Cấm Động Tâm

115: Cảm Giác An Toàn


trước sau


Khi còn rất nhỏ Giang Ngu đã biết, giới tính của bản thân chính là nguyên tội, sau khi lớn lên một chút cô ấy lại biết, thân cao và ngoại hình của mình trái ngược với thẩm mỹ chủ lưu cũng là nguyên tội.
Bởi vì là con gái, cô ấy đã chịu người nhà phỉ nhổ cùng nguyền rủa, bởi vì từ nhỏ so với bạn cùng trang lứa cao hơn, khung xương to hơn, tính tình lại quái gở, cô ấy đã chịu bạn bè kỳ thị cùng xa lánh.

Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, hầu hết nhận được đều là hạ thấp cùng sỉ nhục.
Sau đó cô ấy dần dần cũng tiếp nhận phần "xấu xí", cồng kềnh và thô ráp này của bản thân mình.
Hai năm kia lúc sự nghiệp khởi bước, bên trong giới thời trang ngăn nắp lương lệ trải đầy kỳ thị, sỉ nhục dáng người không chỗ nào là không có, có đôi khi màu da cũng là nguyên tội.

Nhóm người mẫu bị "PUA", cho dù có cao 1 mét 8 nặng chỉ 90 cân cũng bị ác ý cười nhạo là heo mập, cô ấy tốn thời gian rất lâu mới có thể tạo được cho mình tự tin chân chính.
*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục.
Nhưng hạt giống chán ghét bản thân đã bén rễ nảy mầm từ lâu.
Càng là người thân cận, người mà bản thân để ý, cô ấy càng không thể thả lỏng ở trước mặt đối phương, cũng tìm không được tự tin vốn có như khi đứng trên sàn diễn hay ở trước màn ảnh rộng máy quay phim.
Bạn gái cũ rất tốt.
Cô ấy đã từng rất yêu cô.
Thói quen của cô ấy là chủ động, thói quen khống chế, mà bị động chính là ý nghĩa cho việc bị khống chế, sẽ phải chịu người cười nhạo và đùa bỡn.

Bởi vì yêu, bởi vì để ý, cô ấy mới chịu không được ái nhân có khả năng sẽ ghét bỏ mình, mặc dù phân ghét bỏ này chỉ tồn tại ở bên trong tưởng tượng của cô ấy.
Bạn gái cũ đánh nát tự tôn của cô ấy, giống như ngoan cố cạy mở vỏ trai đang đóng chặt.
Cô ấy phải tốn thời gian rất lâu để trùng kiến bản thân lại một lần nữa.
Nhưng mà hôm nay....
Trên môi là hô hấp nóng bỏng, tựa như lửa rừng đang nhảy múa, thanh âm tế nhẹ của nữ nhân vang lên bên tai cô ấy: "Chị.....!Em muốn uống Khả Khả nóng."
Trong nháy mắt Giang Ngu hiểu được ý tứ của cô, độ ấm nóng bỏng phảng phất như thiêu đốt khuôn mặt cô ấy.
Cô ấy chuyển động cổ, vùi mặt vào đệm chăn, tưởng tượng thấy được hình ảnh lệnh cho bản thân khẩn trương sợ hãi.

Hôm nay là sinh nhật của Nhiên Nhiên, cô ấy không muốn cự tuyệt.
"Được không nha? Chị?" Trình Tô Nhiên cố ý trêu chọc cô ấy.
Giang Ngu hít sâu một hơi.
Cô ấy hẳn là có thể khắc phục.
Cũng hy vọng, bản thân hoàn toàn có thể thuộc về Nhiên Nhiên.
"Được...."
Trong lòng Trình Tô Nhiên tràn đầy vui mừng, muốn kéo góc chăn xuống lại lần nữa hôn cô ấy, nhưng Giang Ngu lại khẩn trương nắm chặt không buông, vội vàng nói: "Tắt đèn đi."
"Tại sao?"
"Tắt đi mà." Ngữ khí khẩn cầu.
Trình Tô Nhiên giật mình, nhìn bộ dạng cô ấy đem mặt che đến kín mít, dường như minh bạch cái gì.
Trước kia bản thân cô thẹn thùng.

Chị ấy không phải cũng thẹn thùng đó chứ?
Hay là nói....
Tâm bỗng nhiên có chút co rút đau đớn, Trình Tô Nhiên vội vàng bò đến đầu giường, tắt đèn trần đi.

