Đêm đó, đội Vũ Lâm Quân còn lại chạy đến dưới thành Duyện Châu, thứ sử Dương Quỳnh an bài cho chư vị tướng sĩ đến dịch quán nghỉ ngơi.
Ánh nến mờ nhạt, chiếu rọi lên mặt Uyển Nhi.
Truyện Cổ Đại
Nàng ở trên giường mơ hồ nói mớ, cánh môi không ngừng khép mở lặp lại đều là hai chữ —— điện hạ.
Y quan Trương Tắc cau mày, sau khi châm cứu cho Uyển Nhi, đứng dậy nói với Hồng Nhụy đang nôn nóng đến đỏ hai mắt ở bên cạnh: “Đại nhân hiện tại lo lắng thương tâm, cho nên tinh thần hỗn loạn, nói mớ khó tỉnh.”
Hồng Nhụy đau lòng cầm lấy khăn, lau lau mồ hôi lạnh trên trán Uyển Nhi, “Vậy phải làm thế nào mới tốt?”
“Tâm bệnh cần có tâm dược.” Trương Tắc nói một cách đầy sâu xa, lấy ra một chiếc hộp từ trong ngực, đặt bên gối Uyển Nhi, “Hạ quan đi nấu thuốc cho đại nhân, nếu đại nhân tỉnh lại, liền nói đại nhân mở hộp ra xem, có lẽ thuốc đó có thể trị hết bệnh.”
Hồng Nhụy chưa bao giờ gặp qua đại phu nào kê đơn như vậy, bán tín bán nghi hỏi: “Bên trong hợp có tiên đan linh dược gì sao?”
Trương Tắc mỉm cười, “Đại nhân tỉnh, nhìn thấy liền biết.”
Hồng Nhụy chớp chớp mắt, nhìn nhìn Trương Tắc, rồi nhìn nhìn Uyển Nhi, cũng không biết khi nào Uyển Nhi mới có thể tỉnh.
Trương Tắc mím môi gật đầu, liền rời khỏi phòng.
Hắn đi dọc theo đường mòn của đình viện đến phòng bếp của dịch quán.
Lúc này chỉ có hai thị nữ trực đêm canh củi lửa ở đây, nếu đại nhân nghỉ ngơi ở dịch quán có muốn dùng nước hoặc thức ăn, các nàng liền sẽ giúp đỡ nấu nước hoặc là nấu chút thức ăn đưa đến.
Hai thị nữ nhìn thấy Trương Tắc lại đây, cung kính hành lễ với Trương Tắc.
“Mang tin tức đến cho điện hạ, hạ quan sẽ tận tâm điều dưỡng thân thể Thượng Quan đại nhân, xin điện hạ an tâm.” Trương Tắc ghé sát vào một thị nữ, thấp giọng phân phó xong, đem phương thuốc đưa cho một thị nữ khác, “Đi lấy dược liệu đi, ta ở chỗ này chờ nấu thuốc.”
“Vâng.” Hai thị nữ nhận nhiệm vụ, nhanh chóng rời khỏi nhà bếp.
Trương Tắc nhìn theo hai người đi xa, hắn ngồi xổm xuống bên bệ bếp, thêm mấy thanh củi vào trong bếp lò, cầm chiếc quạt hương bồ phẩy phẩy.
Lửa trong bếp lò đốt cháy thanh củi, tia lửa nhảy lên tí tách, cực kỳ giống thế cục lúc này, đã châm lửa, đã thêm củi, trận gió tanh mưu máu này chỉ sợ không chết sẽ không thôi.
Túc trước hắn chỉ là một y quan nho nhỏ ở Đại Minh Cung Trường An, Thái Bình phụng chỉ trấn thủ Trường An mấy năm nay, hắn vẫn luôn đi theo hầu hạ bên cạnh Thái Bình.
Lần này công chúa phụng chỉ tới Duyện Châu cứu tế, sau đó lại nổi lên bệnh dịch, hắn liền phụng mệnh đến Duyện Châu, giúp công chúa cứu chữa cho bá tánh.
Khi ở Trường An, hắn nhìn thấy công chúa “thiết thực”, xung quanh náo động, công chúa lại chẳng quan tâm, chỉ vì chuyện sinh kế của bá tánh mà chuyên tâm vào việc đồng áng; khi ở Duyện Châu, hắn nhìn thấy công chúa có “nhân tâm”, mười bốn tháng cứu tế, công chúa vẫn luôn cẩn trọng, có thể cứu một người thì hay một người, có thể chữa một người thì hay một người.
Hắn chưa bao giờ gặp một công chúa có thể làm nhiều chuyện vì bá tánh như vậy, thậm chí ngẫu nhiên hắn cũng sẽ sinh ra tâm tư quá giới hạn, nếu công chúa mới là người ngồi trên long ỷ kia, hẳn là sẽ tốt hơn bệ hạ rất nhiều.
Đại nhân giúp đời, tiểu nhân cứu người.
Đây là hắn cùng công chúa không mưu mà hợp, cũng là lý do hắn vui lòng phục tùng dưới chân công chúa.
Cho nên công chúa giao phó, hắn nhất định tận tâm tận lực hoàn thành, chắc chắn giúp đỡ Thượng Quan đại nhân điều dưỡng thân thể thật tốt.
