“Mẹ của cậu đang ở đâu?” Dịch Quân nhịn không được mà hỏi, trên khuôn mặt cương nghị xuất hiện một chút xao động nhỏ.
“Tôi cũng không biết.” Dịch Phàm nhíu mày.
Đừng nói là mẹ ở đâu, ngay cả mẹ mình là ai, bây giờ anh cũng không rõ.
Dẫu đã biết trước câu trả lời, nhưng Dịch Quân vẫn thấy thất vọng.
Khi rời khỏi nhà, Tố Chi từng thề vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, để ông hối hận cả đời.
Bà ấy làm được rồi, hơn nữa khiến ông áy náy muốn chết.
Dịch Quân không nói nhiều, bảo người tiến lên thu thập mẫu tóc và cả nước bọt để làm xét nghiệm ADN.
Dịch Phàm ban đầu hơi kháng cự, sau đó bị một đám quân nhân chĩa súng vào người, chỉ đành thuận theo.
Tuy rằng Dịch Phàm giống mẹ, nhưng vẻ ngoài lạnh lùng của anh và Dịch Quân thật sự khiến người khác phải cảm thán.
Trương Thiết thầm nghĩ cha con đều như nhau cả, tính tình quái gở không chịu được.
Điều khiến cho ông khó hiểu là Dịch Quân chỉ đến nhìn Dịch Phàm một cái như vậy liền rời đi, dường như rất bận rộn.
Sau buổi gặp mặt chớp nhoáng đó, Dịch Phàm hỏi Trương Thiết mượn điện thoại để liên lạc về nhà, nhưng lại bị từ chối:
“Ba của cậu nói trước khi có kết quả xét nghiệm thì cậu cứ ngoan ngoãn chờ ở đây đi, chuyện liên lạc về nhà tính sau.”
Dịch Phàm không hiểu:
“Tại sao không được liên lạc về nhà?”
“...” Cái này Trương Thiết khó mà giải thích, chắc Dịch Quân sợ thằng con trai vừa xuất hiện này sẽ liên hệ cho Doãn Thế Văn, sau đó đi theo Doãn Thế Văn hả?
Kết quả là, Dịch Phàm đột nhiên bị giam lỏng.
Ngày hôm sau, Dịch Quân trở lại và mang theo giấy báo xét nghiệm ADN đưa cho Dịch Phàm xem.
Nhìn một lượt xong, Dịch Phàm trước sau bình tĩnh, hỏi:
“Ông cho tôi xem cái này làm gì?”
Câu hỏi ấy khiến sắc mặt Dịch Quân trầm xuống:
“Đúng là trẻ nhỏ không dạy sẽ hư.”
Trương Thiết phát hiện tình hình căng thẳng thì muốn xen vào, nhưng đã thấy Dịch Quân ra lệnh cho một đám quân nhân tiến vào, định cưỡng chế mang Dịch Phàm đi.
Trong phòng lập tức nảy ra một trận đấu vật, Dịch Phàm tóm gọn mấy tên quân nhân kia, dù đang bị thương nhưng vẫn hùng hổ dọa người, một đấm một đá hạ một người.
Cho dù là người dưới trướng Dịch Quân cũng không phải đều giỏi võ, họ chủ yếu dùng súng lên chiến trường, tay không muốn bắt người đâu phải dễ, huống chi, tên nhóc này quả thật giống như cái máy chiến đấu hình người.
Cuối cùng, Dịch Quân phải rút súng ra.
Ông tiến lên, gọi thêm người của mình vào để giữ chặt Dịch Phàm lại rồi dùng báng súng đập mạnh vào gáy của anh.
Cú đập này làm Dịch Phàm choáng váng ngã quỵ xuống, ông nói:
“Mang đi.”
Ánh mắt Dịch Phàm lúc ấy quả thật có thể biến thành con dao giết người, anh liếc nhìn tư thái cao cao tại thượng của người đàn ông kia, khó khăn giãy dụa, cuối cùng vẫn bị bắt lại.
Cả quá trình ấy, Trương Thiết nhiều lần muốn lên tiếng khuyên Dịch Quân, nhưng vị tổng tư lệnh này từ nhỏ đến lớn đều cục súc như vậy, khổ cho con trai của ông ta rồi.
...
Lại là năm ngày trôi qua, lúc này, Nam Cung gia vẫn đang rất căng thẳng.
Yến Thư trước kia vốn mảnh khảnh nay còn gầy yếu hơn, tưởng