Xe ngựa của Thái Bình vẫn còn dừng ở ngoài Huyền Đức Môn, Vũ Lâm tướng sĩ đánh xe nhìn thấy công chúa đi ra từ xa xa, liền nhảy xuống xe ngựa, cung kính mà nhấc lên màn xe, đợi công chúa lên xe.
Thái Bình hơi nhấc làn váy, dẫm lên bệ đỡ, lại bám vào thành xe, cẩn thận nhìn về con đường vừa đi —— chỉ thấy Xuân Hạ một đường chạy lại, vừa đến bên cạnh xe ngựa, không ngừng thở dốc.
“Điện hạ, người chạy chậm một chút, nô tỳ cũng đuổi không kịp người đó.”
Ngay cả Xuân Hạ cũng đã đuổi kịp, sao Uyển Nhi lại không nhanh hơn vài bước? Thái Bình không vui mà nhìn Uyển Nhi ở phía xa xa, chỉ thấy nàng không vội không chậm, từ từ mà đi đến, dường như không sợ công chúa tức giận mà quất roi đi luôn.
Thái Bình còn đang buồn bực, vốn dĩ muốn cho Uyển Nhi một cơ hội, nghe nàng ấy dỗ dành mình, nhưng nhìn thấy tư thái đi từ từ này của Uyển Nhi, trong lòng vừa khô khốc vừa chua xót, dứt khoát thả màn xe xuống, lạnh lùng nói: “Đi! Hồi cung!”
“Vâng!” Vũ Lâm tướng sĩ quay đầu ngựa lại, vừa muốn đánh ngựa về Đại Minh Cung, lại nghe thấy thanh âm Thái Bình vang lên.
“Dừng lại!”
Thái Bình hít sâu một hơi, từ đời trước đến đời này, trông cậy Uyển Nhi dỗ nàng, chỉ sợ khó như lên trời.
Thôi, khó có dịp có thể nói đôi lời tri kỷ, nàng nhịn là được.
Vừa nghĩ như vậy, tuy trong lòng vẫn còn ủy khuất, nàng vẫn nhấc lên màn xe lên, hô một tiếng với Uyển Nhi đang đi đến trước Huyền Đức Môn: “Uyển Nhi, lên xe! Bổn cung đưa ngươi qua đó!”
Xuân Hạ vội vàng nháy mắt với Uyển Nhi, “Thượng Quan đại nhân, mau lên xe đi.”
Uyển Nhi lại cung kính mà nhất bái, “Thần vẫn nên đi bộ thôi.”
“Ngươi!” Thái Bình kéo căng màn xe, nếu không phải móc ở trên rất chắc, chỉ sợ đã bị tiểu công chúa một phen túm xuống.
Uyển Nhi mỉm cười chắp tay thi lễ, “Thần muốn đơn độc vấn an mẫu thân.”
“Ngươi khinh người quá đáng!” Hốc mắt Thái Bình đã đỏ, dứt khoát buông xuống màn xe, nghẹn quát, “Hồi cung! Hồi cung!” Trong tiếng nói rõ ràng trộn lẫn một tia nức nở.
Vũ Lâm tướng sĩ đợi một lát, nhìn thấy công chúa không lại phân phó gì khác, lúc này mới quất một roi xuống mông ngựa, đánh xe về Đại Minh Cung.
Những chuyện khác Xuân Hạ không biết, nhưng chỉ nghe ngữ khí này của công chúa, nàng liền biết công chúa thật sự tức giận.
“Đại nhân……” Xuân Hạ cũng không tiện nói nhiều cái gì, đành phải nhanh chân đuổi theo xe ngựa, cùng công chúa hồi cung.
Mi tâm Uyển Nhi nhíu lại, hơi hơi nghiêng mặt, dư quang thoáng nhìn thấy một hắc ảnh của nội thị chợt lóe lên bên trong Huyền Đức Môn.
Võ Hậu có thể biết được nhiều chuyện của Đông Cung như vậy, nhất định phải có tai mắt ở Đông Cung.
Cũng không biết người ở phía sau nhìn trộm nàng rốt cuộc là tai mắt của ai, nàng cùng công chúa ở trước ánh mắt nhìn chằm chằm của thiên hạ vẫn nên bảo trì khoảng cách thì hơn, đối với công chúa cũng không phải chuyện gì xấu.
Chỉ là, đêm nay hồi cung, nàng phải nghĩ xem nên làm như thế nào để dỗ dành điện hạ?
Xe ngựa chạy đến trước cửa cung, cung vệ canh gác tiến lên kiểm tra lệnh bài.
Ngay lúc này, Thái Bình lại từ trên xe ngựa nhảy xuống.
“Tham kiến công chúa điện hạ!”
Nhóm cung vệ đều nhận thức công chúa, nhao nhao cung kính hành lễ.
Thái Bình chắp tay nhìn lướt qua bọn họ, ngửa đầu nhìn thoáng qua tòa lâu trên cửa cung, “Bổn cung muốn đi lên nhìn xem.”
“Bẩm điện hạ, trên đó cũng không có cái gì đẹp.”
“Bổn cung muốn nhìn, không được sao?”
