Mỗi người đều có chấp niệm.
Giờ này khắc này, âm thanh "két két" của giường lo xà kia chính là chấp niệm của lão sư Mục.
Hơn nữa nội tâm mỗi người đều có một mặt u tối, có lẽ ánh nắng ngày thường đều cho người khác, Hiểu Hiểu phá lệ thích ức hiếp đại tiểu thư, nàng muốn xé rách ngụy trang hằng này của cô bên trong đối với người ngoài cao cao tại thượng, nhìn đại tiểu thư bởi vì nàng nhìn chăm chú mà đỏ mặt, bởi vì nàng khẽ chạm mà run rẩy, bởi vì nàng hôn mà trở nên nóng hổi.
Đại tiểu thư là một người cường thế, lời cô nói từ đầu đến bây giờ cũng đều tuyệt đối uy lực, nửa đời trước không có người nào dám ngỗ nghịch, cho dù là chống lại, kết quả của đối phương cũng chắc chắn là bể đầu chảy máu.
Nhưng này thế giới chính là vĩnh cửu như vậy, bất kể là người cuồng ngạo như nào, chắc chắn sẽ có một người đến chỉnh đốn, không thể kháng cự.
Lão sư Mục chính là người kia, nàng ôm đại tiểu thư, vừa dỗ vừa lừa : "Lúc ấy chị đặt người ta ở trên xe lăn, khó chịu như vậy em cũng không nói gì thêm mà.
"
Đại tiểu thư:! !
Có ai biết, da mặt của lão sư Mục làm sao dày như vậy?
Xe lăn là cô nhất định phải ngồi , làm sao đuổi cũng không đi , hiện tại lại bắt đầu ngược lại đánh một cái.
Hiểu Hiểu hôn lấy lỗ của Nguyễn Dao, lừa gạt từng bước một đi về phía trong phòng: "Ôi chao, chị thỏa mãn trong lòng của người ta thôi, chị phải đi về, em rất không nỡ mà! "
Làm nũng gì đó, luôn dùng hiệu quả nhất.
Cô không nỡ, cũng không muốn buông nàng ra.
Đại tiểu thư ngẩng đầu, nhìn xem trong mắt chỉ nhìn thấy cô, nhẹ nhàng thở dài, bỏ mặc nàng, hai tay nhẹ nhàng ôm cổ Hiểu Hiểu.
Dạng này một loại ngầm thừa nhận, khiến lão sư Mục mở cờ trong bụng, nàng ngửa đầu nhìn lên trăng sáng của chân trời, ở trong lòng nhẹ nhàng ở trong lòng nhẹ nhàng xúc động.
- - Ôi chao, bye-bye ánh trăng lạc, bye-bye sao lạc, hôm nay các người không có phúc cũng không nhìn thấy.
Cảnh giới cao nhất của tú ân ái, chính là tú ngày tú đất, lão sư Mục làm được.
Thời điểm đặt đại tiểu thư ở trên giường, Mục Hiểu Hiểu còn nhẹ giọng ở bên tai cô nói: "Mỗi một cái đinh ốc đều bị bị vặn chặt, sẽ không sập, yên tâm đi.
"
Nàng một tay cởi bỏ dây buộc tóc trên mái tóc.
mái tóc đen như thác nước trượt xuống cổ, Hiểu Hiểu một tay chống đỡ ở trên cổ của đại tiểu thư, một tay nắm vuốt cằm của cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Lọn tóc mềm mại mang theo cây vải hương xẹt qua gương mặt, để đại tiểu thư từ bỏ chống cự cuối cùng, cô nằm ở trên giường nhỏ hẹp, cảm giác được cường thế của Hiểu Hiểu, hai tay chăm chú níu lấy ga giường, lại bị Hiểu Hiểu cầm qua mười ngón đan xen.
Cảm giác bị người người khác muốn làm gì thì làm như vậy, như vậy mất khống chế cảm xúc, đại tiểu thư vẫn còn có chút không thích ứng, cũng may Hiểu Hiểu dịu dàng sẽ vây quanh cô, cho cô sự trấn an mà cô muốn.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng, chói lọi rơi phía trên nền đất, trong lúc đó trời đất đều phác họa thành một tranh thuỷ mặc.
Trong phòng nhỏ một mảnh ấm áp, bức hóa lửa nóng.
