Để tránh hiềm nghi, Thái Bình hiếm khi đến Tử Thần Điện.
Mỗi sáng thỉnh an, cũng chỉ hành lễ tượng trưng với Võ Hậu rồi liền rời đi, ngược lại ở bên Lý Trị, Thái Bình dường như sẽ đến cùng phụ hoàng trò chuyện nửa canh giờ mỗi ngày.
Lựa chọn của công chúa, đối với bách quan xem ra đã rõ ràng cực kỳ.
Ngay cả Thái Tử Lý Hiền lúc trước từng có hiềm khích, nhìn thấy Thái Bình đứng về bên hắn, thái độ đối với Thái Bình cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Có đôi khi gặp gỡ Thái Bình ở chỗ phụ hoàng, cũng sẽ giống như một vị ca ca, ân cần hỏi han vài câu.
Đại Minh Cung duy trì gió êm sóng lặng như vậy, cuối cùng tháng tám đến, mùi hương hoa quế tràn ngập bên trong cung uyển, đặc biệt là hoa quế ở Đông Cung, năm nay còn nở rộ hơn so với năm trước, ánh vàng rực rỡ như dát lên cây.
Thái Tử Lý Hiền đặc biệt sai người hái hoa quế, hoặc là ủ rượu, hoặc là chế biến bánh ngọt, năm nay đã truyền ra tin tức từ sớm, Đông Cung chuẩn bị an bài một bữa gia yến, người một nhà cùng nhau trải qua Trung Thu.
Nhưng ai cũng đều biết, cái Trung Thu này chỉ sợ không có ai trải qua dễ dàng.
Ngày hôm đó, Thái Bình theo lệ đi vào Tử Thần Điện thỉnh an.
Hôm nay nàng mặc một thân váy sam đỏ như lửa, trên cánh tay quấn một dải lụa vàng nhạt, bờ vai trắng nõn hơi lộ, lúc bước vào Tử Thần Điện, cực kỳ giống một đóa hoa nhỏ đỏ rực nở rộ dưới ánh dương ngày Đông, lộng lẫy làm người khác không rời mắt được.
Quả nhiên là niên thiếu tươi đẹp, mỗi lần thấy Thái Bình như vậy, Võ Hậu yêu thích từ đáy lòng, thậm chí còn có thêm một tia hâm mộ.
Nếu nàng trẻ lại mười tuổi, nàng tin tưởng mình có thể làm càng nhiều chuyện, hiện giờ xác thật già rồi.
Võ Hậu cúi đầu nhìn nhìn bàn tay đang cầm bút son, mặc dù đã dụng tâm bảo dưỡng, nếp nhăn vẫn không tránh được.
"Con xin thỉnh an mẫu hậu."
Thái Bình hành lễ với Võ Hậu, dư quang tự nhiên mà liếc nhìn về phía bên cạnh a nương, hôm nay thế nhưng lại không thấy thân ảnh Uyển Nhi.
Võ Hậu không cần giương mắt, liền biết Thái Bình sẽ có động tác nhỏ như vậy, tình cảm hai nha đầu này từ trước đến nay luôn tốt, Võ Hậu đã là mở một con mắt, nhắm một con mắt.
"Thỉnh an thì thỉnh an, trong lòng còn nghĩ đến người khác, đây là không muốn để mẫu hậu an tâm sao?" Võ Hậu lạnh lùng mở miệng, tuy là giáo huấn, lại vẫn giải thích, "Hôm nay, Trịnh thị từ Lạc Dương tới Trường An, bổn cung ban cho nàng một đình viện, vừa lúc để Uyển Nhi ra ngoài nhìn nàng an ổn nơi ở."
Thái Bình cực kỳ vui mừng, lại chỉ có thể cười gượng, không dám quá mức mừng rỡ.
"Nếu không có chuyện gì, lui ra đi." Võ Hậu nhàn nhạt hạ lệnh.
"Kỳ thật hôm nay con đến đây......" Thái Bình nhìn nhìn trái phải, nhìn thấy cung nhân đều là tâm phúc của a nương, lá gan liền lớn hơn, hơi hơi nhấc lên làn váy, đến gần Võ Hậu, cuốn cuốn ống tay áo, xoa bóp bả vai cho Võ Hậu, "Là có một chuyện muốn nhờ vả."
Võ Hậu đã đoán được nhiều ít, "Thỉnh cầu vô lý, tốt nhất đừng nói, miễn cho bổn cung nghe xong phiền lòng."
"Cũng không phải thỉnh cầu vô lý gì mà......" Thái Bình nhỏ giọng lẩm bẩm, "Con muốn đến Đông Cung một chuyến......"
Võ Hậu nhíu mày, nghiêng mặt nhìn nàng, "Đông Cung?"
"Hiện nay quan hệ của con cùng Thái Tử ca ca rất tốt, con đến Đông Cung tìm hiểu một chút, hắn có lẽ sẽ không phòng bị con." Nói, Thái Bình duỗi hai tay đến trước, từ sau vòng lấy cổ Võ Hậu, "Binh pháp có dạy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Đây chính là a nương đặc biệt muốn con ghi nhớ!"
Võ Hậu vốn tưởng rằng Thái Bình muốn năn nỉ xuất cung, là mượn cơ hội đi tìm Uyển Nhi, không nghĩ tới nàng lại là vì chính sự.
"Lúc này đi, không khỏi là quá mức cố tình." Võ Hậu nhắc nhở Thái Bình, có một số việc tốt quá hóa dở.
"Con cũng có chuẩn bị mà!" Thái Bình nói, từ trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ, "Lần trước Thái Tử ca ca hỏi con những món a nương thích ăn, khi đó con nói, để con ngẫm lại, hôm nay đưa đến, cũng coi như hợp tình hợp lý."
