"Trịnh thị ở ngoài cung, bổn cung sẽ sai người chiếu cố."
Đây là một câu cuối cùng Võ Hậu để lại cho Uyển Nhi, sau đó Võ Hậu hạ lệnh xóa bỏ cung nô tiện tịch cho nàng, phong ban tài tử, hầu hạ ở bên người Võ Hậu.
Ngày hôm đó, là ngày ước định của nàng cùng Thái Bình.
Con diều đã làm xong, tuy đã dùng nét hoa bằng mực che đậy dấu vết hồ dán, nhưng vẫn có thể thấy được ấn ký tu bổ.
Uyển Nhi muốn mượn cớ trả lại con diều, để gặp Thái Bình một lần, nhưng từ khi Võ Hậu đứng dậy, liền vẫn luôn xử lý chính vụ, Uyển Nhi không dám mở miệng nhắc nhở, cũng không thể mở miệng nhắc nhở.
"Giờ nào rồi?" Võ Hậu bỗng nhiên buông bút son.
Uyển Nhi cung kính trả lời: "Bẩm Thiên Hậu, vừa đến giờ Tỵ."
"Người đâu, đem rượu nho mà mấy ngày trước sứ thần Tây Vực đưa tới lấy ra đi." Võ Hậu nói đến đây, nhàn nhàn mà nhìn lướt qua Uyển Nhi, lời nói lại là nói với các cung nhân, "Truyền ngự thiện, nhiều hơn một phần, rồi Thái Bình mời đến đây."
Cung nhân chờ ở ngoài cửa điện lập tức lĩnh mệnh.
"Thái Bình ngang bướng, đọc sách cũng không để bụng." Võ Hậu nhàn nhạt mở miệng, "Đoạn thời gian này, ngươi đi làm thư đồng cho công chúa đi."
Uyển Nhi cúi đầu, "Vâng." Uyển Nhi đè nén kích động nơi đáy lòng, không dám nhiều lời, sợ âm cuối của nàng sẽ khó có thể kìm được mà run rẩy, làm cho Võ Hậu nghi ngờ.
"Một tháng sau, bổn cung sẽ đến khảo hạch Thái Bình." Ánh mắt Võ Hậu như đuốc mà dừng ở trên mặt Uyển Nhi, "Cũng sẽ khảo hạch ngươi."
Nói trắng ra là, Võ Hậu để nàng làm thư đồng, chẳng qua là cho nàng lý do để lưu lại cung Thái Cực.
Cung Thái Cực cùng Đông Cung lân cận, nàng lưu lại làm việc cũng thuận tiện hơn một chút.
Uyển Nhi lại đáp: "Vâng."
Sau đó không lâu, các cung nhân nối đuôi nhau đi vào, đem ngự thiện lần lượt đặt lên kỷ án.
"Điện hạ tới." Các cung nhân chờ ở ngoài cửa điện cung kính nhất bái đối với Thái Bình.
Uyển Nhi cầm lòng không đậu mà giương mắt nhìn lên, Thái Bình hôm nay là Thái Bình rực rỡ như trong trí nhớ —— Tóc cài trâm cung hoa đỏ thắm, tuy xuyên váy lụa vàng nhạt thanh lịch tao nhã, dải lụa choàng màu vàng son, làm nổi bật trang dung cực kỳ minh diễm của nàng ấy.
Đôi giày nhỏ đỏ thắm bước vào trong điện, trên mũi giày khéo léo thêu một đóa tua tiểu cầu đầy ấn tượng.
Thái Bình đến gần, trên trán vẽ hồng mai, đầu lông mày khẽ nhếch, ánh mắt trong veo vừa lúc cùng Uyển Nhi giao hòa một chỗ.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy trái tim như bị vật gì đó nhẹ nhàng va chạm, như lúc trước khi Thái Bình mặc áo bào tím, đeo đai lưng ngọc mà múa khúc "Chá Chi", đủ để loạn tâm, in dấu, một đời không quên.
Hai người không hẹn mà cùng cảm thấy gò má nóng lên, theo bản năng dời đi tầm mắt, con tim rung động nhảy lên.
"Thái Bình, lại đây." Võ Hậu đã ngồi vào vị trí, vẫy vẫy tay với Thái Bình, ý bảo ngồi vào bên cạnh nàng.
Thái Bình âm thầm hít sâu mấy hơi, làm chính mình bình tĩnh trở lại, cho đến khi đi đến trước người Võ Hậu, nàng hành lễ xong, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Võ Hậu, chủ động châm rượu cho Võ Hậu.
"Mẫu hậu, sao nàng ta lại ở chỗ này?"
Võ Hậu cười khẽ, "Mẫu hậu thấy nàng tài học bất phàm, liền phá lệ cho nàng rời khỏi Dịch Đình, ở chỗ mẫu hậu đảm nhận nữ quan văn thư."
