Mấy người họ trò chuyện về tình hình của Đường Đường một hồi, sau đó bà Đường nói với Đường Đường là công ty có một số việc phải xử lý, hai ông bà phải ra nước ngoài mấy ngày.
Biết tin vợ chồng Đường Chử lại sắp đi công tác, Đường Đường không vui cho lắm.
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Đường Đường, bà Đường vội vàng an ủi: “Đường Đường, bố mẹ cũng là vì công việc nên mới buộc phải đi thôi.
Nhưng con yên tâm, lúc nãy bố mẹ đã nói với A Dục rồi, cậu ấy nói cậu ấy sẽ tới đây với con.”
Đường Đường nước mắt lưng tròng nhìn về phía Hạ Dục.
Hạ Dục lên tiếng: “Đường Đường, có anh rồi mà, nếu em cảm thấy ở nhà một mình chán quá thì anh có thể chuyển tới đây ở, chơi với em mấy ngày.”
Cái gì? Chuyển tới đây ở? Phó Tuấn trợn mắt lên, để Hạ Dục tới đây ở thì khác nào dẫn sói vào nhà?
Hạ Dục đúng là mặt dày, cậu ta có biết mình đang nói gì không vậy? Chuyển tới đây ở? Ai cho cậu ta chuyển tới đây ở? Cậu ta nghĩ mình là gì của Đường Đường cơ chứ!
Hạ Dục đánh mắt nhìn sang, học dáng vẻ của Phó Tuấn lúc nãy, vờ như không nhìn thấy tầm mắt như muốn gϊếŧ người kia, hỏi Đường Đường: “Đường Đường, em thấy có được không?”
Đường Đường không nghĩ nhiều, có người tới chơi với cô, tất nhiên là cô thấy vui rồi.
Thế là cô gật đầu, lại bắt đầu vui vẻ: “Được...”
“Không cần đâu!” Phó Tuấn gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Tất cả mọi người đều nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
Phó Tuấn vội vàng hít sâu một hơi, bình tĩnh, mình phải bình tĩnh lại.
Đường Đường nhìn Phó Tuấn bằng cặp mắt to long lanh của mình: “Bác Sĩ Phó, sao vậy?”
Phó Tuấn nói một cách thản nhiên: “Đường Đường, việc điều trị của cô đang tiến vào giai đoạn mấu chốt, tôi phải theo dõi sát sao, vốn đang định mấy ngày tới sẽ để cô nằm viện vài ngày.
Nhưng cô đi đứng không tiện, nằm viện cũng hơi phiền phức, thế nên tôi tới đây cũng được.”
Ý của anh đã rõ lắm rồi, anh muốn chuyển tới đây ở.
Tên Phó Tuấn chết tiệt!
Hạ Dục suýt thì ném chén trà về phía Phó Tuấn.
Tên bác sĩ cầm thú này thật lắm lý do, tóm lại là không muốn để anh ấy tiếp xúc riêng với Đường Đường thôi mà, tưởng anh ấy không nhìn ra được chắc! Lần nào cũng lấy cớ chữa bệnh, hừ, rõ ràng là có ý đồ tiếp cận Đường Đường mà!
Nhưng dù sao nhờ việc điều trị của Phó Tuấn nên hai chân của Đường Đường mới có chuyển biến tốt, thế nên không chỉ có Đường Đường, mà đến cả vợ chồng Đường Chử đều coi lời nói của Phó Tuấn như thánh chỉ, anh ấy muốn ngăn cản cũng không dễ dàng.
Quả nhiên, nghe Phó Tuấn nói vậy, vợ chồng Đường Chử hết sức vui mừng.
Bà Đường vội nói: “Ôi, bác sĩ Phó mà tới đây thì còn gì tốt hơn được nữa! Làm phiền cậu quá rồi!”
“Bà Đường nói gì vậy...” Phó Tuấn tỏ ra khách sáo: “Tôi cũng chỉ muốn Đường Đường mau chóng bình phục thôi, dù sao cũng đang trong giai đoạn điều trị mấu chốt, không thể uống phí công sức lúc trước được.”
“Đúng thế, đúng thế!” Bà Đường vội vàng nói: “Bác Sĩ Phó, vậy thì Đường Đường phải làm phiền cậu rồi.”
Cầm thú! Hạ Dục mắng thầm trong lòng, sau đó lại trừng mắt với Phó Tuấn.
Phó Tuấn không hề nể nang, cũng trừng mắt ngược lại.
Vợ chồng Đường Chử và Đường Đường hoàn toàn không hề phát hiện ra “cuộc đọ sức ngầm” giữa hai người.
Bà Đường còn nói với Hạ Dục: “A Dục, bác sĩ Phó tới rồi thì không cần làm phiền cháu nữa đâu.”
“Không phiền ạ!” Hạ Dục mỉm cười: “Dù sao Viện Kiểm sát cũng ở gần đây, cô chú không ở nhà, để Đường Đường ở nhà một mình thì cháu không yên tâm, cứ để cháu tới đây ở vài ngày đi ạ.”
Phó Tuấn tức đến mức muốn hộc máu.
Thằng nhóc này vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ sao? Cậu ta không hiểu tiếng người à? Đã nói rõ như thế rồi mà cậu ta còn muốn tới, hay ho lắm sao?
Hạ Dục nhướng mày nhìn Phó Tuấn, híp mắt như thể đang nói: Tôi sẽ không lùi bước dễ như thế đâu.
Phó Tuấn nghiến răng: Được, tới thì tới, chẳng lẽ tôi còn sợ câu à!
Vợ chồng Đường Chử không có ý kiến gì, Đường Đường lại càng không có ý kiến, càng đông người thì cô càng vui!
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đường Đường, Phó Tuấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Đường Đường, cô đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi còn phải điều trị vật lý cho cô nữa.”
Bây giờ nhìn thấy cái tên Hạ Dục ấy là anh lại nổi quạu, thế nên mới nghĩ cách để tách cậu ta ra, đương nhiên “điều trị” cũng trở thành cái cớ tốt nhất.
Nghe anh nói sẽ điều trị cho Đường Đường, bà Đường vội vàng sai người giúp việc đưa Đường Đường đi tắm, sau đó lại cảm ơn Phó Tuấn một tràng.
Thấy thế, Hạ Dục thầm nghĩ, còn cảm ơn anh ta nữa chứ, Đường Đường bị ăn mất lúc nào cũng không biết đấy!
Không được, anh ấy đã quyết định rồi, trong mấy ngày vợ chồng Đường Chử đi vắng, anh ấy nhất định phải chuyển tới đây ở, theo dõi cái tên “bác sĩ cầm thú” ấy sát sao, tránh trường hợp sơ sẩy, khiến Đường Đường bị anh ta ăn tươi nuốt sống lúc nào không biết.
Phó Tuấn vào phòng, thấy Đường Đường đang chờ mình, anh vô cùng hài lòng.
Đúng là một cô bé ngoan, tiếc là còn mặc váy ngủ, nếu không thì còn hoàn hảo hơn.
Phó Tuấn đi tới, xoa mái tóc dài của cô, dịu dàng hỏi: “Đường Đường, hôm nay có mệt không?”
“Không mệt.” Đường Đường cười ngọt như mật: “Hôm nay tôi rất vui.”
“Vậy là tốt rồi!” Phó Tuấn chậm rãi nói: “Nếu cô thích, sau này tôi sẽ thường xuyên dẫn cô