Một ngày trôi qua, Nam Cung gia vẫn chưa tìm được tung tích của Dịch Phàm.
Bà Doãn nhận được tin từ anh trai xong liền gọi con trai đến phòng nói chuyện, vừa khoe mẻ vừa cười bảo:
“Giờ thì thằng nhóc kia sẽ bị đám tù nhân đánh đến chết, sẽ không ai nghi ngờ chúng ta đâu.”
Patrick nghe mẹ mình nói vậy nhưng hắn không hề vui:
“Mẹ làm vậy có phải hơi quá không?”
Dù hắn cực kỳ hận Dịch Phàm, nhưng tam quan hắn ngay thẳng, cũng chỉ muốn dạy cho tên đó một bài học nhớ đời mà thôi, không đến mức trở thành kẻ sát nhân chứ!
Bà Doãn nhìn con trai có lớn mà không có khôn liền tức giận mắng:
“Con nghĩ mẹ vì ai hả? Quá cái gì mà quá?”
Đến lúc này, bà quyết định cho Patrick biết chuyện, vừa hừ lạnh vừa nói:
“Mẹ không ngại cho con biết, thằng nhóc đó là con riêng của ba con, chính là anh trai của con! Nếu ba của con biết nó còn sống thì mọi tài sản hiện có của ông ấy chắc chắn sẽ phải chia đôi, chia cho thằng con hoang khốn kiếp ấy!”
Từng câu từng chữ của bà đều như một cục tạ đập vào ngực Patrick, hắn hít thở khó khăn, cứ nghĩ là mình nghe nhầm rồi, muốn vuốt lỗ tai để nghe cho rõ hơn.
Nhưng mẹ hắn lại trực tiếp đả kích hắn:
“Con nghĩ tại sao mẹ lại về nước? Mẹ về là vì xử lý thằng nhóc đó thay con!”
“Mẹ nói gì?” Patrick không tin nổi.
“Anh trai của con?”
“Đúng vậy.
Sau khi mẹ gả vào nhà họ Doãn thì ba con đã mang một đứa con riêng là Dịch Phàm về, khi đó nó mới một tuổi nên chưa biết gì, cứ nghĩ mẹ là mẹ của nó.”.
Ngôn Tình Sắc
Bà Doãn ngồi vắt chéo chân trên sofa, đang lúc quan trọng thì điện thoại đột nhiên reo lên, bà nhìn màn hình, sau đó đưa ngón trỏ lên ra hiệu cho con trai giữ im lặng.
Nhấc máy, bà ngọt ngào nói:
“Tôi nghe đây, sao hôm nay ông gọi sớm vậy?”
“Nói cho tôi biết, bà về nước làm gì?” Giọng của Doãn Thế Văn mang theo sự lạnh lùng.
Thấy chồng tỏ thái độ bề trên, bà cáu gắt:
“Về thăm con trai không được hả?”
“Thăm con trai nào?”
Câu hỏi đột ngột của Doãn Thế Văn giáng một đòn cực mạnh vào tâm lí của bà Doãn, bà bắt đầu hơi chột dạ:
“Ông có mấy thằng con trai mà nói thế?”
Ở một nơi nào đó, Doãn Thế Văn đang nhìn chằm chằm vào những tài liệu mà mình lấy được, đáy mắt đều là sự điên cuồng, ông hạ giọng, hỏi:
“Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, bà về làm gì?”
Khi ông nói ra lời này, đồng nghĩa với việc ông đã biết được mục đích của bà.
Bà Doãn không dám đối mặt với ông,