Cấm Động Tâm

64: Có Phải Có Chút Thích


trước sau


Bốn mắt nhìn nhau.
Trình Tô Nhiên xấu hổ đến da đầu tê dại, đột nhiên ý thức được, những lời làm bại lộ quan hệ giữa cô và Giang Ngu mà cô vừa nói ra, tất cả đều bị người này nghe thấy.
Cô gặp rắc rối.....
"Em gái nhỏ?" Bạch Lộ nhìn cô chăm chú, đuôi mắt khơi lên một nụ cười quyến rũ.
Ánh mắt này mang đến cảm giác áp bách mãnh liệt, thập phần tương tự với Giang Ngu, rồi lại có điểm bất đồng.

Giang Ngu là sâu thẵm nhìn không thấy đáy cùng lạnh lẽo, mà người này giấu ở bên trong ý cười toàn bộ đều là dao nhỏ.
Trình Tô Nhiên bị nhìn đến nổi cả da gà, cực kỳ khẩn trương, nhỏ giọng nói: "Tôi tới tìm chị."
"À-----" Bạch Lộ cong cong khóe miệng, "Chị ấy đi đến bộ phận quản lý ở dưới lầu rồi, chúng tôi vừa trở về không lâu."
Trình Tô Nhiên cắn môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu.
Trách không được túi xách của chị ấy đặt ở trên sô pha.
Muốn mệnh.

Lần này cô thật sự gặp rắc rối, nên công đạo như thế nào với chị ấy đây?
Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Giang Ngu từ bên ngoài tiến vào, nhìn hai người trong phòng, có chút sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên người Trình Tô Nhiên, đáy mắt lóe lên kinh ngạc.
Trình Tô Nhiên chột dạ mà nhìn cô ấy.
"Chị Ngu-----" Bạch Lộ trái phải nhìn xem, không đợi Giang Ngu lên tiếng, nở một nụ cười kiều mị đi qua, "Em gái nhỏ tới tìm chị, em đang ở trong nhà vệ sinh, em ấy tưởng em là chị, từng câu từng câu chị gọi em, thật đáng yêu."
Dứt lời liền vãn trụ cánh tay Giang Ngu, liếc mắt một cái nhìn về phía Trình Tô Nhiên.
Trình Tô Nhiên: "......"
"Ừm, tôi biết rồi." Giang ngu nhàn nhạt gật đầu, bất động thanh sắc mà rút tay ra, "Chốc lát nữa mang em ấy đi xem phim."
"Em cũng muốn xem." Bạch Lộ lại ôm eo cô ấy.
Trình Tô Nhiên nhăn lại mi, theo bản năng muốn tiến lên đem người kéo ra, nhưng nhịn xuống, yên lặng nắm chặt nắm tay.
Giang Ngu tựa hồ không chú ý tới phản ứng của cô, chỉ tùy ý đẩy tay Bạch Lộ ra, giận cười cười, ngữ khí nghe qua giống như sủng nịch nói: "Đừng nháo."
"Vậy chị thiếu em một lần xem phim." Bạch Lộ mỉm cười, nàng hiểu được một vừa hai phải, không lại dán đến nữa.
"Được."
"Đi đây, ngày mai em còn phải đến cửa hàng 4S nhận xe.

Em gái nhỏ tạm biệt ~"
Nàng dứt khoát lưu loát mà xoay người, cùng Trình Tô Nhiên phất phất tay.
Cửa đóng lại, văn phòng lâm vào yên tĩnh.

Trình Tô Nhiên cứng đờ mà đứng ở tại chỗ, đầu hơi cúi thấp, một bộ dáng mất hồn mất vía.
Cô không dám nhìn Giang Ngu.
"Nhiên Nhiên."
"......"
Giang Ngu dạo bước đến bên người cô gái nhỏ, ôm lấy bả vai cô, đem người cuốn vào trong lòng ngực mình, ôn nhu nói: "Vốn dĩ tôi tính toán sẽ đi đón em, không nghĩ tới bạn nhỏ lại chờ không kịp." Nói xong hôn xuống trán cô.
Cũng không có trách cứ cùng chất vấn như trong dự đoán.
"Chị, em....." Trình Tô Nhiên ôm lấy cô ấy, lời nói phun ra, đôi mắt cũng đỏ theo.
Giang Ngu ngẩn ra, "Làm sao vậy?"
Trình Tô Nhiên một năm một mười mà công đạo sự tình vừa mới phát sinh.
"Hiện tại phải làm sao bây giờ? Nếu cô ấy nói ra ngoài, có thể ảnh hưởng đến chị hay không....." Bên trong ánh mắt cô gái nhỏ chớp động thủy quang, một bàn tay gắt gao nắm lấy quần áo Giang Ngu.
Giang Ngu hôm nay mặc một cái áo khoác lông đen, dài cơ hồ qua mắt cá chân, bên trong là áo lông cao cổ màu đen, tóc dài xõa trên vai, trang điểm nhẹ môi nhạt, có vài phần cảm giác thanh lãnh cấm dục.
Nghe xong, cô ấy trầm mặc một lát, lại cười, không chút để ý nói: "Không có việc gì, Bạch Lộ sẽ không nói ra ngoài."