Hiểu Hiểu chưa bao giờ hôn đại tiểu thư như này, nàng giống như là một học sinh rất tốt, trải qua trước đó nàng đối với mình làm y nguyên thậm chí càng thêm thăng cấp trả lại cho cô.
Tần Di núp ở trong ngực nàng, giống như là con mèo nhỏ, mặc nàng hôn, hơi híp mắt lại, một tay nắm chặt vạt áo của nàng, để Hiểu Hiểu nhịn không được trìu mến càng trìu mến.
Đụng vào như vậy, đối với đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn, cho cô cũng chỉ có Hiểu Hiểu.
Chỉ có nàng.
Khi còn bé, thời điểm đứa nhỏ khác núp ở trong ngực cha mẹ làm nũng, cô cũng chỉ lạnh nhạt đứng đấy, gương mặt lạnh lùng giả bộ dáng vẻ như cái gì đều không thèm để ý.
Tần Hải Long bề bộn nhiều việc sự nghiệp, rất ít đi chăm sóc cảm xúc tinh tế của con gái nhỏ như vậy, Tô Lam thì càng không, việc thân mật nhất của bà ta cũng chỉ là lúc sinh nhật Tân Di ôm lấy cô sờ sờ tóc.
Mà Tống Tẩu, mặc dù có bà có ý định này, lại câu nệ phân chia chủ tớ, không dám thân mật quá độ.
Chỉ là vào sinh nhật mười tám tuổi của đại tiểu thư, Tống Tẩu đã từng cười nhìn cô chắp tay trước ngực thành kính cầu nói: "Đại tiểu thư của chúng ta trưởng thành, về sau sẽ có người thực tình yêu cô chủ.
"
Cô gái người nào chưa từng có khát khao ngày mai đối với tình yêu?
Bị đâm phá tâm sự mà gương mặt của Tần Di có chút nổi lên đỏ nhạt, tương lai ! ! Cô sẽ thích người như thế nào?
Chỉ là về sau những cái xích mích kia, những sự lừa gạt từ những người thân ruột thịt, sinh sôi đem hết thảy xé nát.
Đại tiểu thư không hề ảo tưởng tương lai, không hề ảo tưởng về ta đó nữa, đối hết thảy đều thất vọng.
Cũng may, cuối cùng ông trời không có bạc đãi cô.
Gần ba mươi năm đời người, đại tiểu thư rốt cục gặp được người coi cô là châu báu, dễ dàng tha thứ cáu kỉnh của cô, đưa cô nâng ở trong lòng bàn tay che chở người.
Vì giờ khắc này mà dịu dàng, cô nguyện ý nỗ lực tất cả.
"Em yêu chị, Tần Di, rất yêu chị! ! "
Hiểu Hiểu ở bên tai của cô nói rằng thế gian có thể nhất để người yêu điên cuồng.
Đại tiểu thư cũng không khỏi thoát tục, thân thể của cô nhẹ nhàng run rẩy, giống như là một tuyết trắng biến thành đóa hoa trắng nhạt.
Mục Hiểu Hiểu cúi người tiếp tục nụ hôn của mình, nàng chưa bao giờ thành kính đối diện với ai như thế,
Nghĩ đến trước đó mình lời thề son sắt nói sẽ làm người cả đời chủ nghĩa độc thân, lại nhìn người dưới thân mình, lão sư Mục có chút hoảng hốt.
Đời người mà.
Mỗi một bước đều là thân bất do kỷ.
*
*thân không do tự mình làm chủ, tóm lại là ko có tự do được làm theo ý muốn của mình, chữ trong Tam Quốc diễn nghĩa.
Ngọt ngào như thế! !
Cả phòng hương thơm, ngoài cửa sổ đom đóm bay lên, đêm tối bị điểm đầy màu sắc lãng mạn.
Lần này không cần rượu, đại tiểu thư cũng thay đổi thành con mèo mềm mại, cô run rẩy, kêu rên bị Mục Hiểu Hiểu lăn qua lộn lại che chở.
Ông trời luôn luôn công bằng .
Đã từng, vì cường thân kiện thể bảo hộ chị em của Hiểu Hiểu, hiện giờ thể lực bền bỉ cũng có đất dụng võ.
