Kẻ bịt mặt đứng cạnh Phó Tuấn nhìn anh nhưng không nói gì, chỉ giữ khẩu súng trong tay lên.
Ý của hắn đã rõ lắm rồi, không muốn chết thì đừng nói nhiều.
Đường Đường núp đằng sau, sợ hãi túm chặt áo Phó Tuấn.
Phó Tuấn cũng rất lo lắng, chủ yếu là lo cho Đường Đường.
Mấy kẻ bịt mặt này không rõ lai lịch thế nào, cũng không biết mục đích của chúng là gì, trông không giống một vụ cướp bình thường, lẽ nào là...!bắt cóc?
Bắt cóc ai đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng lớn nhất là bắt cóc Đường Đường.
Anh và Hạ Dục đều là người tới từ vùng khác, bọn bắt cóc không thể biết tình hình gia đình bọn họ được, hơn nữa Đường Đường không chỉ là dân bản xứ, mà điều kiện gia đình còn rất tốt.
Rất có thể bọn bắt cóc đã theo dõi lâu rồi, chờ vợ chồng Đường Chử vắng mặt để bắt cóc Đường Đường.
Hôm nay là chủ nhật, bệnh viện không có ai, cho dù bọn bắt cóc bắt bọn họ đi thì cũng không có ai biết.
Vả lại, cho dù biết thì chắc cũng vô dụng thôi, trông lũ bắt cóc này không phải dạng tử tế, ai biết bọn chúng có tùy tiện gϊếŧ người không.
Càng nghĩ, Phó Tuấn lại càng lo lắng.
Những kẻ bắt cóc như thế này đa phần là những kẻ liều mạng, lấy được tiền thì cũng có thể sẽ gϊếŧ con tin.
Đường Đường không đi lại được, muốn chạy trốn cũng chẳng dễ dàng gì.
Nghĩ vậy, Phó Tuấn hỏi dò: “Cô ấy là bệnh nhân của tôi, không tiện đi lại, chi bằng để cô ấy ở lại đây được không?”
“Ở lại?” Tên cướp cười hê hê: “Ở lại rồi nhỡ nó bảo cảnh sát thì sao? Bố nó đi theo bọn tao!”
Lũ bắt cóc không đôi co với bọn họ, lôi bọn họ ra khỏi văn phòng, đi theo lối thoát hiểm xuống hầm đỗ xe.
Dọc đường đi, đúng như suy đoán của Phó Tuấn, bọn họ không gặp một ai cả.
Đến hầm đỗ xe, mấy tên bắt cóc trói tay bọn họ lại nhét bọn họ vào một chiếc xe MPV.
Phòng ngừa bọn họ chạy trốn, trong xe có hai tên ngồi đằng trước, ba tên ngồi đằng sau, Phó Tuấn, Đường Đường và Hạ Dục ngồi giữa, hơn nữa Đường Đường chỉ có thể ngồi trên đùi Phó Tuấn.
Thấy Đường Đường sợ đến mức mặt mày tái nhợt, nước mắt trào ra, anh nhỏ giọng an ủi cô: “Đường Đường đừng sợ, có anh ở đây rồi, không sao đâu.”
Trước khi lái xe, bọn bắt cóc bịt mắt ba người lại.
Bọn họ chỉ cảm nhận được rằng chiếc xe liên tục rẽ ngoặt, chạy một đoạn đường dài, khoảng một tiếng sau mới dừng lại.
Mấy tên bắt cóc tịch thu các thiết bị liên lạc trên người bọn họ, sau đó thô bạo đẩy bọn họ vào một căn nhà.
Không biết căn nhà này đã bỏ hoang bao lâu rồi, đi vào là ngửi thấy mùi ẩm mốc.
Ba người bị bắt phải đi xuống cầu thang, đến khi vào hầm rồi mới được tháo bịt mắt ra.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn lắt léo, tia sáng nhập nhèm, bọn họ mất một lúc lâu mới quen dần.
