hiểu Hiểu nhìn phía sau lưng cô đều một thân mồ hôi.
Đại tiểu thư an tâm ngồi xuống, Hiểu Hiểu lại hôn trán của cô một cái: "Em đi hộ trợ trước.
"
Trương Xảo va Tiểu Hoa liếc nhau, đều yên lặng cúi đầu xuống.
Rất chua mà.
Hiểu Hiểu chính là