Sau bao nhiêu lần bị từ chối, Yến Thư vẫn một lòng một dạ hướng về anh, điều này khiến sự tự ti trong lòng anh phai nhạt dần.
Anh biết việc mà anh nên làm là phấn đấu để sau này đủ khả năng sánh đôi và trở thành chỗ dựa cho Yến Thư, chứ không phải trốn tránh hay than trách số phận.
Dịch Phàm ôm rất chặt, chặt đến nỗi Yến Thư bắt đầu cảm giác có chút khó thở, phải lên tiếng gọi anh:
“Anh Phàm, anh ôm mạnh quá…”
“Xin lỗi, em đau à?”
Nghe cô nói, Dịch Phàm nhanh chóng buông lỏng tay, trên mặt đều là sự quan tâm lo lắng.
Đối với người ngoài thì anh luôn lạnh lùng giống như một tảng băng, nhưng đứng trước Yến Thư, biểu cảm trên mặt anh sẽ lập tức trở nên rất sinh động.
Dịch Phàm cúi đầu nhìn cánh môi Yến Thư, dưới ánh đèn vàng nhạt nhu hòa từ bên cạnh hắt qua, dung nhan cô giờ khắc này trở nên thật kiều diễm.
Anh gần như không kịp suy nghĩ gì nữa, áp sát tới, hai tay đỡ nhẹ mặt cô nâng lên, sau đó ấn môi mình lên môi cô.
So với vừa rồi, nụ hôn này không mãnh liệt mà mang theo sự dịu dàng vô hạn.
Cánh môi Yến Thư mềm mại tựa như bông, trong lòng anh như có sợi lông vũ lướt ngang qua, làm cho anh vừa thích thú vừa khó chịu.
“Yến Thư…” Anh khẽ khàng gọi tên cô.
“Anh yêu em.”
Đôi mắt của Yến Thư mờ mịt như vừa trải qua một cơn mộng mị, Dịch Phàm đưa tay cởi áo ngoài ném xuống thảm cỏ xanh mướt, sau đó nghiêng người tới.
Yến Thư cảm giác được trời đất đảo lộn, khi cô nhận thức được điều gì đang diễn ra, cả người đã nằm bên trên lớp áo vest dày của anh.
Dịch Phàm chưa bao giờ dám tiến xa với người con gái mà anh yêu, đến nay vẫn luôn ở phía sau âm thầm bảo hộ cô, một sự va chạm thân thiết cũng đủ khiến anh đêm về suy nghĩ vu vơ, áy náy đến nỗi khó ngủ.
Vậy mà giờ khắc này, anh lại ngang nhiên đè cô xuống, ngay tại sân vườn của Nam Cung gia.
Trong tiếng gió thổi lá cây xào xạc, Dịch Phàm đã hôn Yến Thư rất lâu.
Dè dặt khám phá, lui về, vui vẻ khám phá lần nữa, hôn mút đôi môi nhỏ của cô đến nỗi nó hơi đỏ lên.
Chẳng biết qua bao lâu, một tiếng sột soạt kéo Dịch Phàm từ trên cõi thần tiên trở lại.
Anh quay đầu nhìn về chỗ phát ra âm thanh, tay chân thì theo bản năng che chắn cho Yến Thư đang nằm dưới thân mình.
“C-Chú đi nhầm đường…”
“Tôi chỉ vừa mới đến thôi, chưa thấy gì hết, tiểu thư cứ tiếp tục.”
Không chỉ một, mà có đến bốn năm ông chú “tình cờ” xuất hiện phía sau mấy bụi cây cảnh.
Sắc mặt của đôi tình nhân lúc đỏ lúc trắng, hai người vội vàng bò dậy và tách ra.
Phải rồi, đêm đến quanh Nam Cung gia vẫn