Nhìn cô ấy ánh mắt chắc chắn tín nhiệm, trong lòng Trình Tô Nhiên đột nhiện toát ra ghen tuông.
"Cũng không trách em, một chuyện nhỏ mà thôi, không cần tự trách, ngoan." Giang Ngu nhu loạn đầu tóc cô gái nhỏ, lại thay cô chảy vuốt lại.
Trình Tô Nhiên thấp giọng lẩm bẩm: "Chị rất tín nhiệm cô ấy sao....."
"Ai?"
"Bạch Lộ."
"Đúng vậy, làm sao thế?" Giang Ngu nhướng mày.
Trình Tô Nhiên lắc lắc đầu, nặn ra nụ cười chua xót, "Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.

Em cảm thấy vẫn là trách em, không nên không thông báo đã chạy tới, em ưm...."
Giang Ngu cúi đầu lấp kín môi cô.
Day dưa vài giây, lại chậm rãi buông ra.
"Chị....."
"Tôi đã tìm hiểu một chút về thành tích C1, có thể lấy được 90 điểm trở lên đều rất lợi hại, Nhiên Nhiên rất tuyệt, về sau tiếp tục cố lên." Giang Ngu ôn thanh khích lệ, tươi cười giống như một tách cà phê ấm ngày đông lạnh, cô ấy nghĩ, so với bao lì xì, bạn nhỏ càng muốn được cô ấy khen ngợi hơn.
Đôi mắt Trình Tô Nhiên hơi tỏa sáng, kinh hỉ mà nhìn cô ấy, hai má lúm đồng tiền nhỏ cầm lòng không được mà dạng khai ngọt nị độ cung.
Chị ấy thế nhưng lại đi tìm hiểu riêng!
Khổ sở mới vừa rồi xuất hiện liền hóa thành hư không, thoáng chốc tâm tình lại tươi sáng lên.
"Ừm ừm."
Khi cô chân chính vui vẻ cười rộ lên, đôi mắt thuần tịnh sáng ngời, khuôn mặt kiều diễm động lòng người, giống như một đóa kiều hoa nở rộ bên dưới ánh nắng ấm áp, tản ra sức cuốn hút.
Giang Ngu nhìn đến có chút thất thần.
Rốt cuộc, trên mặt bạn nhỏ cũng có tinh thần phấn chấn phù hợp với lứa tuổi, mà không phải thời thời khắc khắc đều là áp lực, khắc chế, đem linh hồn giam cầm bên trong khung sắt, cưỡng bách bản thân hiểu chuyện, cưỡng bách bản thân thành thục.
Chẳng lẽ là bởi vì được cô ấy khen gợi cùng cỗ vũ sao?
Trong không gian hoảng hốt, nhớ tới bản thân của trước đây, cùng với Trình Tô Nhiên hôm nay thập phần tương tự, vạn hạnh là sự nghiệp chấp nhận cô ấy, mang cô ấy ra khỏi khói mù, nhưng sâu bên trong nội tâm lại giấu thật lâu một đứa trẻ mãi không lớn.