Nàng cùng đại tiểu thư mười ngón đan xen, trong mắt một mảnh mê say, nhẹ giọng hỏi : "Thích không?"
Đại tiểu thư thân thể run rẩy, tóc dài lộn xộn, ôm nàng, căn bản cũng không có biện pháp trả lời.
"Chị thật mẫn cảm.
"
Ánh mắt của Hiểu Hiểu giống như thợ săn trong đêm tối, ánh sáng lóe lên, nàng nhìn đại tiểu thư, với một loại phóng thái cường thế nhìn con mồi chính mình xâm lược.
"Sau này lâu hơn sẽ tốt.
"
Hô hấp của đại tiểu thư lộn xộn, tóc dài vẩy vào tuyết trắng trên gối đầu, môi đỏ tươi, tóc đen nhánh, da thịt tuyết trắng, mãnh liệt sắc sai, đẹp rối tinh rối mù.
Mục Hiểu Hiểu cường thế khống chế cô, trong miệng nói khiến cô hỏng mất: "Em muốn, nếu như từ nhỏ đã gặp được chị, nhất định sẽ không để cho chị lạnh lùng băng băng như vậy, để chị giống như hiện tại được em che chở.
"
"Em! "
Rõ ràng là nàng dẫn đại tiểu thư nói chuyện, nhưng khi đại tiểu thư mới vừa nói chuyện, lão sư Mục lại không lưu tình chút nào giơ tay lên một cái, bắt nạt cô.
Yếu ớt nhất bị người khác nắm ở trong tay, đại tiểu thư không thể chống cự.
"Két két", "Két két" Lò xo giường lăn xuống theo giọt mồ hôi, toại nguyện tấu lên chương nhạc trong lòng Mục Hiểu Hiểu muốn nghe nhất.
Đại tiểu thư là thiên hậu của giới ca hát, thanh âm của cô đã từng chinh phục mảng lớn fan hâm mộ.
Nhưng nỉ non lưu luyến như này, yếu thế câu người như này, cũng chỉ có Hiểu Hiểu có thể nghe được.
Nếu người khác muốn nghe, tất cả đều khác nhau.
Hiểu Hiểu cảm giác người thiện lương sinh lần thứ nhất bị lật đổ, trong đêm tối, hóa thân thành ma.
Nàng lần lượt bắt nạt đại tiểu thư, nghe nàng giống như là con mèo liên miên hừ nhẹ, muốn chậm một chút, nhưng chung quy là khống chế không nổi mình .
Người trẻ tuổi mà! !
Cái nào không phải thiếu niên nhiệt huyết?
Huống chi là đối mặt đại tiểu thư tuyệt sắc giai nhân như vậy.
Không biết từ lúc nào cơn mưa nhẹ không ngừng rơi xuống ngoài cửa sổ, đem hết thảy âm thanh thôn tính tiêu diệt hết.
Đen trong phòng của lão sư Mục vẫn luôn sáng lên, nhấp nháy nhấp nháy, tràn đầy dụ hoặc.
Mãi cho đến sau nửa đêm.
Đại tiểu thư nâng cánh tay tinh tế tuyết trắng lên, ôm chặt Hiểu Hiểu, thấp giọng cầu khẩn: "Từ bỏ, Hiểu Hiểu, từ bỏ! ! "
Đôi mắt Hiểu Hiểu nâng lên nhìn cô, nhìn cô trong mắt suy yếu, nàng cười, dán lên tai đại tiểu thư hòi: "Cảm giác như thế nào?"
Đại tiểu thư tay chụp gấp lưng của nàng, dùng sức véo một cái, thân thể giống như mềm không có khí lực đi cãi cọ.
! !
Sáng ngày thứ hai.
Lão sư Mục cố ý chào hỏi lão sư Trương, đem giờ học đều đổi thành buổi chiều, sau khi cô thức dậy chuyện thứ nhất chính là đi hôn đại tiểu thư bên cạnh.
Gương mặt của đại tiểu thư còn mang theo phấn hồng, chỉ là hôm qua bị cởi quần áo đi chẳng biết lúc nào đã được mặc ở trên người.
Nhưng trái lại chính lão sư Mục không manh áo che người, nàng bất đắc dĩ cười cười, rốt cuộc là thói quen đoan trang của đại tiểu thư mà, tại sao phải mặc lại quần áo chứ, như vậy mới cảm thụ được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau khoảng cách và ôm nhau nằm tốt bao nhiêu.
