Ngày hôm đó, Trương Thiết cũng bị sốc chẳng nhẹ.
Ông để Dịch Phàm ở lại chỗ của mình, gọi người mang đồ ăn ngon và thuốc tới, đồng thời để bác sĩ kiểm tra vết thương cho anh.
Ngay cả bác sĩ quân y cũng khó lòng kiềm được, nhăn mày khi nhìn những vết máu bầm trên người Dịch Phàm.
Cởi áo ngoài ra, những vết roi chằng chịt đan xen nhau đập vào mắt Trương Thiết.
Ông đột nhiên nghĩ đến chuyện nếu thật sự đây là con trai của Dịch Quân, vậy những tên quản ngục đánh thằng nhóc ra nông nỗi này sẽ sống thế nào được?
“Bác sĩ, mọi thứ vẫn ổn chứ?”
Nghe Trương Thiết hỏi, bác sĩ lắc đầu:
“Không ổn, cậu ấy bị nhiễm trùng nặng quá, gần đây dinh dưỡng còn không đầy đủ.
Tôi không hiểu sao cậu ấy sống nổi…”
Đúng thật là quái thai.
Trương Thiết nghe mà cảm thán, hổ phụ không sinh cẩu tử, đứa nhỏ này giống Dịch Quân quá, lên chiến trường bị thương nặng cỡ nào cũng chịu được.
Bác sĩ băng bó cho Dịch Phàm cẩn thận, để thuốc lại rồi mới rời đi.
Trong phòng phút chốc chỉ còn lại hai người.
Trương Thiết hỏi thăm:
“Vừa rồi cậu nói cha nuôi đặt tên cho cậu là Dịch Phàm? Cậu không biết cha mẹ mình là ai à?”
“Cha tôi là Doãn Thế Văn.” Về phần mẹ của anh là ai, anh đoán chắc không phải Doãn phu nhân đâu.
Đến giờ phút này, anh cũng nhận ra rồi, lý do đằng sau sự bạo hành của bà ta.
Nghe nhắc đến Doãn Thế Văn, Trương Thiết khẳng định:
“Tôi thấy không phải đâu, cậu họ Dịch kia mà.”
Dịch Phàm lắc đầu:
“Đó là tên của cha nuôi đặt cho tôi, xin lỗi, tôi có lẽ không phải người mà ngài cần tìm.”
“Phải hay không, ngày mai tổng tư lệnh sẽ đến đây nói chuyện với cậu cho ra lẽ.”
Tổng tư lệnh hiện tại cũng là đại tướng Dịch Quân quyền lực nhất, nắm giữ trong tay toàn bộ quân đội của quốc gia.
So với ông ấy, Doãn Thế Văn làm một tài phiệt không lên được mặt bàn thì tính là cái gì?
Dịch Phàm từ đầu đến cuối đều không quan tâm cha mình là ai, công sinh không bằng công dưỡng, trong tiềm thức của anh, anh đã xem Nam Cung gia là nhà, cũng là gia đình của mình.
Bởi vậy anh chưa từng có ý nghĩ tìm về cội nguồn như Lâm Tinh nói.
Tổng tư lệnh cũng được, Doãn Thế Văn cũng được, đều không quan trọng bằng sống sót trở về.
Mấy ngày này, anh chỉ một lòng muốn sống tiếp, tìm cơ hội trở lại tìm Yến Thư mà thôi.
Đêm đó, Trương Thiết vội vàng sắp xếp phòng cho Dịch Phàm nghỉ ngơi rồi ra ngoài, gọi một lượt mấy tên quản ngục đã ra tay với Dịch Phàm tới nói chuyện.
“Hôm nay là ai đánh và dội nước vào người tù nhân 371?”
Một quản ngục cúi đầu, do dự hồi lâu mới lên tiếng:
“Báo cáo đại tá, là tôi.”
“Lát nữa làm thủ tục, chuyển đơn vị liền cho