Uyển Nhi vốn định dùng hai tay tiếp con diều, lúc này mới phát hiện tay trái của nàng còn bị Thái Bình gắt gao nắm chặt, nàng hơi hơi dùng sức, muốn tránh thoát khỏi tay Thái Bình.
Thái Bình nhẫn cười, buông lỏng tay ra, tùy ý nàng ấy rút tay về, thuận thế đem con diều đưa qua.
"Xuân Hạ." Thái Bình bất động thanh sắc mà gọi một tiếng.
Xuân Hạ chạy lại gần, cúi đầu nói: "Nô tỳ ở đây."
"Đi, cùng bổn cung đi vào lấy trục dây!" Thái Bình thuận tay dắt lấy tay Xuân Hạ, làm Xuân Hạ sợ tới mức nháy mắt sắc mặt trắng bệch, tránh cũng không được, không tránh cũng không được.
"Điện hạ......"
"Câm miệng!"
Thái Bình cười khẽ, lôi kéo nàng ta chạy nhanh vào điện Thiên Thu.
Uyển Nhi đứng ở chỗ cũ, ngơ ngẩn mà nhìn theo bóng dáng Thái Bình, lẩm bẩm nói: "Thì ra......" Thì ra là nàng suy nghĩ nhiều, lúc này Thái Bình ngây thơ vô tư, có đôi khi cao hứng, sẽ thích lôi kéo cung tì cùng nhau vui đùa ầm ĩ.
Lòng bàn tay nàng còn dư lại hơi ấm của Thái Bình.
Uyển Nhi cay đắng cười cười, đời này chỉ vừa mới gặp, năm tháng sau này nàng chỉ cần bồi nàng ấy là tốt rồi.
Còn muốn......!Trêu chọc nàng ấy sao?
Đáy lòng bỗng dưng hiện lên ý niệm này, nỗi lòng Uyển Nhi phức tạp.
Nếu nàng không trêu chọc nàng ấy, nàng chỉ cần đứng ở nơi xa, dùng năng lực của chính mình âm thầm bảo hộ Thái Bình, Thái Bình có lẽ có thể rời xa trung tâm vòng xoáy chính trị, một đời làm tiểu công chúa vui sướng nhất Đại Đường.
Nếu như thế, Thái Bình sẽ thích người như thế nào đây?
Cái thứ hai ý niệm chui ra, chua xót mà khổ sở.
Uyển Nhi cúi đầu xuống, vô thức mà siết chặt nan diều, vội vàng lắc lắc đầu, nàng đi đến bên người Thái Bình, chỉ để giúp Võ Hậu làm việc.
Thư đồng cho Thái Bình ba năm, nàng còn có rất nhiều thời gian để suy nghĩ cẩn thận, đời này nàng rốt cuộc muốn cái gì?
"Suy nghĩ cái gì?" Lúc thanh âm Thái Bình vang lên, Uyển Nhi mới vừa hoàn hồn, ý thức được chính mình xuất thần hồi lâu.
Uyển Nhi lui về sau một bước, "Điện......"
"Đừng nhúc nhích, ta đang cột dây cho con diều đó!" Thái Bình bắt được cổ tay của nàng, làm nàng đứng yên.
Đợi Uyển Nhi bất động, nàng ấy mới cẩn thận nắm sợi dây xuyên qua lỗ hổng trên nan diều, thắt chặt.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía Uyển Nhi, cười nói: "Lần này sẽ không thoát được nữa!"
Uyển Nhi hơi giật mình, cũng không biết Thái Bình nói chính là con diều, hay là nàng?
Thái Bình híp mắt cười đến ấm áp, lấy trục dây từ trong tay Xuân Hạ, nhét vào trong lòng Uyển Nhi, "Nắm chặt! Ta đi quăng con diều!" Nói, nàng lấy con diều trong tay Uyển Nhi, nắm sợi dây dài chạy ra ngoài mười bước, đối với Uyển Nhi giương giọngi: "Uyển Nhi, chuẩn bị!" Tiếng nói vừa dứt, Thái Bình liền đem con diều hướng lên trên ném đi.
Uyển Nhi vội vàng nắm chặt hai đầu trục dây, cất bước chạy một đoạn, nhìn thấy con diều lắc lư bay lên, kéo kéo dây dài, rồi bắt đầu thả ra, làm con diều bay lên càng cao.
Thái Bình đứng ở chỗ cũ, mỉm cười nhìn Uyển Nhi.
Cô nương kia khẽ nâng khuôn mặt, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt thanh lệ của nàng ấy, tựa như ngày đầu hạ, từ một mảnh lá cây màu ngọc bích lộ ra một đóa sen tuyết, thoát tục nhưng không tự biết.
Thái Bình an tĩnh mà ngắm nhìn nàng ấy, khóe miệng giương lên một mạt mỉm cười.