Trong phòng tức khắc lâm vào trong bóng tối, cô mơ hồ cảm giác được cả người Giang Ngu thả lỏng, cúi đầu hôn hôn lỗ tai cô ấy.
"Chị, em ở đây."
Cô nhớ rõ cô ấy sợ tối.
Giang Ngu chậm rãi kéo chăn xuống, trong bóng tối chỉ nhìn thấy khuếch hình khuôn mặt mơ hồ của cô, lại chân thật cảm nhận được hô hấp của cô, tựa hồ càng nóng hơn.

"Nhiên Nhiên....."
"Ừm." Cái mũi Trình Tô Nhiên lên men.
Nếu có thể cô thật sự rất muốn nhìn cô ấy.
Đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, cũng nhìn được rõ ràng một chút, ánh sáng bên ngoài xuyên thấu qua khe hở bức màn lậu tiến vào, mông lung, toàn bộ căn phòng dường như rơi vào biển sâu yên tĩnh u ám.
Đôi môi của cô di chuyển từ trên xuống dưới, hôn qua cái trán của cô ấy, đôi mắt, cái mũi, dừng lại ở trên môi, rồi sau đó dọc theo khuếch hình đường cong khuôn mặt xuôi dòng đi xuống.
Giang Ngu trước sau thân mình vẫn căng chặt, cho dù là ở trong bóng tối cũng phải nhắm mắt lại.
"Giang Ngu....."
Cô gọi tên cô ấy.
"Chị không cần phải thực nổ lực, không cần thực hoàn mỹ, không cần có giá trị, em cũng sẽ yêu chị."
"Em yêu chính là chị, mặc kệ chị có là bộ dáng gì....." Trình Tô Nhiên lẩm bẩm ở bên tai cô ấy, mũi càng chua xót, cật lực khống chế không để bản thân phát ra thanh âm nghẹn ngào.
Giang Ngu hơi hơi nhíu mày, khóe mắt thấm ra bọt nước trong suốt.
Cuối cùng cô ấy cũng hoàn toàn thả lỏng.
Tại đây bên trong phiến biển sâu này trôi nổi....
....
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
Giang Ngu mơ một giấc mơ, mơ thấy bản thân nằm trên một cục bông mềm mại lăn lộn, nóng hừng hực, hương hương, cô ấy cầm lòng không được mà cọ rồi lại cọ, chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt là áo ngủ in hoa tiết hình con thỏ, theo tiết tấu hô hấp mà phập phồng, môi cô ấy không nghiêng không lệch mà áp trên mái tóc.
Cô ấy nằm trong lòng ngực Trình Tô Nhiên.
Nhiên Nhiên vẫn còn đang ngủ ngon lành, khóe môi hơi hơi nhếch lên độ cung tự nhiên, làn da tựa như mơ trắng nõn sáng bóng.
Giang Ngu nhịn không được thấu tiến lên, thật cẩn thân mà hôn một cái.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên tình cảnh đêm qua.
"....."
Cô ấy nhắm mắt lại, mạc danh cảm thấy có chút thẹn thùng, bản thân so với Nhiên Nhiên lớn hơn nhiều như vậy, thân cao cũng chiếm ưu thế, tính tình cũng không phải là loại mềm mại, thế nhưng -----
Trong nhất thời có chút không tiếp thu được, cô ấy lặng lẽ trở mình, xốc chăn lên, muốn bò dậy.
Áo ngủ còn rơi ở trên thảm.
Đột nhiên, một cánh tay câu lấy eo cô ấy, thoáng dùng sức, phía sau truyền đến thanh âm thấp u của nữ nhân: "Đi đâu vậy?"