Như vậy, Trình Tô Nhiên thì sao? Trong lòng em ấy có phải cũng có một đứa trẻ hay không, bị tầng tầng bao bọc lấy, không dễ dàng thấy được ánh sáng.....
"Muốn xem phim gì?" Giang Ngu lấy lại tinh thần, ôm chặt người trong lòng ngực.
Trình Tô Nhiên một bên cọ một bên làm nũng nói: "Lưỡi kiếm bén ra khỏi vỏ có được không? Là một bộ huyền nghi trinh thám, em rất thích."
Nói xong sửng sốt.
Trước kia người khác hỏi cô muốn ăn cái gì, uống cái gì, xem cái gì, cô đều sẽ không trực tiếp trả lời, mà là hỏi ngược lại đối phương, hôm nay tại sao lại nói thẳng? Hẳn là phải nên trước hỏi chị ấy muốn xem cái gì mới đúng.....
"Không, không đúng, chị, chị muốn xem cái gì?"
"Liền xem cái em thích."
"À."
Giang Ngu từ trong túi móc ra điện thoại, chuẩn bị tìm tòi đặt vé, Trình Tô Nhiên duỗi tay ngăn cô ấy lại, "Rạp chiếu phim công cộng quá nhiều người, hai ngày nay ở trên mạng có rất nhiều người thảo luận về chị, nếu lúc này đến đó, vạn nhất bị nhận ra rất phiền toái, chúng ta vẫn là nên đi rạp chiếu phim tư nhân đi?"
Cô lộ ra vẻ mặt lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành một đoàn.
"Tiểu đồ ngốc, rạp chiếu phim tư nhân không xem được phim điện ảnh mới nhất.

Không sao, tôi đội mũ cùng khẩu trang, không dễ nhận ra như vậy." Giang Ngu nhéo nhéo mặt cô.
"?"
"Không phải xem không được phim mới liền không thể, nhưng là em không muốn chị đi mạo hiểm như vậy, nguy hiểm rất nhỏ cũng không được.

Những người ở trên mạng đó nơi nơi chọc người tức giận, nói không chừng liền ở chung quanh." Cô ninh chặt mi.
Chuyện này ngạnh ở trong lòng cô thật lâu, nếu cô không thể thay Giang Ngu nhận lấy thương tổn, liền tận lực tránh cho khả năng xuất hiện phiền toái cao nhất, đây là cực hạn những gì cô có thể làm được.
Quan trọng không phải là xem phim gì, mà là cùng với chị ấy xem, liền tính là ôm máy tính xem phim cũ, cũng sẽ rất vui vẻ nha.
Giang Ngu trầm mặc, lẳng lặng mà chăm chú nhìn cô gái nhỏ, ý đồ muốn từ trên mặt cô đọc được cái gì.
Nhưng là cái gì cũng không có.
Giống như một câu thuận miệng quan tâm, lại giống như tình nhân lấy lòng kim chủ, thậm chí giống như đang biểu diễn một màn lạt mềm buột chặt.


