Độ ấm xuyên thấu qua chất liệu vải tơ tằm truyền đến, Trình Tô Nhiên run lên một cái, hoảng loạng bắt lấy cái tay đang tiến vào bên trong, cảm giác có chút không đúng, giống như điện giật lui nhanh về.
Trong lòng nghĩ không thể cự tuyệt, lại không thể hoàn toàn tiếp nhận.
Nhưng kiên nhẫn của kim chủ là có hạn.
Cô chỉ là một tiểu tình nhân được bao dưỡng, không có quyền tự chủ, chị ấy đối với cô rất tốt, rất nhân nhượng cô, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt, không khỏi có chút không biết tốt xấu.
"Em sẽ nỗ lực." Trình Tô Nhiên giãy giụa nửa ngày chỉ có thể nghẹn ra một câu như vậy, nói xong cắn môi dưới, cùng Giang Ngu đối diện.
Đôi mắt trong suốt thanh thuần tràn ngập chân thành.
Cô thật sự sẽ nỗ lực.
Ít nhất đêm nay so với tối hôm qua đã khá hơn rất nhiều.
Cô gái nhỏ cúi đầu, những sợi tóc tán loạn lưa thưa rũ xuống, cằm nhỏ tinh xảo tựa như kẹo sữa, cắn một chút, có lẽ sẽ rất ngọt.
Giang Ngu càng xem càng thích vô cùng, tâm cũng phát ngứa, "Ồ, nỗ lực như thế nào?"
Cô ấy nghĩ chạm vào cô
Lại không đành lòng chạm cô.
Hai loại cảm xúc va chạm, nóng lạnh đan xen.
"Em...." Trình Tô Nhiên há miệng thở dốc, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo đó, sâu không thấy đáy, bên trong hiện lên gương mặt của chính mình, hình ảnh phảng phất nơi con ngươi đen nhánh, vô cùng rõ ràng.
Cô hơi hơi cúi đầu, sau đó tiến đến bên môi Giang Ngu nhẹ nhàng hôn một chút, động tác có chút vụng về.
Giang Ngu bị bộ dáng trúc trắc của cô hống đến ngực đều nóng lên, chỉ có thể tự chính mình nhẫn nhịn buông tha cho bạn nhỏ.
"Ngoan, hát một bài đi."
"Chị muốn nghe cái gì?"
"Ngày 28 tháng trước, lúc 8 giờ mười lăm, em hát bài hát tiếng Pháp kia."
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, cẩn thận nghĩ nghĩ nói: "Là Khu vườn mùa đông sao?"
"Thì ra là tên này." Ngón tay Giang Ngu gợi lên một lọn tóc quấn quanh, đưa đến chóp mũi nhẹ ngửi, là mùi hương diên vỹ.
Rất ít có khách nhân sẽ nhớ rõ ca sĩ đã từng hát qua cái gì, thông thường sau khi hát xong liền sẽ quên đi, ấn tượng khắc sâu nhiều nhất trong não cũng chỉ có thể đến hai ngày.
Nhưng là đã qua một tháng, người này thế nhưng lại có thể nhớ rõ ngày, còn chính xác đến từng phút....!
Trình Tô Nhiên có loại cảm giác khẩn trương vì được chú ý, còn có một chút kinh hỉ, thực nhạt, hấp tấp hiện lên.
"Vâng."
Bài hát kia có tên chính xác là < Jardin Dhiver >, bản dịch là Khu vườn mùa đông, đây là ca khúc lãng mạn giàu tình thú, ca từ đơn giản ưu nhã, cô sớm đã nhớ kỹ trong lòng, đã từng hát qua rất nhiều lần.
*Mình có để link ấy, mọi người có thể vừa đọc truyện vừa nghe nhé, nhẹ nhàng lắm, mình vừa edit vừa nghe đây.
Cô thanh thanh giọng nói, thấp giọng hát lên: "Je voudrais du soleil vert....."
Là vào một trưa ngày đông nào đó, bầu trời u ám nặng nề, mưa phùn như tơ, nàng diện cho mình một chiếc váy hoa dài đi đến đầu đường hẻm nhỏ, đi vào khu vườn nhỏ cành lá điêu tàn, tưởng tượng như là ánh nắng tươi sáng.
Không có âm thanh lười biếng cất lên như tiếng nói, lại có phần thanh nhuận ôn hòa độc đáo của thanh âm thiếu nữ, tựa như một ly rượu nho thơm ngọt.
Đêm đó cô cũng mặc lên người chiếc váy hoa sắc màu ấm áp.
Giang Ngu từ trên lầu nhìn xuống cô.
Sân khấu là một hồ nước trong, cô đứng tại đóa hoa nhài nổi trên mặt nước, duỗi tay nhẹ điểm.
"Chị?"
