Trong bóng đêm, Trình Tô Nhiên có chút sửng sốt, rốt cuộc cũng ý thức được là Giang Ngu đang sinh khí.
Cánh tay bị đẩy xuống của cô dừng ở giữa hai người, cơ thể cách một lớp tơ lụa mỏng manh khẩn kề ở sau lưng Giang Ngu, cứ như vậy không nhúc nhích.
Cô suy nghĩ lại bản thân đêm nay đã nói cái gì, làm cái gì.
Chị ấy nói muốn cô, cô nói phải bổ sung bài vở, chị ấy muốn bồi cô, cô lại đem người đuổi đi, để cho chị ấy đợi mấy giờ, nói cũng chưa nói một lời....!
Chim hoàng yến sao có thể dùng loại thái độ như vậy đối đãi với kim chủ?
Trình Tô Nhiên càng nghĩ càng hối hận, nhẹ hít một hơi, lại ôm lấy eo Giang Ngu, nhuyễn thanh dỗ dành nói: "Chị, em không phải cố ý không để ý tới chị, bài vở thật sự quá gấp rút, lúc ấy em nghĩ không nhiều như vậy, cũng không phải có ý tứ kia....."
"Em sai rồi, chị."
"Bài vở bị chậm trễ em đều đã bổ sung đầy đủ rồi, kế tiếp có rất nhiều thời gian, trừ bỏ đi học, chị tùy ý gọi em tùy ý đến, được không nha?"
"Đừng giận em nữa."
Người trong lòng ngực không động đậy, cũng không nói gì, Trình Tô Nhiên chỉ cảm thấy dưới lòng bàn tay là da thịt ôn ôn, mềm mại, mơ hồ có thể cảm nhận được đường cong cơ thể, dán đến càng gần, ngực càng khô nóng.
Cô bỗng nhiên có loại ảo giác đang dỗ dành bạn gái.
Một khi sinh ra những ý nghĩ đó, liền sẽ theo đó suy nghĩ xuống, kéo cũng kéo không lên....!
Lấy tính tình của chị ấy, nếu thật sự bởi vì bị làm lơ mà khó chịu, hiện tại cũng đã đem cô đè xuống hung hăng "trừng phạt".
Cô đến nay vẫn còn nhớ rõ buổi tối ngày nọ mấy tháng trước, đã chịu giáo huấn mưa rền gió dữ có bao nhiêu đáng sợ.
Nhưng chị ấy lại tự mình một người nằm đó giận dỗi.
Thật đáng yêu nga.
Các cô giống như một đôi tiểu tình lữ đang giận dỗi nhau vậy.
Trình Tô Nhiên trộm cười, trong lòng vừa ngọt vừa toan, những suy nghĩ đó bất quá cũng chỉ là ảo tưởng, nếu là thật thì tốt rồi.
A không, nếu các cô thật sự ở bên nhau, cô mới sẽ không làm chị ấy sinh khí.....!
Đêm tối vô biên, bốn phía yên tĩnh.
Hai người đều có tâm tư riêng.
Giang Ngu nửa khép mí mắt, suy nghĩ hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại, nghe được thanh âm bạn nhỏ vụng về trúc trắc dỗ dành người, đã muốn cười, nhưng lại có chút phiền muộn.
Cô ấy làm sao vậy.
Một chuyện rất nhỏ rất nhỏ, cũng có thể để cảm xúc của cô ấy mất khống chế.
Rõ ràng là hoàn cảnh quen thuộc, người quen thuộc, nhưng lại có thứ gì đó trở nên xa lạ, đoán không ra, chọc không thủng.
Cảm giác không biết khiến cô ấy bất an sợ hãi.
Nhất định là bởi vì bạn nhỏ không nghe lời.
Chim hoàng yến vốn dĩ nên là vô điều kiện thuận theo, cô ấy là kim chủ, cô ấy có thể tùy thời tùy chỗ phát giận, không vì cái gì cả.
Có suy nghĩ này, Giang Ngu thoáng an tâm, nhắm mắt hưởng thụ người ở phía sau lưng nhẹ hống.