Duy độc lại không có thứ mà cô ấy muốn nhìn thấy.
Cô ấy nhẹ nhàng thở ra, lại có chút mất mát.
Tình nhân vẫn là tình nhân, tình nhân cũng chỉ là tình nhân.
"Vậy đến rạp chiếu phim tư nhân đi." Giang Ngu đạm thanh nói, tươi cười cũng phai nhạt vài phần.
Trong nhà có rạp chiếu phim tư nhân, so với bên ngoài càng thoải mái càng tự do hơn, giờ khắc này, cô ấy bỗng nhiên có một loại xúc động muốn mang bạn nhỏ về nhà, nhưng lại nghĩ đến quan hệ giữa hai người, cuối cùng đánh mất ý niệm.
Không mang tình nhân về nhà là nguyên tắc của cô ấy.
.......
Sau khi ăn xong bữa tối, Giang Ngu trực tiếp mang Trình Tô Nhiên đến "NOTTE", bên trong có phòng chủ đề rạp chiếu phim tư nhân.
Ánh đèn là màu hồng phấn mang chút ánh tím, giường nước hình tròn lớn vừa mềm vừa thoải mái, có đồ vặt trái cây ăn không hết, còn có máy khuếch tán tinh dầu, đẩy cửa sổ ra, chính là bờ sông Tân Giang cảnh đẹp tuyệt hảo.
Hai người tìm một bộ phim huyền nghi cũ vẫn chưa xem qua mà xem.
Bên dưới ánh sáng tối tăm, bầu không khí dần dần trở nên kiều diễm, tuy rằng thiếu cảm giác kích thích của rạp chiếu phim công cộng, nhưng trong không gian nhỏ thế giới hai người này cũng rất lãng mạn, đối với Trình Tô Nhiên mà nói, đây là một địa phương tốt để hẹn hò.
Cô dựa vào bả vai Giang Ngu, lặng lẽ duỗi tay qua, dán lên làn da ấm áp, ngón tay ngoéo một cái.
Giang Ngu hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn ảnh, tựa hồ vẫn chưa phát hiện động tác nhỏ của người trong lòng ngực.
Lá gan Trình Tô Nhiên càng thêm lớn, đầu ngón tay tham nhập vào lòng bàn tay cô ấy, nhẹ nhàng cào một chút, gặp người không phải ứng lại, lại từng chút từng chút mở ra năm ngón tay, cẩn thận mà đan vào.
Mười ngon tay đan vào nhau, lòng bàn tay dán lấy, độ ấm chân thật truyền vào trong lòng cô.
Thật hạnh phúc.
Đầu của cô đặt ở bên cổ Giang Ngu, rũ mắt xuống, nhìn bàn tay cả hai tương khấu, khóe miệng cầm lòng không được kiều lên.
Ai, thật ấu trĩ.
Hì hì.
"Sao lại không xem?" Giang Ngu đột nhiên cúi đầu, giống như tự nhiên mà rút tay ra, vuốt ve khuôn mặt cô gái nhỏ.
"Không hay sao?"
Độ ấm lòng bàn tay chợt biến mất, Trình Tô Nhiên ngẩn người, phục hồi lại tinh thần, liên tục lắc đầu nói: "Em đang xem nha, ôm chị xem tương đối thoải mái cho nên mới như vậy."
Cánh tay bên dưới không biết đặt đâu, cô có chút không biết làm sao, chỉ có thể ôm eo Giang Ngu.
Giang Ngu cười cười, tay lại đặt xuống, vô ý thức nắm lấy cái tay kia của cô, một lần nữa đan lấy năm ngón tay, trở về vị trí cũ.
Trình Tô Nhiên: "!!!"
Tim đập càng lúc càng nhanh, gương mặt dâng lên nhiệt ý, hô hấp của cô ngưng kết ở trong cổ họng.
Cái này thật sự không có tâm tư nào xem phim nữa.
Thẳng đến khi từ trong "NOTTE" đi ra, gió đêm lạnh lẽo nghênh diện thổi quét, độ ấm trên mặt Trình Tô Nhiên mới rút lui, người cũng thanh tỉnh lại.
Ý niệm chôn sâu dưới đáy lòng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lần trước cô cũng giống như hôm nay vậy dắt lấy tay Giang Ngu, lại tinh tường nhớ rõ, Giang Ngu tránh đi, khi đó cô liền biết, Giang Ngu khẳng định minh bạch dắt tay là có ý tứ gì, thân là kim chủ, tự nhiên sẽ không theo ý cô.
Nhưng mà hôm nay Giang Ngu lại chủ động dắt tay cô, đại khái cũng biết được động tác nhỏ của cô.
Chị ấy có phải cũng có một chút thích cô rồi hay không?
.......
Trở lại khách sạn, Giang Ngu tiếp một cuộc điện thoại, khuôn mặt nguyên bản mang theo ý cười dần dần lãnh đạm xuống, cô ấy để Trình Tô Nhiên đi tắm rửa trước, còn mình cầm lấy điện thoại vào phòng ngủ chính.
Một khắc kia khi cửa phòng đóng lại, Trình Tô Nhiên nghe được hai chữ "Fan".
Cô theo bản năng cảm giác được, cùng với chuyện hai ngày nay ở trên Weibo có liên quan với nhau, vì thế lấy điện thoại ra, điểm vào Weibo, vừa nhìn, tương quan đề tài toàn bộ đều biến mất, account marketing cũng đã xóa bài đăng liên quan.
Đột nhiên gió êm sóng lặng,
Sao lại thế này?
Cô có chút thấp thỏm, nhìn nhìn phòng ngủ chính, buông

điện thoại xuống, vội vội vàng vàng tiến vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm xong còn chưa kịp thổi tóc, đã thăm dò hướng phòng khách liếc mắt một cái.
Giang Ngu một mình đứng ở bên cửa sổ, trong tay cầm một cái ly chân dài, chất lỏng màu đỏ tươi nồng đậm sấn đến ngón tay cô ấy trông càng thêm thon dài, ánh sáng từ ngọn đèn hoa lệ trên trần nhà chiếu xuống, sái đầy người cô ấy.

