Phó Tuấn còn đang “than thân trách phận”, nghĩ xem phải làm thế nào để “đánh gục” bé thỏ trắng này thì Đường Đường đột nhiên hỏi một câu: “Bác SĨ Phó, ngày mai có cần tắm nước thuốc nữa không?”
Tắm thuốc nước? Phó Tuấn mừng rỡ, còn vụ đó nữa, Đường Đường không nói thì anh cũng quên khuấy đi mất!
Phó Tuấn vội vàng nói: “Đương nhiên là có rồi!”
Đường Đường ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Nhưng chẳng phải cuối tuần Tiểu Đô và Tiểu Kỳ đều không đi làm sao?”
“Không sao.” Phó Tuấn nói một cách thản nhiên: “Tôi đi làm, tôi sẽ giúp cô.”
Anh nói rất tự nhiên, như thể đó là chuyện quá bình thường.
Nhưng không biết vì sao, Đường Đường bỗng nghĩ tới chuyện Phó Tuấn cởi khóa cho mình lúc này, khuôn mặt của cô đỏ lên, vả lại cứ nghĩ tới là tim lại đập loạn nhịp.
Cô lén nhìn Phó Tuấn: Bác sĩ Phó đã quên chuyện ấy rồi à? Cũng phải, anh ấy là một bác sĩ chuyên nghiệp, sao lại để ý tới chuyện nhỏ ấy được? Quả nhiên là cô nghĩ nhiều quá rồi.
Phó Tuấn ở nhà Đường Đường đến khoảng mười một giờ mới đi.
Hạ Dục không mặt dày như anh, vậy nên đã đi từ lâu rồi, Phó Tuấn khá hài lòng về kết quả ấy.
Sáng hôm sau, hai người tới nhà họ Đường gần như là cùng một lúc.
Bố mẹ Đường Đường đang chuẩn bị đi, thấy Phó Tuấn và Hạ Dục đều tới, bọn họ lại dặn dò và cảm ơn một hồi.
Đợi đến khi hai người họ đi rồi, Phó Tuấn hỏi ngay không hề khách sáo: “Cậu có ý gì hả?”
Anh nhìn túi hành lý trong tay Hạ Dục.
Hạ Dục bình tĩnh nói: “Anh không nghe thấy cô chú Đường nói sao? Tôi tới để chăm sóc Đường Đường.”
“Hừ!” Phó Tuấn lạnh lùng nói: “Không cần làm phiền cậu, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Đường Đường.”
“Không, không, không!” Hạ Dục đáp trả: “Đường Đường là vị hôn thê của tôi, tôi chăm sóc cô ấy là điều đương nhiên.”
“Vị hôn thê?” Phó Tuấn trừng mắt đến mức con ngươi như muốn lồi ra ngoài.
Thằng nhóc này nói gì cơ? Vị hôn thê gì ở đây? Sao Đường Đường lại biến thành vị hôn thê của cậu ta rồi?
Nói xong câu ấy, Hạ Dục đi vào nhà, chuẩn bị tìm một phòng cho mình.
“Cậu đứng lại đó cho tôi!” Phó Tuấn đuổi theo, kéo Hạ Dục lại, cười lạnh nói: “Vị hôn thế? Cậu mặt dày quá nhỉ! Chuyện còn chưa được quyết định mà cậu đã tự nhận vơ rồi.
“Mặt dày?” Hạ Dục đặt túi hành lý xuống, xoay người nhìn Phó Tuấn, hai mắt híp lại: “Nếu nói tới mặt dày thì tôi làm sao sánh bằng bác sĩ Phó được.
Cuộc hôn nhân giữa tôi và Đường Đường đã được hai bên gia đình đồng ý...”
“Đường Đường không đồng ý!” Phó Tuấn ngắt lời Hạ Dục, nói với vẻ mặt vô cảm: “Cậu đừng nằm mơ nữa, Đường Đường sẽ không đồng ý!”
Hạ Dục tiến lên một bước, tới gần Phó Tuấn, thong thả nói: “Sao anh biết Đường Đường không đồng ý? Vả lại, anh dựa vào đâu để quyết định thay cô ấy?”