Dường như nghĩ đến cái gì.
Lão sư Mục cúi đầu xốc ổ chăn lên nhìn nhìn nhìn,, tuyết trắng trên giường đơn, kia nhàn nhạt phấn hồng khắc sâu vào tầm mắt.
Hiểu Hiểu trong lòng tràn đầy thương tiếc, nàng lại đi tới bên đại tiểu thư: "Đứng lên, nếu không máy bay không đuổi kịp.
"
Đại tiểu thư đã từng là một người có giấc ngủ khó khăn, bao nhiêu đêm tối, trằn trọc khó dò.
Hiện giờ, bị Hiểu Hiểu phơi nắng ba sào đều dậy không nổi .
Tình yêu của người yêu, quả nhiên là phương pháp trị liệu tốt nhất.
Đại tiểu thư kêu lên một tiếng đau đớn, lông mi cong vút nhẹ nhàng chớp chớp, mở mắt, trong mắt còn mang theo một mảnh nước mịt mờ sương mù.
Ái chà chà.
Tựa như là con mèo đáng yêu mà.
Một màn này chọc dã thú nhỏ ở trong nội tâm của lão sư Mục lại chạy ra, nàng nhịn không được cúi đầu hôn cô.
Một buổi sáng đại tiểu thư liền nhận được nụ hôn ngọt ngào như vậy, có chút hạnh phúc, còn có một chút chút ít sợ hãi.
Nhìn thấy ánh mắt của cô, Mục Hiểu Hiểu liền nở nụ cười, dõng dạc: "Tối hôm qua lợi hại cỡ nào, khiến chị giờ vẫn còn sợ hãi.
"
Đại tiểu thư cắn môi, vặn vẹo da thịt trên người nàng, cô chống người ngồi dậy, nhưng khẽ động eo tựa như sắp gãy.
Mục Hiểu Hiểu cười đi qua ôm lấy cô, một tay nhẹ nhàng ấn eo cô, ở bên tai cô nói: "Chị là của em.
"
Tần Di:! !
Con quỷ ngây thơ này!
Mục Hiểu Hiểu giống như mèo đồng dạng cọ lấy cô: "Tần Di là Mục Hiểu Hiểu .
"
Một mình cô.
! !
Đến cùng chỉ đứa bé thôi.
Đại tiểu thư buông lỏng thân thể, tựa ở trong ngực của nàng, hưởng thụ nàng xoa bóp, nhẹ nhàng : "Mấy ngày nay chị trở về, em phải ngoan ngoan .
"
Cái khác, lão sư Mục rất có thể để đại tiểu thư yên tâm, duy chỉ có trêu hoa ghẹo nguyệt cái này, đều nhanh thành tâm bệnh của đại tiểu thư.
Mục Hiểu Hiểu ngửi hương thơm trên người cô mềm như bông: "Nhất định phải ngoan ngoãn, chờ chị trở về .
"
Đại tiểu thư:! !
- - Chờ chị trở về .
Rõ ràng là mấy chữ rất thuần khiết, chính là từ trong miệng lão sư Mục nói ra liền biến chất, thật giống như đằng sau còn có lời đồng dạng, chờ chị trở về ***.
Đại tiểu thư quay đầu nhìn Hiểu Hiểu, trong mắt mang theo dò xét, Mục Hiểu Hiểu cười hì hì nhìn cô: "Thế nào chứ?"
Có tiếp xúc da thịt ở phía sau, nhiệt độ cả người nàng đều tăng lên một cái cấp bậc, nói chuyện với đại tiểu thư sẽ không đem đầu lưỡi vuốt thẳng.
Đại tiểu thư một tay nắm lấy mặt của nàng, cười nhạt một tiếng: "Chờ trở về, chị như vậy với em.
"
Mục Hiểu Hiểu:! !
A a a a a!!!
Bộ dáng mềm nhũn kia không thể tiếp tục lâu một chút sao?
Bất quá! !
Đại tiểu thư mặt mày ngân nga, môi đỏ mọng cong lên, thật quá đẹp.
Ôi, nhịn không được! !
Ngoài cửa.
Lưu Phương xách hành lý đợi chừng nửa giờ:!
Xong chưa thế?