Giây tiếp theo, cô ấy bị ấn trở về.
"Mới sáng sớm hôn em xong đã muốn chuồn sao?" Trình Tô Nhiên khẽ cười một tiếng, vớt cô ấy trở về trong lòng ngực mình, từ sau lưng dán lên.
Giang Ngu nằm nghiêng vẫn không nhúc nhích, nửa khuôn mặt bị tóc che khuất.
Thể diện mất hết.
"Chị...." Trình Tô Nhiên mềm mại gọi cô ấy.
"Chị biết không, em chờ ngày này thật sự đã chờ rất lâu, vẫn luôn nghĩ đến, vẫn luôn như vậy."
Giang Ngu bị một tiếng chị của cô gọi đến run sợ, "Cái gì?"
"Tỉnh lại là có thể thấy chị, duỗi tay là có thể ôm lấy chị." Trình Tô Nhiên hôn hôn tóc cô ấy, "Hơn nữa....!Rốt cuộc không phải nằm mơ."
Đáy lòng Giang Ngu khai tầng tầng gợn sóng.
Trầm mặc hồi lâu, cô ấy bắt lấy cái tay đang đặt bên hông mình kia, chậm rãi nghiêng thân mình, cùng Trình Tô Nhiên mặt đối mặt, gương mặt kia thật rõ ràng rơi vào trong con ngươi.
Hai người lẵng lặng chăm chú nhìn đối phương.
Một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua bức rèm tiến vào, dừng lại ở đầu giường, trong phòng nửa hôn nhưng không ám, tràn ngập hỗn hợp mùi hương thanh đạm, tựa như nơi cảng tránh gió của hai người, ôn nhu hương của hai người.
Giang Ngu duỗi tay vuốt ve khuôn mặt Trình Tô Nhiên, "Về sau mỗi ngày đều là cái dạng này, lỡ như có một ngày nào đó em sẽ cảm thấy chán ngấy hay không?"
"Sẽ."
"....."
"Khi đó chúng ta hẳn là đã già đến nỗi đi không được nữa? 90 tuổi, hay là 100 tuổi? Ha ha ha ha -----" Trình Tô Nhiên cười khanh khách, má lúm đồng tiền nhỏ bên má ôn nhu mà hãm xuống.
Giang Ngu cũng cười, khóe mắt hơi ướt.
"Nhiên Nhiên....."
"Ừm hửm?"
"Trong lòng em....!Còn để ý chuyện trước kia không?"
Tươi cười của Trình Tô Nhiên cứng lại, nghĩ nghĩ, nói: "Không thể xem như là để ý.....!Rốt cuộc chúng ta cũng chỉ để lại cho đối phương những hồi ức đó, không phải sao?" Cô mím môi, lòng bàn tay nhẹ nhàng bao lấy bàn tay bên mặt mình, "Hẳn chỉ là thói quen."
Giang ngu nhẹ giọng thở dài.
"Cho nên chị phải cho em làm nhiều thêm mấy lần nữa."
"?"
"Làm nhiều thêm vài lần nữa, em rất nhanh sẽ có thể điều chỉnh lại thói quen sinh hoạt hiện tại a." Trình Tô Nhiên giảo hoạt cười.
Giang Ngu lại nghĩ tới tối hôm qua, "....."
Cô ấy bỗng nhiên có loại cảm giác choáng váng.
Trình Tô Nhiên tiến đến bên tai cô ấy, hạ giọng nói: "Chị, chị biết Khả Khả nóng có tư vị gì không?" Nói xong nhanh chóng xoay người, từ bên kia bò xuống giường.
"Nóng...."
Giang Ngu có chút sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại, tay nắm lấy gối đầu ném về phía cô.
Trình Tô Nhiên lắc mình tránh né.
Không trúng.
Cô nhặt gối đầu lên ném trở về, không nghiêng không lệch nện trúng mặt Giang Ngu, mừng rỡ cười to: "Ha ha ha...."
"Được lắm, Trình Tô Nhiên, em chờ đó."

"Lần sau em còn muốn uống Khả Khả nóng ~"
Giang Ngu xách gối đầu lên đuổi theo.
Hôm nay là cuối tuần cho nên không có công tác gì, hai người ở trong phòng náo loạn chốc lát, chậm rì rì đi rửa mặt, thu thập xong xuôi cũng chỉ mới hơn 9 giờ.

Lúc chuẩn bị ăn sáng Giang Ngu nhận được điện thoại của luật sư.
Như cũ vẫn là chuyện kiện tụng với Bạch Lộ.
Trình Tô Nhiên ở bên yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại của cô ấy và luật sư, không khỏi nhớ tới mấy ngày

trước nhận được phong bưu kiện kia.

