Buổi chiều, Phó Tuấn đưa Đường Đường về nhà, lúc ấy vợ chồng Đường Chử đang ngồi trong phòng khách, trò chuyện với Hạ Dục.
Phó Tuấn đẩy Đường Đường vào nhà, nhìn thấy Hạ Dục, anh vô cùng khó chịu, thầm nghĩ, cái tên này dai như đỉa vậy.
Hạ Dục nhìn Phó Tuấn, sắc mặt cũng không khá hơn là bao.
Vợ chồng Đường Chử không hề hay biết, thấy Phó Tuấn đưa Đường Đường về, bọn họ còn tưởng là hai người mới từ bệnh viện về, vội vàng đi ra đón, khách sáo nói mấy câu.
Ở đằng sau, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Phó Tuấn, Hạ Dục không khỏi mắng thầm trong lòng, dối trá!
Trông thấy bố mẹ mình, Đường Đường vừa mừng vừa kích động.
Cô cầm tay bà Đường, vui đến mức không biết phải nói gì, cứ thế rưng rưng nước mắt, sắp khóc đến nơi rồi.
Vợ chồng Đường Chử nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của con gái, cả hai đều lo lắng cho cô.
Bà Đường ngồi xổm xuống nhìn Đường Đường, gấp gáp hỏi: “Đường Đường, có chuyện gì vậy?”
Hạ Dục rảo bước đi tới, cũng vội vàng hỏi: “Đường Đường, sao vậy? Có phải có ai bắt nạt em không?”
Nghe vậy, vợ chồng Đường Chử lập tức nhìn Phó Tuấn bằng ánh mắt hoài nghi.
Vẻ mặt của Phó Tuấn rất thản nhiên, vẫn mỉm cười như cũ, hơn nữa có vẻ cũng không định giải thích.
Đường Chử không hiểu ra sao, đang định hỏi cho ra lẽ thì Đường Đường nói: “Không, không phải...”
Vừa nói, Đường Đường vừa nắm chặt tay bà Đường, khóc òa lên: “Mẹ, con đứng lên được rồi, con đứng lên được rồi...”
Nghe cô nói vậy, vợ chồng Đường Chử ngây ra như phỗng, không kịp phản ứng gì cả.
Bà Đường quay đầu lại nhìn chồng mình, tưởng là mình nghe nhầm.
Đường Đường vừa nói gì cơ? Con bé có thể đứng lên được ư?
Bà không nghe nhầm đấy chứ? Đường Đường nói là mình đứng lên được!
“Đường Đường...” Đường Chử cũng cảm thấy khó tin: “Con vừa nói gì cơ?”.
Đường Đường lau nước mắt, cười nói: “Bố, mẹ, con đứng lên được rồi.”
“A!” Bà Đường hô lên, sau đó ôm lấy miệng, ngạc nhiên nhìn Đường Đường, nước mắt cũng chực chờ trào ra.
Đường Chử vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, giọng nói hơi run rẩy:
“Đường Đường, con...!con nói là con đứng lên được rồi ư?” Đường Đường gật đầu thật mạnh: “Thật đấy ạ! Bố mẹ, con đứng lên được rồi, bố mẹ nhìn này...” Vừa nói, cô vừa vịn hai tay vào xe lăn, cố gắng muốn đứng dậy.
“Đường Đường, cẩn thận.” Phó Tuấn ở bên cạnh, vươn tay ra đỡ cô.
Đường Đường cười thật tươi với Phó Tuấn: “Bác sĩ Phó, tôi sẽ làm được mà.”
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Đường Chử, Đường Đường chao đảo đứng lên, tuy rằng không vững vàng cho lắm, nhưng thực sự là đã đứng lên được.
Phó Tuấn sợ Đường Đường ngã, không dám để mặc cô, vừa dìu cô, vừa nói: “Đường Đường, đừng miễn cưỡng, cứ từ từ thôi.”
