Ghi âm chỉ có ngắn ngủn mười mấy giây, trước sau ở giữa còn có một đoạn trống lớn, Trình Tô Nhiên lặp lại nghe mấy lần, xác nhận đúng là thanh âm của hai người họ ----- Bạch Lộ cuồng loạn, Giang Ngu vững vàng trầm tĩnh.
Bao dưỡng, đùa bỡn, không xứng....!Những câu chữ khó nghe đó bất ngờ đâm vào trong lòng cô.
Nhưng rất nhanh cô đã cảm giác được không thích hợp.
Phòng bưu kiện này là của ai gửi đến?
Địa chỉ hòm thư người gửi là một chuỗi các chữ cái tiếng Anh hỗn độn, nhìn không ra tin tức giá trị gì, cũng vô pháp theo địa chỉ của hòm thư mà tìm được người gửi tin.
Mà hòm thư công việc của cô là công khai đối ngoại với bên ngoài, lên mạng tìm là có thể tìm thấy.
Tiêu đề của bưu kiện là "Giang Ngu", người gửi tin nhất định nhận thức cô ấy, biết quan hệ của cô và Giang Ngu, dùng cái tiêu đề này bởi vì sợ cô có thể sẽ bỏ lỡ nó.
Nội dung ghi âm trước sau không liền mạch nhau, không có bất luận ngữ cảnh gì, đột ngột đến tựa như đã từng trải qua cắt nối biên tập, cố tình hiện ra ở trước mặt cô.
Biết quá khứ của cô và Giang Ngu, biết cô để ý cái gì, biết như thế nào là tinh chuẩn châm ngòi mâu thuẫn.....
Cô dùng đầu ngón chân cũng biết là ai.
A.
Trình Tô Nhiên cười lạnh một tiếng.
Nếu cô không biết quá khứ của Giang Ngu, nếu cô không rõ ràng ân oán giữa Giang Ngu và Bạch Lộ, nếu như là thời điểm 5 năm trước, một phân văn kiện ghi âm chồng chất sơ hở này cũng đủ để đánh vỡ trái tim pha lê yếu ớt của cô.
Nhưng hiện tại, cô cái gì cũng đều minh bạch, trái tim của cô cũng không còn làm bằng pha lê nữa.
Thực hiển nhiên Bạch Lộ muốn châm ngồi quan hệ giữa cô và Giang Ngu.
Chỉ bằng hai câu nói có thể thuyết minh được cái gì? Ngữ cảnh, bối cảnh, cảm xúc, hết thảy đều không có, cứ như vậy gấp không chờ nổi thô bạo đem đoạn ghi âm gửi qua cho cô, sao lại có người ngu xuẩn đến như vậy chứ?
Cô vừa buồn cười vừa không hiểu được, dần dần bắt đầu hoài nghi, có phải sau lưng còn có mục đích gì đang bị che giấu hay không.....
Có nên nói cho Giang Ngu biết hay không?
Trình Tô Nhiên lâm vào rối rắm, tưởng tượng đến phản ứng của Giang Ngu sau khi biết được chuyện này ----- có thể sẽ hoảng sợ, sốt ruột giải thích với cô, kể từ đó sẽ phân tán tinh lực, khó có thể chuyên tâm ứng đối với Bạch Lộ trong chuyện kiện tụng.
Nghĩ nghĩ, cô quyết định tạm thời không nói.
Coi như là không nhìn thấy phong bưu kiện này.
Cô thoát khỏi giao diện, tiếp tục mở xem bưu kiện khác, không bao lâu chuyện này cũng bị cô ném ra sau đầu, thẳng đến lúc Văn Nhược Huyền tới gõ cửa gọi cô ra ăn cơm.
.....
Bầu không khí trên bàn ăn hơi có chút xấu hổ.
Văn Nhược Huyền vẫn giống như trước, theo thói quen tính gắp thức ăn cho Trình Tô Nhiên, nhưng mà trong nháy mắt kia khi vươn đũa ra, lại nghĩ tới cái gì đó, yên lặng gắp thức ăn bỏ vào trong chén của mình.
Trình Tô Nhiên chú ý tới động tác của nàng, nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như không chú ý đến, cúi đầu ăn cơm.
Đột nhiên giữa các cô trở nên không có lời nào để nói.
Không ------
Còn có thể nói chuyện công việc.
Chỉ là nói chuyện công việc xong rồi.
Dư lại cũng chỉ còn chuyện chuyển nhà, trong lòng Trình Tô Nhiên có chút thấp thỏm, ấp ủ không biết nên nói như thế nào, lúc ăn cơm cũng thất thần.
Muốn ở cùng với Giang Ngu thì nhất định phải dọn khỏi nơi này, nhà của hai người về sau chỉ còn lại một người.