Nếu không ra, thực sự chậm.
Cẩu độc thân sao có thể hiểu rõ vợ chồng trẻ triền miên cùng không bỏ.
Hiểu Hiểu thật là giẫm lên điểm buông ra đại tiểu thư, nàng lưu luyến không rời để cô đi dọn dẹp vali.
Lúc trước không gặp được đại tiểu thư, Hiểu Hiểu là một người đặc biệt độc lập, nàng chính là ghét nhất người khác dính nàng, ngay cả Thu Thu cũng vậy, cô ấy cũng phải ép buộc vài câu.
Nhưng hôm nay, lão sư Mục chung quy là không khỏi thoát tục, cũng thay đổi thành kẻ nàng ghét nhất.
Thật rất muốn thời thời khắc khắc cùng cô dính vào nhau vĩnh viễn không xa rời nhau.
Biết rõ chỉ một vài ngày thôi.
Nhưng nàng lại mặc quần áo của đại tiểu thư, vừa mới bắt đầu còn cùng Tần Di cười cười nói nói , đến cuối cùng, nghĩ đến mấy ngày nay không ở bên cạnh cô, cũng không biết người khác có thể chăm sóc tốt không, hốc mắt liền có chút chua.
Đại tiểu thư nhìn thấy, cô đi tới, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Hiểu Hiểu: "Chờ sau này ổn định một chút, chị vẫn chăm sóc em.
"
Hiện tại rất nhiều thứ vẫn chưa ổn định.
Cô cũng không nỡ bỏ Hiểu Hiểu, thế nhưng là vì sau này, cô vẫn phải trở về một chuyến.
Lần này cô trở về chủ yếu là tranh thủ một món đồ cổ rất quan trọng, cái này gián tiếp vì cô về Nam Dương trải bằng con đường.
Mục Hiểu Hiểu hít mũi một cái, nàng nhìn đại tiểu thư mềm nhũn : "Muốn mỗi ngày đều gọi điện thoại gửi tin nhắn cho em cơ.
"
Đại tiểu thư chọc chọc lúm đồng tiền của nàng: "Là ai bận bịu luôn luôn không nhìn thấy điện thoại ?"
Mục Hiểu Hiểu:! !
Lão sư Mục một bận rộn, thực sự không có thời gian.
Dựa vào hiểu biết của đại tiểu thư với nàng, sau khi minh trở về, nàng có thể là muốn trăm phần trăm tinh lực vùi đầu vào trong công việc.
Hiểu Hiểu muốn đi đưa đại tiểu thư, nhưng Tần Di nói cái gì cũng không đồng ý, nàng không phải một người thích ly biệt, Hiểu Hiểu như này, trong nội tâm cô sẽ không dễ chịu.
Lão sư Mực bị từ chối thất hồn lạc phách đứng ở cửa thôn phất tay với đại tiểu thư, trước khi đi, nàng trả lại cho Lưu Phương một cuốn sách nhỏ.
"Làm phiền chị Phương Phương tỷ, chị phải chăm sóc tốt chị ấy.
"
Lưu Phương nghiêm đứng vững: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
"
Mục Hiểu Hiểu:! !
Đại tiểu thư:! !
Ngồi ở trên xe, đại tiểu thư nhìn trong kính chiếu hậu Hiểu Hiểu cách càng ngày càng xa ngơ ngác nhìn cô, trong lòng khó chịu, cô cúi đầu xuống, cúi đầu lật xem cuốn sách nhỏ của nàng, phía trên lít nha lít nhít viết rất nhiều.
- - Mỗi sáng sớm đại tiểu thư đều muốn uống cà phê, không nên quá nồng, dạ dày cô sẽ chịu không nổi.
- - Khoảng 10 giờ sang, cô phải xử lý công việc, nhất định phải tuyệt đối yên lặng.
- - Ngày lạnh, ban đêm nếu như nàng ra ngoài thời gian dài, trên xe lăn nhớ kỹ trải đệm lên.
- - Vào buổi chiều, cô có thói quen uống một chén trà xanh, nhạt một chút thì tốt.
- - Gần đây có chút phát hỏa, không muốn ăn đồ ăn quá cay.
- - Cô đi ngủ rất nhẹ, ban đêm tận lực không được gửi tin nhắn cho cô.
! !
Từng li từng tí, tràn đầy