Bà Đường nhìn Đường Đường với vẻ khó tin, cuối cùng không kìm nén được nữa, bà nhào tới ôm lấy cô, bật khóc: “Tốt quá rồi, Đường Đường, con đứng lên được rồi, mẹ mừng lắm...!Đường Đường, cuối cùng thì chân con cũng khỏi...!Thật sự là tốt quá rồi...”
Đường Chử cũng dâng trào bao cảm xúc, kích động đến mức không biết phải nói gì.
Hạ Dục nhìn Phó Tuấn đứng sau Đường Đường, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Anh ấy thật sự không ngờ được rằng Phó Tuấn lại là người có tài thật.
Nghe vợ chồng Đường Chử nói Đường Đường bị như vậy năm năm rồi, đã tới bao bệnh viện, khám bao bác sĩ, tiêm và uống rất nhiều thuốc, nhưng không hề có dấu hiệu khôi phục, gần đây có người giới thiệu nên mới tìm đến bác sĩ Phó này.
Vừa rồi nghe vợ chồng Đường Chử nói vậy, anh ấy còn hơi nghi ngờ.
Khám nhiều bác sĩ như thế rồi mà còn không chữa được, Phó Tuấn có tài cán gì mà đòi chữa khỏi? Thế nên anh ấy còn đang định khuyên vợ chồng Đường Chử chuyển sang bệnh viện khác, kết quả Phó Tuấn lại dẫn Đường Đường về, hơn nữa còn mang tới một bất ngờ lớn đến như thế.
Chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của Hạ Dục, khiến ánh mắt của anh ấy khi nhìn về phía Phó Tuấn cũng thay đổi.
Bất kể thế nào, Phó Tuấn chữa khỏi chân cho Đường Đường cũng là một chuyện tốt.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng nghĩ như thế, Hạ Dục vẫn khen một câu: “Bác Sĩ Phó, anh giỏi thật đấy, mới mấy ngày mà Đường Đường đã đứng lên được rồi.”
Hạ Dục nói vậy, vợ chồng Đường Chử mới chợt nhớ ra là Phó Tuấn vẫn còn đang ở đây.
Đường Chử kích động, đi tới cầm tay Phó Tuấn, vồn vãn cậu, bác sĩ Phó, cậu đúng là ân nhân của nhà chúng tôi!”
Phó Tuấn mỉm cười, nói: “Ông Đường, ông quá lời rồi, chữa bệnh cứu người vốn là chức trách của người làm bác sĩ, tôi chỉ làm chuyện mà mình nên làm thôi.”
Vừa nói, anh vừa vỗ nhẹ vào vai Đường Đường, dịu dàng khuyên nhủ:
“Đường Đường, chân cô vẫn chưa khỏi hẳn, phải tiếp tục điều trị.
Nào, đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi.
Đừng sốt ruột, chúng ta cứ từ từ thôi, tôi đã hứa sẽ chữa khỏi cho cô thì nhất định sẽ khỏi mà.”
Đường Đường ngoan ngoãn đồng ý.
Phó Tuấn dìu cô, từ từ ngồi xuống.
Bà Đường cũng kích động không thôi: “Bác sĩ Phó, thật sự rất cảm ơn cậu...!Tôi, tôi cũng không biết phải biểu đạt lòng biết ơn thế nào nữa.”
Phó Tuấn cười nói: “Bà Đường, đừng nói thế, tôi cũng hy vọng Đường Đường sớm ngày bình phục.”
“Đúng thế, đúng thế!” Bà Đường nói tiếp: “Bác sĩ Phó, khoảng thời gian qua chúng tôi bận quá, vốn định tranh thủ lúc rảnh tâm sự với cậu mà chưa có thời gian.
Bác Sĩ Phó, nếu tối nay không có chuyện gì thì cậu ở lại ăn cơm với gia đình tôi đi.”
Thế thì còn gì