Ánh mắt Võ Hậu trầm xuống, "Hắn muốn cái này làm gì?"
"Nói là lần này Đông Cung gia yến, phải hiếu kính a nương cho tốt." Những lời này đừng nói Võ Hậu không tin, đến Thái Bình cũng không tin, lần gia yến này Lý Hiền muốn làm cái gì, Thái Bình so với ai khác đều rõ ràng hơn.
"Xem ra, hắn thật sự thực dụng tâm." Võ Hậu vỗ vỗ tay Thái Bình, "Đi thôi, nhớ trở về sớm." Nói xong, liền lấy một khối lệnh bài ra, đưa cho Thái Bình.
"Vâng!" Thái Bình cao hứng mà tiếp nhận lệnh bài, nhất thời kích động, nhịn không được hôn một cái lên má Võ Hậu.
Võ Hậu nhẫn cười, "Cái đứa nhỏ này......"
"A nương dùng phấn mặt mà con đưa!" Thái Bình cao hứng chọc thủng Võ Hậu, không đợi Võ Hậu mở miệng "mắng" nàng, nàng liền xách làn váy chạy khỏi Tử Thần Điện.
Võ Hậu nhíu mày cười khổ, nàng ngày thường uy nghiêm vô cùng, cũng chỉ có ngay lúc này mới biểu lộ một chút ôn nhu hiếm hoi.
Dư quang thoáng nhìn thấy cung tì hai bên cúi đầu cười trộm, Võ Hậu khụ một tiếng, ý cười trên mặt mấy người tức khắc cứng đờ, nào dám tiếp tục cười trộm.
"Mài mực." Võ Hậu gõ nhẹ xuống long án, ý bảo cung nhân hầu hạ một lần nữa mài chút mực chu sa.
Cung nhân vội vàng cúi đầu mài mực.
Võ Hậu nâng bút chấm một chút, viết lên tấu chương, mi tâm liền cau lại.
Quả nhiên, Uyển Nhi nghiền mực chu sa là không nhạt không đạm, giờ khắc này thiếu nàng hầu hạ, xác thật lại thiếu cái gì.
"Nhạt quá." Võ Hậu lạnh lùng nói.
Cung nhân hoảng loạn mà lại mài thêm mực chu sa.
Võ Hậu nâng bút chấm mực, lần này lại quá đậm, nhưng nghĩ lại Thái Bình làm nàng cao hứng, nàng liền nhịn xuống lời trách cứ, phất tay áo ý bảo cung nhân lui ra xa chút.
Năm nay thời thế rối loạn, hy vọng tất cả trôi chảy bình an.
Xe ngựa của công chúa ngừng ở ngoài Huyền Đức Môn, thông truyền một tiếng với bên trong, Lý Hiền liền để tùy hầu Lục Tín ra nghênh đón công chúa.
Thái Bình được Xuân Hạ nâng đỡ, xuống xe ngựa, nhìn cửa thành Huyền Đức Môn nguy nga, trong lòng nàng không khỏi dậy sóng.
Rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ lấy thân phận Hoàng Thái Nữ, tiến vào chiếm giữ nơi này.
Trải qua nhiều năm mưa dầm thấm đất, hơn nữa đời trước đã từng ở trong vòng xoáy chính trị một hồi, nói không có nửa điểm dã tâm, đều là nói dối.
"Chỗ này của Thái Tử ca ca có phần khí phái nha."
Thái Bình thuận miệng khen một câu, đây cũng không phải cổng chính vào Đông Cung, nhưng dù sao cũng là nơi ở của Thái Tử một nước, so với những hoàng tử khác đã là khí phái hơn rất nhiều.
Lục Tín cong eo cung kính nói: "Điện hạ, mời."
Thái Bình chỉnh lại góc váy, đôi tay chắp ở sau lưng, hơi hơi ngẩng đầu, theo Lục Tín bước vào nội viện Đông Cung.
Nghi Thu Cung là sảnh chính của Đông Cung, gia yến liền tổ chức ở chỗ này.
Chưa đi vào nơi đây, đã có thể ngửi thấy một mùi hương hoa quế nồng đậm.
Thái Bình nhón nhón chân trên thềm đá, đưa mắt nhìn một loạt cây quế rực rỡ ánh vàng bên kia, bỗng nhiên nổi lên một ý tưởng.
"Điện hạ!" Lục Tín nhìn thấy Thái Bình xách làn váy lên liền chạy, sợ công chúa vô ý té ngã, vội vàng đuổi theo Thái Bình.
Xuân Hạ cũng lo lắng công chúa không cẩn thận vấp ngã, một bên đuổi theo, một bên nói: "Điện hạ, người chạy chậm một chút, coi chừng ngã!"
"Sẽ không!" Thái Bình quay đầu lại cười rạng rỡ một cái, mặt mày đã nẩy nở lộ ra một mạt vũ mị phong tình.
Chỉ thấy nàng chạy vào Nghi Thu Cung, dẫm lên cánh hoa quế dưới táng cây một đường chạy đi, thỉnh thoảng vỗ vào mấy cành hoa quế, làm cho càng nhiều cánh hoa rơi xuống.
Cánh hoa từ từ bay xuống, như là ngàn phiến bông tuyết vàng rực rỡ rào rạt rơi.
Cánh hoa quế rơi trên vai trên tóc Thái Bình, ngẫu nhiên có mấy cánh dính ở trên mặt, công chúa vô tư không để ý, chỉ cảm thấy thú vị, chạy đến cuối, lại như vẽ hồ lô mà chạy trở về.
"Điện