Thái Bình trầm mặt, cung vệ không tiện khuyên giải, liền đành phải khom lưng mời công chúa đi lên thang lầu, “Điện hạ, bên này, mời.”
Cung vệ thật sự không hiểu, tuy rằng ở trên đó có thể quan sát thành Trường An, nhưng tầm nhìn lại không bằng so với Đan Phượng Môn, hơn nữa trên tiểu lâu cũng chỉ để cung vệ thay quần áo hoặc là nghỉ ngơi mà thôi, cũng không phải chỗ hiếm lạ gì.
Xuân Hạ đi theo Thái Bình lên thành lâu, cung vệ thấy công chúa hướng về chỗ thay quần áo, vội vàng nói: “Điện hạ, nơi đó là chỗ cung vệ thay quần áo.”
“Bổn cung biết.” Thái Bình nói, lấy ra lệnh bài mà Lý Trị đã cho, “Đi tìm một bộ quân phục sạch sẽ tới đây!”
Cung vệ giật mình.
“Đi đi!” Thái Bình thúc giục một tiếng.
Cung vệ chỉ phải làm theo, tìm cho Thái Bình một bộ quân phục sạch sẽ.
Thái Bình liếc mắt nhìn về phía Xuân Hạ, “Xuân Hạ, thay đi!”
Xuân Hạ kinh hãi, “Nô tỳ thay?”
“Không phải ngươi thì là ai?” Thái Bình cười khẽ.
Đông Cung cách nơi đây không xa, tuy nàng còn giận Uyển Nhi, nhưng ở trên xe ngựa một lát cũng đã dịu xuống, liền hiểu ra vì sao Uyển Nhi đột nhiên lại tránh né như vậy ở trước Huyền Đức Môn.
Hôm nay Uyển Nhi rõ ràng đã cải nam trang ra ngoài, lại vẫn bị nhị ca mời đến Đông Cung thưởng họa, nói vậy, Uyển Nhi vừa ra khỏi Đại Minh Cung, liền đã bị người Đông Cung theo dõi.
Tuy nàng dùng tính tình kiêu căng để kết thúc, nhưng khó đảm bảo nhị ca sau đó sẽ không phái người mời Uyển Nhi về lần nữa.
Thái Bình đã không có lý do gì để lại đến Đông Cung một chuyến, nàng lại không yên tâm Uyển Nhi một mình ở ngoài cung, biện pháp tốt nhất đó là sớm đem nàng ấy mời về đây.
Vào Đại Minh Cung, nhị ca lại muốn mời, cũng phải cố kỵ mẫu hậu vài phần, không dám quá mức làm càn.
“Mau! Thay quân phục đi, chạy đến nhà của Trịnh thị một chuyến.” Thái Bình đã sớm nghe được a nương an trí Trịnh thị ở phường nào của Trường An, nàng ngoắc ngoắc tay với Xuân Hạ, ghé vào tai phân phó vài câu.
Xuân Hạ gật đầu thật mạnh, ôm chặt quân phục, vào lầu thay y phục.
Thái Bình đến gần biên, quan sát Trường An, nhìn về phương chợ phía Tây, ánh mắt xa xăm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cung vệ sợ công chúa ở lâu trên lầu trúng gió cảm lạnh, thấp giọng khuyên nhủ: “Điện hạ, nơi này gió lớn, vẫn nên……”
“Khi Xuân Hạ trở về, nói nàng đem Thượng Quan đại nhân đến Thanh Huy Các, bổn cung có chuyện muốn hỏi.” Ngữ khí Thái Bình nghiêm túc, “Việc hôm nay bổn cung muốn lấy bộ quân phục này, ngươi có thể báo cho phụ hoàng, bổn cung sẽ cùng phụ hoàng nói chuyện sau.”
“Vâng.” Cung vệ lĩnh mệnh.
Thái Bình chợt cảm thấy không thú vị, “Nơi này xác thật không có cái gì có thể xem.” Nói xong, nàng dọc theo thang lầu đi xuống, lên xe ngựa, Vũ Lâm tướng sĩ lại một đường đánh xe chạy vào sâu trong Đại Minh Cung.
Uyển Nhi thật vất vả mới được nhìn thấy mẫu thân Trịnh thị, Trịnh thị vỗ về gương mặt nàng, trên dưới đánh giá một chút, trong lời nói, có phần cảm khái.
Dịch Đình mười bốn năm, Uyển Nhi cuối cùng đã tìm được một con đường sống.
Trịnh thị vừa mừng vừa lo, trên đường đi nàng nghe không ít lời đồn về Uyển Nhi, có chuyện làm nàng vui mừng, có chuyện làm nàng sợ hãi.
????????u????ệ???? ha???? luô???? có ????ại == ????R????M????R ????YỆ????.???????? ==
Mà một chuyện sợ hãi nhất, đó là những chuyện tình tứ của nữ nhi cùng Thái Tử.
Trịnh thị kéo Uyển Nhi tránh vào trong phòng, nàng nhìn trái nhìn phải, xác nhận trong phòng không có người hầu, lúc này mới đè thấp thanh âm mà hỏi: “Uyển Nhi, con cùng Thái Tử điện hạ