"Nhiên Nhiên, sắp tới phải chuyển nhà sao?" Văn Nhược Huyền đột nhiên mở miệng.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, vọng tiến vào trong đôi mắt đen đầy ý cười ôn hòa kia, tâm tư phảng phất như đều bị nhìn thấu.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm....!Bận xong hai ngày nữa." Nói xong rũ mắt xuống, dùng đũa chọc vào chén cơm, "Bất quá, mình chỉ ở khu biệt thự Lâm Thượng bên kia, cách nơi này rất gần, mình còn có thể trở về....."
Lời còn chưa dứt, Văn Nhược Huyền đã cười nhạt ngắt lời: "Nhiên Nhiên, không sao, cậu đừng bận tâm nhiều như vậy."
"....." Cổ họng Trình Tô Nhiên có chút nghẹn lại.
"À."
Văn Nhược Huyền vẫn như cũ nhìn cô, sau một lúc lâu do dự mới nói: "Mình mua ga trải giường và vỏ chăn mới cho cậu, cái cũ....!cứ để lại chỗ này đi."
Trình Tô Nhiên một chút liền minh bạch ý tứ của nàng, đồ ăn trong miệng bỗng nhiên không biết tại sao lại không thể nuốt nổi nữa.
Nguyên lai nàng sớm đã đoán được.
Ánh đèn chiếu lên trên gương mặt này càng thêm mảnh khảnh tiều tụy.
"Nhiên Nhiên?"
"Được....."
Cô dùng sức nuốt xuống, lại dùng sức gật đầu.
Căn nhà này dùng một lần thuê 5 năm, hiện tại còn bốn tháng nữa là đã được hai năm, lúc hợp đồng đến kỳ cũng là lúc các cô có được tư cách mua nhà.
Trong kế hoạch đã từng của các cô chính là muốn cùng nhau mua nhà, cùng nhau tạo dựng một ngôi nhà ở Giang Thành này.
Hiện tại cô có Giang Ngu.
Nơi có Giang Ngu mới là nhà của cô....
Cơm nước xong, Trình Tô Nhiên chủ động thu thập chén đũa, bỏ vào máy rửa chén, một bên chờ đợi một bên cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Giang Khả Khả: [ đêm nay có khả năng tôi sẽ mất ngủ.....!]
Trình Tô Nhiên: [? ]
Giang Khả Khả: [ bởi vì không có em ở đây a, con thỏ giả cũng ôm không thoải mái bằng con thỏ thật, không thoải mái sẽ không ngủ được.
]
Trình Tô Nhiên nhấp môi cười.
[ chính chị không phải cũng là thỏ sao? ]
Giang Khả Khả: [ muốn buổi sáng mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy em.
]
Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng trái tim của Trình Tô Nhiên lại vì thế mà mềm nhũn, ấm áp dễ chịu ngọt tư tư.
Đang muốn trả lời, Giang Ngu lại gửi một bức ảnh tới.
Là tấm ảnh chụp lịch ngày trên điện thoại.
Ngay chỗ ngày hai mươi tháng hai bị khoanh lại.
Giang Khả Khả: [ sinh nhật hôm đó tôi đón em về nhà, chuẩn bị cho em một món quà thần bí.
]
Tâm thần Trình Tô Nhiên chấn động.
Sinh nhật 27 tuổi của cô rất nhanh đã đến rồi.
Không nghĩ tới Giang Ngu vẫn còn nhớ rõ.
Khóe mắt có chút ướt át, hận không thể bay nhanh đến bên người cô ấy, cô chớp chớp mắt, ngậm cười đánh chữ: [ được a.
]
Đầy cõi lòng chờ mong tâm cũng kịch liệt nhảy lên.
.....
Sinh nhật hôm nay là thứ sáu.
Nguyên bản Trình Tô Nhiên đã cho bản thân nghỉ, nhưng lại có một vị khách hàng cũ lâm thời gọi điện thoại tới, nhờ cô ấy cứu một buổi hội nghị.
Tình huống khẩn cấp, cô ngại mặt mũi tình cảm cho nên liền đáp ứng, vốn đã ước định xong với Giang Ngu là 10 giờ sáng lại đổi thành 5 giờ chiều.
Sáng tinh mơ cô buông điện thoại xuống, trở mình, thoáng nhìn thấy ở đầu giường có nhiều hơn một hộp quà.
Giấy gói quà màu hồng nhạt tinh xảo, còn có một tấm thiệp chúc mừng.
[ chúc Nhiên Nhiên sinh nhật vui vẻ.
]
Tên trên đó ghi một chữ là "Huyền".
Trình Tô Nhiên từ trong ổ chăn bò dậy, mở đóng gói của hộp quà ra, bên trong thế nhưng lại là bộ sách mà cô yêu thích đã lâu --- còn là tự tay tác giả ký tên.
"A----"
Cô kích động đến ôm sách hôn hôn.
Cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn sang cho Văn Nhược Huyền: [ cảm ơn Nhược Huyền, mình rất thích món quà này!!! ]
Giây sau Văn Nhược Huyền đã trả lời: [ phòng bếp có bữa sáng, nhớ ăn đó.