"Chị, để ý đến em một chút đi."
"Lại không để ý đến em liền khóc cho chị xem."
"Ô ô ô-----"
Trình Tô Nhiên lấy hơi, giọng nói nghẹn ngào, nhưng lại một giọt nước mắt cũng chưa rơi, cô đợi một lát, người trong lòng ngực như cũ không phản ứng, tức khắc nhụt chí, cảm xúc thấp xuống, thật sự có chút muốn khóc.
"Chị...." Cô đáng thương vô cùng mà kêu, thanh âm rất nhỏ, giống như tiếng mèo con kêu.
Giang Ngu chậm rãi mở mắt ra, một góc mềm mại nơi đáy lòng nhất thời bị chọc một cái, cô ấy nắm lấy tay trước eo, có thể cảm giác được, cô gái nhỏ ở sau lưng căng chặt lên.
Đột nhiên cô ấy xoay người lại, ôm lấy Trình Tô Nhiên, đôi môi không khỏi phân trần dán lên.
"Ưm----"
Trình Tô Nhiên ngốc ra.
Hơi thở ấm áp từ từ quấn quanh, giống như rơi vào một phen củi đốt lửa sáng, trong phút chốc ngọn lửa bị nhất lên cháy lan đồng cỏ, một bàn tay Giang Ngu ôm lấy mặt cô gái nhỏ, một bàn tay khác tàn nhẫn nắm chặt bả vai, giống như nảy sinh suy nghĩ ác độc ở môi cô tùy ý nhấm nuốt.
Bạn nhỏ không nghe lời, là nên giáo huấn.
Nhưng cổ tàn nhẫn kính nhi này còn chưa phát đủ, trong một khoảnh khắc đã tiêu đãng vô tung, cô ấy vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô gái nhỏ, khuôn mặt mềm nhẵn, cảm nhận được một cổ nhiệt tình bên trong lòng ngực chảy xuôi, tâm từng chút mềm đi.
Cô ấy ôn nhu mà hôn cô, khi thì uyển chuyển nhẹ nhàng tựa lông chim, khi thì dày đặt như hạt mưa, bóng đêm cản trở tầm mắt, liền dùng ngón tay, một tấc lại một tấc phác họa cô.
Đầu ngón tay mềm nhẹ xẹt qua dọc theo hình dáng ngũ quan của cô gái nhỏ, mang đến từng trận từng trận rùng mình.
Trình Tô Nhiên mơ màng, run run rẩy rẩy, gương mặt bị nhiệt khí huân đến nóng lên, nếu như có ánh đèn, chắc chắn có thể nhìn thấy mảng lớn sắc hoa đào tươi đẹp, một chút vựng nhiễm khai.
Cô sớm đã không còn là chim nhỏ trúc trắc vụng về.
Cô ngửa đầu, đôi tay quấn lấy sau lưng Giang Ngu, gặt gao ôm lấy, hô hấp lẫn nhau hòa quyện, nhấm nháp hương vị của nhau, dần dần từ bị động chuyển thành chủ động.
Giang Ngu ngửa đầu muốn lui về phía sau, cô không thuận theo cũng không buông tha mà đuổi theo, ngậm lấy đôi môi kia, cấp bách mà câu trở lại.
"Nhiên Nhiên....."
"Đừng trốn, chị, em muốn hôn chị."
Có thanh âm ở đáy lòng cô điên cuồng kêu gào, nói cô muốn Giang Ngu.
Đôi môi mềm mại hết sức trêu đùa, ở trong bóng đêm mất đi thị giác vô cùng mẫn cảm, suy nghĩ của Giang Ngu không khỏi trở nên rối loạn, hai mắt mê ly, không chút nào phát hiện đai lưng lơi lỏng, không khí vẫn như cũ ấm áp.
Thẳng đến khi.....!
Một bàn tay hướng đi lên.
Cả người Giang Ngu kịch liệt run rẩy, rên lên một tiếng, hai cánh tay chống đỡ hai bên sườn mất đi sức lực.