Đây là một tầng hầm không lớn, lúc này ba người đang đứng giữa phòng.
Đằng trước có một cái bàn, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ngồi đối diện, lạnh lùng nhìn bọn họ, đằng sau còn có một đám tay sai.
Phó Tuấn càng nhìn lại càng thấy nghi hoặc, không hiểu lũ bắt cóc này muốn làm gì.
Nếu là bắt cóc thì càng ít người sẽ càng bí ẩn, bọn chúng chuẩn bị nhiều người như thế làm gì? Phân công hợp tác với nhau à? Lẽ nào đây là một đường dây bắt cóc chuyên nghiệp?
Nhưng anh nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương không giống những kẻ bắt cóc thông thường, ngược lại còn giống xã hội đen hơn.
Nhưng sao xã hội đen lại bắt cóc Đường Đường? Đã dính líu tới xã hội đen thì đa phần là có thù có oán, không thể có chuyện vô duyên vô cớ bắt cóc người ta được.
Lẽ nào Đường Chủ đắc tội bọn chúng trên phương diện kinh doanh?
Phó Tuấn còn đang phỏng đoán thì Hạ Dục đã hô lên thất thanh: “Phùng Thiên, là anh!”
Hạ Dục biết người đó à?
Phó Tuấn nghi ngờ, quay đầu nhìn Hạ Dục.
Người đàn ông ngồi đối diện âm trầm nói: “Chào ngài công tố viên.”
Hạ Dục sầm mặt, lạnh lùng nói: “Phùng Thiên, anh có ý gì đấy hả?”
Phùng Thiên khoanh tay, ngả người vào thành ghế, nở nụ cười âm hiểm: “Ngài công tố viên đoán xem.”
Hạ Dục nghiến răng, không trả lời hắn ta.
Chuyện này là sao? Lẽ nào mục đích của lũ bắt cóc này là Hạ Dục?
Phó Tuấn vừa ngạc nhiên lại vừa tức giận: “Hạ Dục, rốt cuộc chuyện này là sao hả? Tốt nhất cậu hãy nói rõ ra cho tôi!”
Anh còn tưởng những kẻ này muốn bắt cóc Đường Đường, tống tiền vợ chồng Đường Chử, hóa ra là nhằm vào Hạ Dục!
Liên lụy anh đã đành, lại còn liên lụy cả Đường Đường nữa! Người của xã hội đen đều là những kẻ tàn ác, chuyện gì cũng có thể làm được, mặc dù bây giờ vẫn chưa biết bọn chúng muốn làm gì, nhưng nếu không đạt được mục đích, rất có thể chúng sẽ gϊếŧ người bừa bãi.
Hạ Dục đanh mặt, không nói một lời.
Người tên là Phùng Thiên nhìn Hạ Dục, chậm rãi nói: “Công tố viên Hạ, chuyện mà tôi nói lần trước cậu suy xét sao rồi? Mấy ngày nữa xét xử, có cần tôi cho cậu thêm thời gian để từ từ cân nhắc không?”
Hạ Dục hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào Phùng Thiên, gằn từng chữ một: “Phùng Thiên, anh có ý gì hả? Anh đang uy hϊếp tôi sao?”
“Uy hϊếp?” Phùng Thiên cười ha ha: “Ngài công tố viên nói quá lời rồi, sao tôi dám uy hϊếp cậu cơ chứ? Cậu là công tố viên cơ mà! Tôi chỉ muốn cậu suy xét thêm về đề nghị hợp tác của tôi lúc trước thôi, chuyện đó sẽ có lợi cho cả hai bên, cậu thấy có đúng không?”
Hạ Dục lạnh lùng nói: “Vậy thì anh đánh giá quá cao về tôi rồi, chuyện đó tôi không làm được.”
Phùng Thiên nở nụ cười: “Công tố viên Hạ, cậu biết nói đùa quá đấy.
Tôi biết rằng trên tòa án, quan tòa mới là người tuyên án, nhưng có