Cô vẫn chưa nói cho Giang Ngu biết, chính là sợ sẽ quấy rầy cô ấy, nhưng hiện tại nghĩ lại dù sao cũng là chuyện liên quan đến Bạch Lộ, bản thân đơn phương giấu đi cũng là chuyện không nên.
Chờ đến khi Giang Ngu cúp điện thoại, cô suy nghĩ một lát, nói: "Có chuyện em cảm thấy nên nói cho chị biết...."
Cô đem văn kiện ghi âm gửi cho Giang Ngu.
"Lúc ấy em cảm thấy cô ta thực buồn cười, cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa chị cũng rất bận, em không nghĩ khiến chị thêm ngột ngạt trong lòng, cho nên mới không kịp thời nói cho chị biết, nhưng mà......!Người bình thường thật sự sẽ ngu ngốc như vậy sao? Em lo rằng cô ta có thể còn có mục đích khác....."Trình Tô Nhiên nhíu mày, trong mắt toát ra lo lắng.
Giang Ngu đột nhiên ôm lấy cô.
"?"
"Nhiên Nhiên, tôi nói những lời đó chỉ là vì muốn chặn miệng của em ấy lại."
"Em biết a." Trình Tô Nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô ấy, "Em không tin bạn gái của mình chẳng lẽ lại tin người ngoài sao?"
"Nhưng mà chuyện trước kia...."
Chuyện trước kia vẫn là bóng ma ở trong lòng Nhiên Nhiên.
Sao cô ấy có thể không hiểu chứ.
"Chuyện trước kia đều đã qua," Trình Tô Nhiên nhẹ giọng ngắt lời, nghiêng đầu hôn lên môi cô ấy, "Giang Khả Khả, em nói rồi em yêu chị, em sẽ cho chị cảm giác an toàn."
Giang Ngu nhắm mắt lại, gật gật đầu, "Ừm."
"Thật không giống người đã từng yêu đương chút nào, so với em còn ngốc hơn." Trình Tô Nhiên vươn ngón trỏ bắn xuống cái trán cô ấy.
"....."
Giang Ngu bị chọc cười.
Ngửi được mùi hương giữa những sợi tóc của cô, nỗi lòng cũng dần dần bình tĩnh trở lại, đôi tay ôm lấy cô không khỏi siết chặt hơn, tựa như muốn cô và mình hòa cùng một thể.....
......
Sau Tiết Thanh Minh thời tiết cũng chậm rãi chuyển ấm.
Kiện tụng của công ty và Bạch Lộ bắt đầu tiến vào giai đoạn ra tòa xét xử, tòa án phán Bạch Lộ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng theo điều khoản đã ký, Bạch Lộ không phục, lựa chọn kháng án.
Không có công ty, không có người đại diện, cho nên cũng ý nghĩa cho chuyện không có đoàn đội, trận kiện tụng này nháo đến ồn ào huyên náo, Bạch Lộ không biết đã lên hot search bao nhiêu lần, người qua đường đối với cô ta từ ăn dưa cho đến phản cảm, mà cô ta bởi vì bị kiện tụng quấn thân, không có đoàn đội, mệt mỏi ứng phó dư luận, đã thật lâu rồi cũng không có công tác.
Quý thời trang thu đông tháng 2 và tháng 3 cũng không nhìn thấy thân ảnh của cô ta.
Từ đầu năm tới nay cũng không có tạp chí nào mời cô ta.
Tần suất tham dự các loại hoạt động cũng giảm mạnh.
Trước mắt chỉ có đại ngôn nhãn hàng nuôi cô ta, nhưng cũng chỉ là những nhãn hàng đã ký hợp đồng, hiện giờ lấy tình huống của cô ta mà nói, phía nhãn hàng tùy thời đều có thể đưa ra giải ước, cũng đòi lấy bồi thường.
Dưới áp lực thật mạnh, Bạch Lộ mất đi tự chủ, mỗi ngày đều ăn uống quá độ, suy sụp nằm lì trên giường, một tháng béo lên mười lăm cân.
Dáng người và dung mạo đều không còn như trước nữa.
Bên phía nhãn hàng lập tức đưa ra giải ước với cô ta.
Sau đó không quá hai ngày, mục "Bạch Lộ tự sát" lên hot search.

Cô ta ở nhà đốt than, được trợ lý phát hiện đưa vào bệnh viện, cuối cùng tính mạng cũng không có gì nguy hiểm.
Trình Tô Nhiên vẫn luôn chú ý chuyện này.

Trên mạng náo loạn mấy ngày, quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng, cô lại có thể từ trong miệng Giang Ngu biết được tiến triển.

Giang Ngu đối với chuyện này thờ ơ, chỉ chờ đợi phiên tòa thứ hai.
"Là thủ đoạn của em ấy."
"Đây cũng không phải là lần đầu em ấy đốt than, hít chút carbon monoxit lại đến bệnh viện hít oxy cao áp, liền có thể nói bản thân đã chết qua một lần, nháo đến mọi người đều biết.