Trong đầu Trình Tô Nhiên "oanh" một tiếng pháo hoa nổ tung xán lạn.
Cô rốt cuộc----
Lòng bàn tay cảm nhận được nửa hình cung, ở chính giữa có cái gì đó ngạnh lại, kề sát lòng bàn tay cô.
Trên mặt cô nóng lên, đầu óc mơ hồ, cầm lòng không được muốn nhìn thấy bộ dáng của nó dưới ánh đèn, lại cuối cùng ở trong tay mình nó sẽ biến thành bộ dáng gì, khóe mắt có điểm ướt át, thế nhưng lại chảy ra nước mắt kích động.
Cô có thể chứ?
"Nhiên Nhiên, buông tay....." Giang Ngu gian nan mà phun ra mấy chữ.
Trình Tô Nhiên đang đắm chìm bên trong kích động, nơi nào chịu nghe, chẳng những không buông ra, ngược lại ngón tay còn thu lại, trong nháy mắt kia giống như rơi vào bọt biển hút no nước ấm.
Máu nóng nhảy lên đỉnh đầu, cô hoàn toàn mất đi khống chế.
Giang Ngu lại sắp đem hàm răng cắn chặt, tựa hồ nhận thấy được ý đồ của cô, cuống quýt bắt lấy cái tay kia, ai ngờ, bạn nhỏ như là đoán được phản ứng của cô ấy, một cái nghiêng mình linh hoạt trốn đi.
Giây tiếp theo, Giang Ngu bị chặt chẽ ấn xuống.
"Chị...." Trình Tô Nhiên đem mặt chôn ở tóc cô ấy, nhuyễn thanh nhuyễn khí làm nũng, "Để em làm một lần đi, chỉ cần là chị muốn, em đều làm, chị không muốn em cũng sẽ làm.
Chị "vất vả" nhiều lần như vậy, hiện tại hẳn là nên hưởng thụ."
Lòng bàn tay ấm áp lại lần nữa bao lấy.
Giang Ngu cắn môi không để bản thân phát ra âm thanh.
Cô ấy thật sự không thích cảm giác bị trói buộc, nhưng trong lòng lại có vài phần khát vọng, chỉ là cô ấy làm không được, làm không được chân chính thả lỏng đi hưởng thụ, Trừ bỏ bản thân ra, không có người nào có thể.
Trong đầu đều là ký ức không thoải mái.
Nhớ tới khi cùng tiền nhiệm ở bên nhau, cô ấy muôn dạng quấn lấy, mỗi lần đều khiến đối phương nửa sống nửa chết, nhưng lại không bao giờ chịu thỏa hiệp một lần.
Sau đó, tiền nhiệm sinh khí, một buổi tối nọ rót cho cô ấy rất nhiều rượu, thành công, qua đi các cô cãi nhau một trận, tách ra ở riêng, suốt ba tháng cô ấy cũng không thể tiêu tan.
Không được, không được.
"Đừng để cho tôi phải nói lại lần thứ hai......" Giang Ngu bắt lấy tay cô gái nhỏ, đột nhiên bộc phát một cổ lực đạo đem cô túm xuống.
Trình Tô Nhiên kinh hoảng thất thố, bất đắc dĩ sức lực quá nhỏ, một khi động thủ thật sự căn bản không phải là đối thủ của Giang Ngu, giãy giụa ba lần đền bị ấn xuống.
"Ngoan-----" Giang Ngu cúi đầu hôn cô.
......!
Sau khi kết thúc đã là rạng sáng, Trình Tô Nhiên bị thu thập thật sự thảm, mềm như bông rúc ở trong lòng ngực Giang Ngu, bẹp miệng, nước mắt nơi khóe mắt còn chưa khô.
"Còn dám nữa không?" Giang Ngu nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia, ngữ khí trêu chọc hỏi.
"Tuổi bao lớn, lá gan cũng không nhỏ."
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn nhận sai nói: "Không dám."
Nội tâm lại cười lạnh một tiếng.
Hừ.
Lần sau còn dám!
Giang Ngu hôn một cái lên môi cô, "Ngoan, mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi học." Ngón