Đời trước thư đồng ba năm, nàng tựa như một tiểu công chúa mãi không chịu lớn, mọi chuyện làm nàng ấy lo lắng, khắp nơi đều muốn nàng ấy hầu hạ, nàng hưởng thụ Uyển Nhi cho nàng ôn nhu mà không hay biết.
Từ nay về sau, nàng sẽ nắm chặt nàng ấy, che chở nàng ấy, hứa nàng ấy một đời, thái bình trường an.
Tầm mắt Thái Bình dọc theo sợi dây dừng ở con diều trên không trung, mang theo tâm nguyện của nàng.
Nàng cũng không biết, trong chớp mắt nàng giương mắt, tầm mắt Uyển Nhi liền dừng ở trên mặt nàng.
Uyển Nhi lặng lẽ nhìn Thái Bình, nàng ấy xác thật là tiểu công chúa lóa mắt nhất Đại Đường, nàng ấy cười giống như nắng ấm ngày đông, có thể dễ như trở bàn tay mà sưởi ấm tim nàng.
Luyến tiếc......!Nàng làm sao bỏ được nàng ấy?
Đời trước, Uyển Nhi không phải chưa từng có ý niệm độc chiếm Thái Bình, chỉ là xuất thân của nàng như vậy, nàng không dám lôi kéo Thái Bình trầm luân đến chết.
Nhưng đời này thì sao? Tương lai sẽ thế nào, Uyển Nhi đã biết, nếu đã biết, sống một lần vì con tim mình thì đã sao?
"Khụ khụ!" Thái phó đứng ở cửa cung viện, nặng nề mà khụ hai tiếng.
Ý cười của Thái Bình liền cứng đờ, không vui nói: "Đã biết, thái phó." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Xuân Hạ, "Xuân Hạ, ngươi đi thu thập thiên điện đi, an bài cho Thượng Quan tài tử trước."
"Vâng." Xuân Hạ lĩnh mệnh, đi đến trước Uyển Nhi, hành lễ, "Để nô tỳ giúp tài tử thu lại con điều đi."
"Được." Uyển Nhi đem trục dây đưa cho Xuân Hạ, dư quang thoáng nhìn về phía Thái Bình, Thái Bình đã cùng thái phó đi vào chính điện.
Nàng vốn nên đi vào cùng công chúa đọc thư, nhưng hiện tại nỗi lòng nàng đã loạn, chỉ nghĩ yên lặng một chút trước.
Nhìn không thấy vị công chúa chọc cho nàng tâm loạn, có lẽ nàng có thể nghĩ kỹ, nàng muốn cái gì?
Xuân Hạ rất nhanh đã thu con diều về, lại đối với Uyển Nhi hành lễ, "Thượng Quan tài tử, mời đi bên này."
"Được." Uyển Nhi đáp lại, đi theo Xuân Hạ vào thiên điện.
Ngày trước nghe học một canh giờ, đối với Thái Bình mà nói cũng không tính dày vò, nhưng hôm nay Uyển Nhi tiến vào điện Thiên Thu của nàng, một canh giờ này quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than, một ngày bằng một năm.
Hôm nay Thái phó nói cái gì, một câu nàng cũng không nghe lọt tai.
Thậm chí một tay chống đầu, một tay cầm bút lông, trên giấy Tuyên Thành vẽ bùa vẽ quỷ một hồi.
Thái phó nhắc nhở công chúa vài lần, công chúa trước kia cũng không khác lắm chính là như thế này, nhiều ngày nay đột nhiên ham học một chút, đáng tiếc không kiên trì được mấy ngày, lại lộ nguyên hình.
"Ai." Thái phó nặng nề thở dài, "Hôm nay liền đến đây thôi."
"Cung tiễn thái phó!" Thái Bình kích động đứng lên, nhìn theo thái phó rời khỏi điện Thiên Thu.
Nào biết?
Thái phó mới bước ra cửa điện, sườn mặt liền nhìn thấy Uyển Nhi chờ ở ngoài điện, hắn nhíu mày nói: "Thượng Quan tài tử, Thiên Hậu mệnh ngươi làm thư đồng điện hạ, ngươi cần phải dụng tâm chút, đừng lôi kéo điện hạ chơi đùa, làm điện hạ sai lầm."
Uyển Nhi nghe thấy lời này, liền biết Thái Bình hôm nay nghe học là bộ dáng gì.
Nàng vừa muốn nói tiếp, lại thấy Thái Bình sải bước tới.
"Một chuyện là một chuyện!" Ngữ khí Thái Bình nghiêm túc, "Là bổn cung muốn thả diều, Thượng Quan tài tử chỉ là chơi cùng bổn cung mà thôi!" Nói, nàng đi đến đứng trước người Uyển Nhi, hơi hơi ngẩng đầu, "Khi đó cũng không phải là canh giờ bổn