Người chân chính muốn chết đi đều yên lặng không tiếng động ra đi, với công phu của em ấy, nếu thật sự muốn chết cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi."
"Bất quá, tôi cũng không hy vọng em ấy chết, em ấy mà chết thì ai tới bồi thường tiền cho tôi?"
Giang Ngu nói đến vân đạm phong khinh.
Cô ấy đối xử với mọi người rất tốt, có thể tốt ngàn lần vạn lần, nhưng nếu tâm đã lạnh thì sẽ vô cùng tàn nhẫn, cũng có thể tàn nhẫn ngàn lần vạn lần.
Trình Tô Nhiên cũng nghĩ như vậy.
Nguyên bản cô nghe nói Bạch Lộ bởi vì áp lực quá lớn mà tự sát phải nhập viện, trong lòng còn có một tia thương hại đối với sinh mệnh một người, nhưng nghĩ đến bảo bối mà mình yêu nhất bị Bạch Lộ hố thảm, trên tinh thần, trên vật chất đã bị song trọng tổn thương, chút thương hại này cũng tan thành mây khói.
Gần đây công ty hợp tác với trường đại học và cao đẳng để xúc tiến dự án mới, Trình Tô Nhiên bận đến tối mặt tối mày, trừ bỏ lịch trình công tác cá nhân ở ngoài ra, cô và Văn Nhược Huyền còn phải ở lại công ty tăng ca, đã rất nhiều ngày không trở về bồi Giang Ngu ăn cơm.
Cho đến cuối tháng hạng mục được xúc tiến đến một giai đoạn nhất định, không cần phải tăng ca nữa.
Cô đã nói với Giang Ngu hôm nay sẽ đúng giờ về nhà ăn cơm.
Từ phòng họp đi ra, bước chân Trình Tô Nhiên cũng nhanh hơn, trở lại văn phòng, gấp không chờ mà thu thập đồ đạc.
"Ngày mai nhớ đem phần văn kiện điện tử này gửi cho Lâm lão sư."
"Vâng ạ."
Tiểu Mạnh ôm máy tính, ánh mắt như có như không đảo lên nửa người trên của cô, nhịn không được hỏi: "Trình tổng, cái áo này của cô mua ở đâu vậy a? Tôi cảm thấy khá đẹp, còn màu nào khác không? Tôi cũng muốn mua một cái."
Trình Tô Nhiên sửng sốt, cúi đầu nhìn quần áo của mình, "Cái này....."
Là một chiếc áo sơ mi thêu màu cà phê.
Là Giang Ngu tự mình vì cô thiết kế chế tác.
Toàn thế giới chỉ có một chiếc này.
Cô nhìn quần áo, khóe môi hơi giương lên, không biết tại sao trong lòng lại có đắc ý nho nhỏ, nhưng mà trước mặt người ngoài cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nhàn nhạt cười nói: "Không có bán, là người yêu của tôi tự mình làm."
"Oa-----"
Tiểu Mạnh kinh ngạc mà bưng kín miệng, lộ ra biểu tình hâm mộ.
Ngày đi làm đầu tiên của năm mới, đồng nghiệp mắt sắc trong công ty đều phát hiện, trên ngón áp út tay trái của Trình tổng có mang một chiếc nhẫn, vì thế tin tức này truyền ra, mọi người sôi nổi suy đoán Trình tổng không phải mới kết hôn rồi đó chứ, hoặc là chuyện tốt sắp đến rồi.
Khó trách có người cảm giác được Trình tổng cùng Văn tổng xa cách.
Nguyên lai là "Trọng sắc khinh bạn".
"Tôi về trước, cô sửa sang lại xong cũng tan tầm đi." Trình Tô Nhiên xách túi lên, xoay người rời khỏi văn phòng.
Một lòng muốn sớm nhất trở về nhà.
Thang máy xuống đến bãi đỗ xe, điện thoại đột nhiên vang lên, cô một bên đi ra ngoài một bên cúi đầu nhìn xem, là một dãy số địa phương, có chút quen mắt nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra là của ai.
"Alo? Xin chào."
"Trình tiểu thư, tôi là Điền Lâm." Trong điện thoại truyền đến giọng nữ quen thuộc nhiều năm về trước, ngữ khí có chút nôn nóng.
Trình Tô Nhiên sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, "Chị Điền Lâm? À, là em, có việc gì sao?"
"Cô mau đến bệnh viện trực thuộc số một đi, chị Ngu đã xảy ra chuyện."
- ------
Editor:
Bắn tim bùm chéo ( ̄ε ̄ʃƪ).


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện