Phó Tuấn không khỏi buồn cười, ai mà ngờ cô lại mất trí nhớ cơ chứ! Chỉ bị anh “tập kích” một lần thôi mà đã mất trí nhớ rồi, đúng là hài thật đó.
Nhưng quên hết sạch thì đâu thể được, cô không thể cứ lơ mơ mãi như thế.
Bé Đường Đường đã thể hiện một vài suy nghĩ ra rồi, anh phải khiến cô hiểu ra tình cảm của mình, không thể để cô bị người khác lừa mất mà vẫn không hay biết gì.
Nghĩ vậy, Phó Tuấn nhìn Đường Đường, chậm rãi hỏi: “Đường Đường, vừa rồi cô có cảm giác gì không??
“Vừa rồi ấy hả?” Đường Đường ngẫm nghĩ rồi nói: “Vừa rồi tôi đột nhiên chóng mặt, sau đó không biết gì nữa...”
Có thế thôi sao?
Phó Tuấn đành phải hỏi tiếp: “Chỉ chóng mặt thôi hả?”
Đường Đường nghĩ tiếp rồi nói: “Hình như còn khó thở...!Sau đó, sau đó tim đập rất nhanh...!Ừm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi không nhớ gì cả...” Phó Tuấn thật sự dở khóc dở cười, anh cũng không ngờ là bé Đường Đường lại như thế.
Lúc nãy thấy cô không có phản ứng gì, anh còn tưởng là cô sợ, nhưng bây giờ xem ra lại không hẳn là vậy, rất có thể là cô quá hưng phấn.
Nghĩ vậy, chính Phó Tuấn cũng bắt đầu cảm thấy phấn khởi.
Bé Đường Đường hưng phấn như thế, chẳng phải có thể chứng minh rằng cô có cảm giác rất mãnh liệt với anh đấy sao?
Bé Đường Đường đúng là vừa đơn thuần lại vừa mẫn cảm, đáng yêu đến mức anh không biết phải làm sao nữa.
Phó Tuấn cầm tay Đường Đường, nhìn chăm chú vào cặp mắt trong veo của cô, dịu dàng nói: “Đường Đường, cô nghiêm túc nghĩ lại xem, trước đó đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, sao tự nhiên cô lại chóng mặt?”
“Đúng thế...” Đường Đường càng lơ mơ hơn: “Sao tự nhiên tôi lại chóng mặt...” Phó Tuấn vừa bực mình vừa buồn cười, trước mặt cô bé lơ mơ này, trí thông minh của anh chẳng phát huy được tác dụng gì cả.
Phó Tuấn thở dài một hơi, đành phải hỏi một vấn đề khác: “Có nhớ vừa rồi tôi đã nói gì với cô không?”
Phó Tuấn giảm âm lượng, dịu dàng nói: “Đường Đường, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cô, sẽ không rời xa cô.”
Hứ?
Hình như Đường Đường bắt đầu nhớ lại rồi.
Đúng thế, vừa rồi cô đã nghĩ tới một vấn đề, sau khi chân khỏi hẳn, có phải cô sẽ không được gặp lại bác sĩ Phó nữa hay không.
Bác sĩ Phó nói với cô rằng cô muốn gặp anh thì có thể tới bệnh viện tìm anh, còn nói có thể ở bên cô mỗi ngày như bây giờ.
Nhưng trong lòng cô vẫn không tin, ký ức cuối cùng là Phó Tuấn nói một câu: “Đường Đường, nhìn tôi này.”
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Tuấn, thấy cặp mắt sâu thẳm và cuốn hút ấy nhích lại gần, kế đó...!kế đó...!anh áp sát vào cô...!A! Đường Đường suýt thì kêu ra tiếng, vội vàng ôm lấy miệng mình, ngạc nhiên nhìn Phó Tuấn.
Vừa rồi...!Có phải vừa rồi bác sĩ Phó đã hôn cô không?
Là, là thế sao?
Hình như đúng là thế rồi...
Nhưng vì sao đầu óc cô cứ mơ mơ màng màng, không nhớ rõ cho lắm...
Rốt cuộc có phải không vậy?
Phó Tuấn mỉm cười: “Đường Đường nhớ ra rồi đúng không?”
Đường Đường sợ đến mức vội vã lắc đầu.
Không, không, sao có thể như thế được, sao bác sĩ Phó lại hôn cô được cơ chứ! Nhất định là ảo giác của cô thôi!
Ảo giác! Thật đáng sợ, sao cô lại sinh ra ảo giác như thế cơ chứ, tưởng tượng ra cả cảnh bác sĩ Phó hôn mình!
Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Đường Đường, Phó Tuấn suýt thì bật cười.
Cô nhóc này lại đang băn khoăn điều gì vậy? Rốt cuộc cô đã nhớ ra chưa? Anh đang định hỏi thì ai ngờ Đường Đường lại mở miệng trước, dè dặt hỏi: “Bác sĩ Phó, có phải tôi đang nằm mơ không?”
Nằm mơ?
Dáng vẻ lơ mơ này của cô là không tin anh hả?
Phó Tuấn nhìn vào cặp mắt nghi ngờ của Đường Đường, cười nói: “Bé Đường Đường, có cần tôi chứng minh lại một lần nữa không?”
Chứng minh lại một lần nữa? Có nghĩa là sao?
Hơ, lẽ nào bác sĩ Phó định...
“Không cần!” Đường Đường vội vàng kêu lên.
Phó Tuấn sửng sốt, không cần ư?
“Vì sao?” Anh không cam lòng, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, dịu dàng hỏi: “Chẳng lẽ Đường Đường không thích à?” “Không, không phải...” Đường Đường lắc đầu liên tục: “Tôi, tôi...!Tôi sợ lát nữa lại chóng mặt...!Ừm, tôi phải chuẩn bị mới được...”
Phó Tuấn dở khóc dở cười, chuyện này mà còn phải chuẩn bị ấy hả? Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Không sao, bé Đường Đường, chúng ta cứ từ từ thôi...”
Đường Đường đỏ mặt đến mang tai, xấu hổ đến mức không dám nhìn anh nữa, cũng chẳng thể nói ra thành lời.
Phó Tuấn cười: “Bé Đường Đường dễ thẹn thùng quá đấy.”
“Nhưng mà, nhưng mà...” Giọng của Đường Đường nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được.
Phó Tuấn hỏi theo một cách khác: “Đường Đường có thích tôi ở bên cô mỗi ngày như bây giờ không?”
Đường Đường vô thức gật đầu.
Phó Tuấn nhìn cô, hai mắt sáng ngờ, tiếp tục nói: “Đường Đường, anh thích em.”
“Đường Đường! Đường Đường! Em đã xong chưa?” Hạ Dục ở bên ngoài, vừa gõ cửa vừa gọi to.
Phó Tuấn thầm mắng một câu, suýt thì lôi cả mười tám đời tổ tông nhà người ta ra.
Đường Đường vội vàng đẩy Phó Tuấn ra rồi ngồi dậy.
Không biết là do hưng phấn hay căng thẳng, cả người cô khẽ run.
Phó Tuấn vỗ nhẹ vào vai Đường Đường, dịu dàng nói: “Đừng căng thẳng.”
Nghe thấy cậu ấy của Phó Tuấn, Đường Đường mới bình tĩnh trở lại, ngước mắt lên nhìn anh.
Phó Tuấn cười khẽ: “Không sao đâu, để anh đi mở cửa.”
Đường Đường rối rít gật đầu, sau đó lại vội vã cúi đầu xuống.
Cô cầm