Thanh âm thiếu nữ gần bên tai, một cánh tay ở trước mặt cô ấy quơ quơ, "Em hát xong rồi....."
Giang Ngu thu hồi suy nghĩ, mỉm cười nhìn cô, trong mắt toát lên sắc thái tán thưởng, "Rất êm tai.
Đã học qua tiếng Pháp sao?"
"Vâng, tiếng Pháp là chuyên ngành em theo học."
Trình Tô Nhiên bị cô ấy nhìn có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng căn môi dưới, hai má tựa hồ càng đỏ, nhỏ giọng nói: "Chị còn thích bài nào không? Chỉ cần em biết đều có thể hát."
Má lúm đồng tiền nhỏ bởi vì thẹn thùng mà hãm sâu xuống, nhợt nhạt, ngọt ngào.
"Em hát bài gì, tôi liền thích bài đó." Giang Ngu tiến sát bên tai thấp giọng nói, đôi môi đỏ thắm khẽ chạm vào phiến vành tai kia.
Sau lưng cánh tay ngày càng siết chặt, thân mình Trình Tô Nhiên cứng lại, không thể không chống đỡ sô pha, để tránh toàn bộ trọng lượng cơ thể ngã trên người Giang Ngu.
Cô nào có trãi qua trêu đùa như vậy, tim đập đột nhiên nhanh hơn, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
"Em....."
Cô vừa muốn nói chuyện, Giang Ngu lại giống như không để ý thấy, ngược lại lại hỏi: "Đồ vật gửi qua cho em xem đến đâu rồi?"
"Cái gì?"
"Tư liệu học tập."
Trình Tô Nhiên nhớ đến ban ngày nhận được rất nhiều những tin nhắn ghi âm, kim chủ bảo cô học tập thật tốt.
Cô vào xem một chút, là một chuỗi những mặt bìa video, tiêu đề đánh lần lượt số thứ tự, không biết bên trong là nội dung gì.
Ở bên ngoài lại không tiện nhìn xem, cũng không đủ dung lượng xem hết, cô liền nghĩ buổi tối sẽ trở về xem.
Cô dựa theo đúng sự thật mà nói lại.
Giang Ngu nhàn nhạt nói: "Em không nghe lời."
"Em hiện tại liền xem." Trình Tô Nhiên vừa nói vừa đứng dậy.
"Không cần." Giang Ngu giữ cô lại, giống như một món đồ chơi đẩy đến một bên, đứng dậy trở về phòng, đóng lại cánh cửa phía trước lưu lại một câu: "Ngủ đi."
"......"
Kim chủ tâm tình bất định, hỉ nộ vô thường, làm người khó lòng nắm bắt.
Trình Tô Nhiên rũ tóc ngốc ở đó một lát, yên lặng mà đứng lên, ôm túi xách bản thân về phòng.
Ban đêm gặp ác mộng.
Trình Tô Nhiên giật mình bừng tỉnh, mở mắt phát hiện trời đã sáng, bò dậy, cuối đầu nhìn xuống quần áo trên người vẫn còn nguyên, mới thở ra một hơi, nhớ lại cảnh trong mơ không khỏi đỏ mặt.
Ra một thân mồ hôi trên người liền cảm thấy không thoải mái, cô lại đi tắm rửa một cái, thu thập thật tốt mới đi ra ngoài.
"Chị?"
Phòng khách không có người.
Trình Tô Nhiên gõ gõ cửa phòng Giang Ngu, lặng lẽ mở ra, bên trong rất sáng, đệm chăn được xếp bằng phẳng, không có dấu hiệu đã từng có người ngủ lại ----- tối hôm qua người không ở lại.
Nhớ tới tối hôm qua Giang Ngu mặt vô biểu tình, cô hậu tri hậu giác cảm thấy kim chủ có khả năng đã sinh khí.
Trình Tô Nhiên tâm tình căng thẳng, cầm lấy di động gửi Wechat cho Giang Ngu:
[ Chị, em sai rồi, thực xin lỗi.
]
[ Video em sẽ xem thật tốt, cảm ơn chị đã cho em tài liệu quý giá.
]
[ Không cần giận em có được không? ]
Cô nhìn chằm chằm màn hình, bỗng dưng cảm giác được chua xót, từ nhỏ đến lớn đã quen lấy tư thái lấy lòng trước mặt người nhà, cho nên mới thuần thục như vậy.
Khi còn nhỏ là bởi vì thân bất do kỷ, trưởng thành cũng như vậy, đến tột cùng khi nào bản thân mới có thể là cánh chim cứng cáp, không còn bị người quản chế.
Cô tự giễu cười, tiếp tục cúi đầu đánh chữ: Em chờ chị trở về.
Giang Ngu ở nhà ăn bữa sáng.
Tối