Phó Tuấn rất muốn giáng một đấm vào mặt Hạ Dục!
Hạ Dục lại nói tiếp: “Hôm nay tôi sẽ dẫn Đường Đường đi chơi, bác sĩ Phó không có ý kiến gì chứ?”
“Ha ha.” Phó Tuấn cười gần hai tiếng: “Thật ngại quá, hôm nay tôi phải đưa Đường Đường tới bệnh viện điều trị, hơn nữa còn phải giúp cô ấy ngâm nước tắm nữa.”
Nụ cười trên mặt Hạ Dục cứng đờ lại: “Ngâm nước tắm?”
“Đúng thế, ngâm nước tắm!” Phó Tuấn đáp lại thẳng thừng.
Diễn biến gì thế này? Tên cầm thú ấy định để Đường Đường ngâm nước tắm!
Khuôn mặt của Hạ Dục đen kịt đi, anh ấy nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tôi cũng muốn đi!”
Phó Tuấn nở nụ cười xảo quyệt: “Xin lỗi nhé, bệnh viện chúng tôi không chào đón cậu.”
Hạ Dục cắn răng, gằn từng chữ một: “Tôi muốn đi với Đường Đường!”
Phó Tuấn: “Không cần thiết, có tôi ở đây rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Hạ Dục vẫn chưa chịu từ bỏ: “Tôi có thể hỗ trợ!”
“Cậu? Hỗ trợ?” Phó Tuấn nhìn Hạ Dục từ trên xuống dưới một lượt: “Cậu có thể hỗ trợ cái gì? Cậu thì hiểu gì chứ, đi chỉ làm vướng tay vướng chân thôi.”
Hạ Dục hừ một tiếng: “Tôi có thể mặc quần áo cho Đường Đường.”
Mặt của Phó Tuấn còn đen hơn cả Hạ Dục: “Cậu là đàn ông.”
Hạ Dục lập tức phản bác lại: “Chẳng phải anh cũng là đàn ông đấy thôi!”
Phó Tuấn: “Tôi là bác sĩ!”
Hạ Dục nghẹn họng.
Bác Sĩ thì sao? Bác sĩ thì ghê gớm lắm sao?
“Bác sĩ Phó, A Dục, hai người tới cả rồi à?” Đường Đường từ trong phòng ra, nhìn thấy hai người đứng ở phòng khách, cô không khỏi nghi hoặc: “Hai người đứng ở đây làm gì?”
Cả hai miễn cưỡng mỉm cười: “Đường Đường...”
Đường Đường nghi hoặc nhìn Phó Tuấn, rồi lại nhìn Hạ Dục, sau đó như hiểu ra điều gì đó, cô cười ngọt ngào: “Bác sĩ Phó, anh và A Dục trò chuyện hợp nhau lắm đúng không?”
“Ha ha...” Phó Tuấn cảm thấy nụ cười của mình hơi cứng ngắc: “Đúng thế, đúng thế, đột nhiên phát hiện ra hai chúng tôi có tiếng nói chung.”
Trên mặt Hạ Dục không có một biểu cảm nào, thậm chí còn chẳng cười nổi.
Đường Đường nhìn Hạ Dục, hỏi: “A Dục, anh cũng thích bác sĩ Phó lắm đúng không? Anh ấy tốt lắm...”
Hạ Dục thầm nghĩ: Sói đội lốt cừu.
Trong lòng nghĩ như vậy, anh ấy cũng không khống chế được miệng mình, thốt ra ba chữ: “Bà ngoại sói!”
Phó Tuấn nổi cáu, lén véo một cái sau lưng Hạ Dục.
Hạ Dục không kịp đề phòng, đau đến mức nhảy ngược lên.
Đường Đường hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa thấy lạ, lại vừa buồn cười: “A Dục, anh làm gì vậy?”
Phó Tuấn bình tĩnh nói: “Không có gì, cậu ấy đau eo, vấn đề nhỏ thôi.”
“Đau eo?” Đường Đường chớp mắt: “Đau eo thì