Bên này Hồng Nhụy lau mồ hôi lạnh trên mặt Uyển Nhi, tò mò mà nhìn nhìn cái hộp kia vài lần.
Rốt cuộc là loại linh đan diệu dược gì, có thể để đại nhân không cần uống mà vẫn khỏi?
Hồng Nhụy đặt khăn xuống, cầm chiếc hộp lên, cẩn thận mở ra, chỉ thấy bên trong đặt một tờ giấy ghi phương thuốc được gấp lại.
“Thái Bình……”
Chợt nghe thấy Uyển Nhi khẽ gọi, Hồng Nhụy bị doạ sợ, vội vàng khép hộp lại, nhỏ giọng nói: “Xuỵt! Đại nhân, người đừng gọi thẳng tên điện hạ như vậy chứ!”
“Đừng đi……”
Uyển Nhi nghẹn ngào khẽ gọi, nước mắt âm thầm chảy dọc xuống khóe mắt.
Hồng Nhụy nhìn thấy thật sự đau lòng, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát cắn răng hạ quyết tâm, lắc lắc Uyển Nhi, “Đại nhân, tỉnh tỉnh! Đại nhân, mau tỉnh lại!”
Mới đầu lay nhè nhẹ không có nửa điểm tác dụng, sau đó Hồng Nhụy đột nhiên lắc mạnh ba cái, chỉ thấy mí mắt Uyển Nhi khẽ run, dường như sắp tỉnh.
Hồng Nhụy thở phào một hơi, “Đại nhân.”
“Điện hạ……” Tầm mắt mơ hồ, Uyển Nhi khàn giọng lại gọi một lần nữa.
“Nô tỳ là Hồng Nhụy.” Hồng Nhụy nắm lấy tay nàng, nắm thật chặt, “Người mau tỉnh lại, nhìn xem trong phương thuốc này viết cái gì vậy?”
Ý thức Uyển Nhi dần dần thanh tỉnh, nàng nào còn để ý đến phương thuốc gì, sau khi thấy rõ ràng Hồng Nhụy, liền giãy giụa đứng dậy, không kịp xuyên giày, lập tức đi về phía cửa lớn.
“Đại nhân!” Hồng Nhụy hoảng loạn ôm lấy cánh tay Uyển Nhi, “Ngự y nói, tâm bệnh cần có tâm dược, người trước tiên nhìn xem tâm dược này rốt cuộc viết cái gì đã, được không?”
“Ta phải mau đến xem người kia……” Uyển Nhi nghĩ đến câu nói cuối cùng mà mình nghe thấy trước khi hôn mê, tim nàng liền đau như cắt, “Rốt cuộc có phải là điện hạ hay không?”
Điện hạ của nàng từ trước đến nay nói chuyện luôn giữ lời, nàng ấy sao có thể nuốt lời?
“Đại nhân! Nhìn một cái thôi! Được không?” Hồng Nhụy khẩn cầu, sợ Uyển Nhi lại cự tuyệt, liền quỳ xuống, “Chờ một lát đại nhân dùng thuốc xong, thân thể tốt hơn, nô tỳ đi cùng đại nhân cũng không muộn mà!” Nói xong, nàng nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, “Lúc này trời còn rất tối, những đại nhân kia đều ở trong nhà, chúng ta có đi, cũng sẽ bị tống cổ trở về.”
Tóc đen rối tung, Uyển Nhi nặng nề thở dài.
Câu cuối cùng Hồng Nhụy nói rất đúng, nàng chỉ là người truyền chỉ, người tiếp chỉ không ở đây, nàng lưu lại Duyện Châu cũng không phải biện pháp lâu dài.
Từ thứ sử Duyện Châu đến đám quan nhỏ bên dưới, nếu bọn họ muôn miệng một lời, cắn chết điện hạ mưu phản, chậu nước bẩn này ai sẽ rửa sạch cho điện hạ?
Điện hạ sinh tử còn chưa biết, lại bị khép trọng tội mưu phản như vậy……
Uyển Nhi chỉ cảm thấy như bị một tấm ván cắm đầy đinh sắt nặng nề đè trên lồng ngực, vừa đau đớn vừa ngột ngạt, không thể thở nổi.
Đời trước Thái Bình sống một mình ba năm đó, điện hạ chính là một ngày rồi một ngày chịu đựng như vậy sao?
Trong tim, phảng phất bị cái gì hung hăng đâm vào.
Giày vò như vậy, Uyển Nhi chỉ mới chống cự nửa ngày, đã cảm thấy đau khổ cực kỳ.
Điện hạ của nàng chịu đựng suốt ba năm, nếu không phải tình sâu như biển, làm sao có thể chịu được lăng trì như vậy?
“Thuốc đâu?” Uyển Nhi mệt mỏi mở miệng.
Hồng Nhụy cuối cùng đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm chiếc hộp bên gối đến, lấy tờ giấy phương thuốc từ bên trong ra, đưa cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi mở tờ giấy viết phương thuốc ra, lúc thấy rõ chữ viết bên trên, nước lập tức lăn xuống gương mặt, nàng cầm lòng không đậu mà bật