]
[ được.
]
Trình Tô Nhiên đang muốn buông điện thoại, Văn Nhược Huyền lại gửi đến một tin nhắn nữa: [ có rảnh thì trở về chơi.
]
Cô trả lời hai chữ "Ừm", cuống quýt thoát khỏi khung chat....
Thời gian buổi sáng đủ đầy, Trình Tô Nhiên ở nhà thu thập đóng gói hành lý, đồ cô muốn mang đi cũng không nhiều lắm, chủ yếu là quần áo và sách vở, nhưng cũng không có cách nào dọn xong chỉ trong một lần, cho nên chỉ có thể chứa đầy hai cái rương lớn, hôm nào lại đến dọn tiếp.
Đóng gói hành lý xong, cô ngồi xuống xem tư liệu hội nghị một lát, tuy rằng là tình huống khẩn cấp, nhưng cũng không phải là hội nghị mang tính học thuật, khó khăn so ra thấp hơn, một lần xem đã thành thạo.
Giữa trưa đơn giản làm một bữa cơm, buổi chiều xuất phát đến nơi diễn ra hội nghị.
Điện thoại ở trong túi vang lên.
Là điện thoại của Giang Ngu.
"Nhiên Nhiên, tôi tới rồi, đồ của em có nhiều không? Tôi lên lấy giúp em." giọng nói ôn nhu của nữ nhân chui vào trong màng tai.
Trình Tô Nhiên cách một cái điện thoại cười lên, "Chỉ hai cái rương thôi, một mình em làm là được rồi."
"Vậy tôi chờ em ở cửa."
"Ừm."
.......
Một chiếc xe màu đen ngừng lại ở trước cổng tiểu khu Tân Vịnh.
Giang Ngu ngồi ở trên vị trí điều khiển, tư thái lười biếng mà tựa vào lưng ghế, nhìn về phía cửa tiểu khu xa xa, ngón tay thon dài từng chút từng chút gõ lên cửa sổ.
Thân ảnh lệnh cô ấy ngày đêm nhớ thương rốt cuộc cũng xuất hiện ở trong tầm mắt.
Cô ấy mở cửa xuống xe, gấp không chờ nổi mà đi qua, thuận tay tiếp được một cái rương hành lý trong đó, "Chỉ có bao nhiêu đó sao?"
"Không phải," Trình Tô Nhiên lắc đầu, đi theo cô ấy đến cóp sau xe, thuần thục đem đồ đạc bỏ vào, "Còn có một ít sách và đồ trang trí không thường dùng tới, một lần dọn không xong, hôm nào em lại đến một chuyến."
"Đến lúc đó tôi tới cùng em, cùng nhau dọn." Giang Ngu đóng cóp lại, tự nhiên mà dắt lấy tay cô, vòng đến bên phải, vì cô kéo cửa ghế phụ ra.
Trình Tô Nhiên lên xe, mới ngồi ổn, đỉnh đầu đã ập xuống một cái bóng lớn.
Một cổ hương thơm diên vỹ thanh đạm xông vào trong khoang mũi.
Tâm đột nhiên mãnh nhảy.
Giang Ngu cong lưng, duỗi tay thay cô cài lại đai an toàn, thừa dịp cô thất thần, nhanh chóng hôn một cái lên mặt cô, "Đi thôi, đại thọ tinh của tôi."
Lỗ tai trình Tô Nhiên tức khắc đỏ lên.
Chờ đến khi Giang Ngu lên xe, cô mới lấy lại tinh thần, xoay mặt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, dùng mu bàn tay đè đè lỗ tai đang nóng lên của mình, đáy mắt toát lên vẻ ngượng ngùng.....
Hai tiểu khu cách nhau thật sự rất gần, ước chừng chỉ mất vài phút đã tới khu biệt thự Lâm Thượng rồi, Giang Ngu không trực tiếp lái xe xuống tầng hầm mà là ngừng lại ở cổng lớn, dắt tay Trình Tô Nhiên đến phòng bảo vệ đăng ký, chứng thực thông tin là người nhà.
Từ nay về sau Trình Tô Nhiên có thể ra vào tiểu khu mà không bị cản trở.
Hai người đẩy rương hành lý từ tầng hầm vào thang máy, Trình Tô Nhiên kéo cánh tay Giang Ngu, mềm mại mà tựa vào đầu vai cô ấy, "Tại sao lại là người nhà mà không phải là bằng hữu a?"
Bạn lữ đồng tính không phải đều dùng thân phận bằng hữu để che giấu sao?
Cô lo lắng sau này có thể sẽ mang lại phiền toái cho Giang Ngu.
Giang Ngu dường như biết cô đang nghĩ cái gì, cười cười, nói: "Bởi vì bằng hữu chỉ là thân sơ, người nhà mới là duy