"Thì ra là thế." Thái Bình xem như yên tâm, tuy nói một đời này bắt đầu không quá giống nhau, hiện giờ cũng coi như là trăm sông đổ về một biển, về tới quỹ đạo ban đầu.
"Thái Bình thích không?" Võ Hậu đột nhiên hỏi chuyện.
Thái Bình ngạc nhiên, "Thích cái gì?"
Võ Hậu không nói gì, chỉ nhìn về phía Uyển Nhi đang đứng thẳng một bên.
Rõ ràng chỉ là một ánh mắt, nhưng đối với Thái Bình cùng Uyển Nhi mà nói, giống như là một quả pháo hoa chui vào hồ nước lạnh rồi ầm ầm nổ tung, khiến cho lòng hồ xôn xao một lúc lâu, không biết phía sau lời này của Võ Hậu còn có ý tứ gì khác không?
"Không coi là thích, cũng không thể coi là không thích." Thái Bình ra vẻ thờ ơ.
Tiếng lòng Uyển Nhi kéo căng, suy nghĩ quay lại hiện thực.
Đúng vậy, trở về một đời, nàng đối với Thái Bình mà nói, chỉ là một cung nhân xa lạ, nói gì là thích?
Nàng vẫn sẽ đối với Thái Bình mà động tâm, Thái Bình lại không nhất định như vậy.
Nghĩ đến đây, tiếng lòng khẽ run, đập vào tâm nhĩ, ẩn ẩn đau đớn.
Nàng cúi đầu xuống, dấu đi khổ sở phun trào nơi đáy mắt, cũng cảnh báo chính mình nhất định phải thu hồi những tình cảm đã cách cả đời.
Dư quang Thái Bình thoáng nhìn thấy Uyển Nhi cúi đầu, nếu hết thảy đều về điểm ban đầu, từ hôm nay trở đi, Uyển Nhi về lại bên cạnh nàng, liền mơ tưởng có thể chạy thoát.
"A nương, chẳng lẽ nàng chính là......" Thái Bình làm bộ bừng tỉnh, nhàn nhạt hỏi, "Thư đồng của con?"
"Nếu như con không thích, mẫu hậu đổi một người khác cũng được." Võ Hậu cũng đạm nhiên mà nói.
Thái Bình cau mày, sao có thể nói không thích chứ? Nhưng nếu nói thích, cảm thấy đường đột không chỉ là Uyển Nhi.
"Không thích thật?" Võ Hậu biểu tình hơi ngưng trọng.
"Vậy để nàng làm mấy ngày đi, nếu chọc con không vui, con liền đem nàng tống cổ trở về là được." Thái Bình nói xong, bưng ly rượu của mình lên, để sát vào ngửi một hơi, cười nói, "Rượu nho này mới nghe liền thấy thơm ngọt! A nương, con nhịn không được muốn uống trước." Nói rồi nàng uống một ngụm, khen: "Uống ngon!"
Võ Hậu mỉm cười, "Nếu thích, chỗ a nương còn có mấy hồ, hôm nay cũng sẽ đưa cho con."
"Cảm ơn a nương!" Thái Bình cực kỳ cao hứng, làm sao có thể không uống nhiều thêm hai ly? Lập tức chỉ chỉ ly rượu của mình, "Ngươi lại đây, thêm rượu!"
Uyển Nhi giật mình.
"Ngươi đó! Lại đây!" Thái Bình lại thúc giục một câu, nghiêng mặt cười hỏi: "Mẫu hậu cho ngươi cung chức gì?"
Uyển Nhi cung kính trả lời: "Bẩm điện hạ, là tài tử."
"Thượng Quan tài tử......" Thái Bình gọi một lần, lắc đầu nói: "Tên dài như vậy, đọc phiền toái, về sau ta liền gọi ngươi là Uyển Nhi!" Sợ mẫu hậu không đồng ý, Thái Bình ôm lấy cánh tay Võ Hậu, làm nũng nói: "A nương, được không?"
Võ Hậu khẽ vuốt v3 gáy Thái Bình, "Người đã cho con, con muốn gọi nàng cái gì liền gọi cái đó đi."
"Vâng!" Thái Bình được cho phép, gõ gõ một chút vào bên cạnh ly rượu, "Uyển Nhi, rót rượu!"
Uyển Nhi có chút thất thần, hai tiếng "Uyển Nhi" này phảng phất giống như cách cả một đời.
Nàng đến gần Thái Bình rồi quỳ xuống ở bên cạnh, nhấc bầu rượu lên, chậm rãi rót vào ly.
Thái Bình nhìn rượu nho từ từ chảy vào trong ly, bọt nước bắn lên giống như cõi lòng nàng lúc này, nhảy nhót vô cùng.
Gì đây? Uyển Nhi