Phòng làm việc riêng của Tử Thiêm rất rộng, hai bên đặt hai kệ sách lớn với vô số tài liệu được sắp xếp gọn gàng và bảo quản kỹ lưỡng.
Yến Thư vừa vào trong liền nghe được mùi giấy cũ giấy mới bao trùm, cô lại gần chỗ anh trai của mình, lên tiếng hỏi:
“Anh tìm em ạ?”
“Ừ, anh có điều tra một chút về thân thế của Dịch Phàm, em muốn xem không?”
“Vâng.” Yến Thư đi đến chỗ anh, nhìn thấy trên bàn chồng chất giấy tờ mà hoa cả mắt.
Tử Thiêm kéo một xấp thông tin được kẹp riêng đưa cho cô và nói:
“Bên trong còn có cả bệnh án của Dịch Phàm.”
“B-Bệnh án?” Yến Thư tưởng chừng bản thân đã nghe nhầm.
“Ừ, là bệnh án.
Cậu ấy không nói với em sao?”
“Không ạ…”
Tử Thiêm nghe xong lời này có hơi bất ngờ, ngẫm lại, không nói ra mới đúng là Dịch Phàm.
Cái tên ngốc đó cái gì cũng tốt, chỉ là chướng ngại tâm lý thật sự quá lớn, lúc nhỏ chắc là chịu nhiều khổ cực mà không dám nói ra nên mới như thế.
Mang theo tệp giấy ngồi xuống sofa giữa phòng, Yến Thư bắt đầu lật xem những thông tin bên trong, đầu ngón tay run rẩy, cảm giác đau đớn chạy thẳng từ lòng bàn chân lên, lan đến tận tim gan của cô.
Dịch Phàm trước giờ đều không muốn nhắc tới quá khứ của bản thân, cũng không yêu cầu Nam Cung gia điều tra gì cả.
Yến Thư biết điều đó, vậy mà lại vô tâm vô tình chỉ biết nghĩ tới bản thân bị từ chối, không chịu tìm hiểu lý do đằng sau.
Giờ thì cô hối hận đến nỗi không thở được.
Bên ngoài Dịch Phàm rất mạnh mẽ nhưng kỳ thật anh là một chàng trai có nội tâm yếu ớt, dễ bị tổn thương.
Yến Thư hai mắt đỏ hoe chực khóc, khoảnh khắc lật mở đến thông tin phía sau, cô nàng sốc nặng hơn.
Doãn Thế Văn? Patrick Doãn? Đây đều là người nhà của Dịch Phàm?
“Anh hai.” Yến Thư ngẩng đầu lên, hỏi: “Làm sao anh biết được chuyện này?”
Thế giới rộng lớn, muốn điều tra về một người đâu phải chỉ cần có thế lực là được.
Tử Thiêm cũng không phải thần tiên gì, chủ yếu là do trùng hợp, anh nói:
“Do may mắn.”
“Làm gì có chuyện may mắn chứ…”
Yến Thư lần đầu tiên nhận ra, anh trai của cô đều là những người vô cùng xuất sắc.
Anh hai vì phải kế thừa sản nghiệp nên chưa từng được tự do, bao nhiêu gánh nặng đều đổ lên vai anh ấy, khiến anh trở thành một người đàn ông trưởng thành, chín chắn và đáng tin cậy như bây giờ.
Cô đứng lên đi tới chỗ Tử Thiêm, cho anh một cái ôm thật chặt và nói:
“Cảm ơn anh vì đã hiểu cho em và Dịch Phàm.”
Tử Thiêm cảm giác không được tự