Có một chút cô tịch cùng thê lương.
Trình Tô Nhiên trong lòng run rẩy, mạc danh cảm thấy khôn kể suy sút, cô bất chấp tóc vẫn còn đang tích nước dùng khăn lông qua loa lau hai lần, đi đến bên cạnh người kia.
"Chị...." Cô từ phía sau ôm lấy cô ấy.
Giang Ngu tựa hồ như bị dọa tới, thân thể run lên, đột nhiên bắt lấy cánh tay bên hông, "Ừm?"
"Tâm tình không tốt sao?" Khuôn mặt Trình Tô Nhiên dán ở lỗ tai cô ấy.
"Ngoan, đi ngủ đi."
"Không đi."
"Nghe lời được không?" Giang Ngu nghiêng mặt, vỗ nhẹ nhẹ tay cô, giống như đang dỗ dành hài tử.
Trình Tô Nhiên hơi hơi nhón chân, thò lại gần hôn lên môi cô ấy, "Muốn bồi chị, liền ăn vạ ở chỗ này, đừng hòng đuổi em đi."
Giang Ngu ngẩn ra, không khỏi bật cười, "Bạn nhỏ thật biết thảo kim chủ vui vẻ."
"....."
Hai tay Trình Tô Nhiên hơi cương, đáy mắt bịt kín một tầng hơi nước nhàn nhạt.
Thảo kim chủ vui vẻ----
Đúng vậy, ở trong mắt kim chủ, là cô đang làm chuyện bất chính có phải không? Nhưng chỉ có cô tự mình biết, không phải như thế, cô thích Giang Ngu, cảm xúc của cô tùy theo tâm tình của Giang Ngu mà phập phồng, rõ ràng là đầy ngập tình yêu, lại chỉ có thể dùng lấy lòng để che giấu.
"Là bởi vì chuyện ở trên Weibo sao?" Trình Tô Nhiên áp xuống chua xót bên trong lồng ngực, thử hỏi.
"Nếu chị không muốn nói....liền thôi.

Chỉ cần đừng đuổi em đi là được."
Cô ôm chặt Giang Ngu.
Giang Ngu nhìn chằm chằm vào những ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy áp lực bên trong cơ thể cấp tốc bành trướng ra, có chút không chịu nổi, cô ấy nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nuốt xuống, nói: "Em còn nhớ nữ minh tinh lần trước đụng hàng với tôi không?"
"Nhậm......"
Trình Tô Nhiên nhất thời nghẹn lời, nhớ không rõ.
Giờ phút này mới phản ứng lại, chị ấy nguyện ý cùng cô chia sẻ tâm tình, vô luận là vui vẻ hay là không xong, tích cực hay là tiêu cực.

Có phải đã nói lên, cô ở trong lòng chị ấy cũng có một vị trí hay không?
"Nhậm Thơ Lộ." Giang Ngu tiếp lời.
Suy nghĩ của Trình Tô Nhiên bị kéo về, mặc niệm một lần cái tên này, đột nhiên đoán được cái gì, khiếp sợ mà ngước mắt lên: "Chẳng lẽ là cô ta ở sau lưng làm trò quỷ?"
"Ừm."
"....."
"Vấn đề của DM rất sớm đã có, khoản trang sức đó cũng không phải thành phẩm cuối cùng, mà là hàng mẫu được đưa ra giới thiệu sớm nhất, chỉ ở tháng tư năm nay trong một buổi triễn lãm giới thiệu qua, trên official website giới thiệu bị nghi ngờ sử sụng từ ngữ mang hàm ý kỳ thị, chỉ là trong đó có một từ mang hàm ý kỳ thị rất rõ ràng, người không hiểu rõ ngôn ngữ lịch sử văn hóa cũng biết.
"Một chuyện nhỏ, bị người có tâm phóng đại, vừa lúc người sáng lập của DM từng là quản lý cấp cao ở D&M, lại vừa lúc mùa xuân năm nay tôi cùng bên phía D&M ký hợp đồng đại ngôn.

Bồn nước bẩn này tạt lại đây, tương đương với việc tôi cần thiết phải tỏ thái độ."
Giang Ngu hơi híp mắt, không nhanh không chậm mà lắc lắc rượu trong ly, ngữ khí vân đạm phong khinh.
Trình Tô Nhiên theo lời cô ấy nói suy nghĩ, tức khắc sau lưng phát lạnh, "Nói cách khác, cô ta muốn nương chuyện này dẫn dắt dư luận, bởi vì là nhân vật công chúng một khi dính dáng đến vấn đề liên quan đến chính trị rất nguy hiểm, cô ta đang đánh cuộc, đánh cuộc thắng chị thân bại danh liệt, thua cô ta cũng không tổn thất gì."
"Bạn nhỏ thực thông minh." Giang Ngu xoay người, xoa xoa đầu cô gái nhỏ.
"Không sao cả, cô ta thua, Đồng Đồng giúp tôi triệt bỏ những bài đăng hắc, em xem, trừ bỏ mấy cái account marketing cùng một đám thủy quân kia, thì không có bất luận chủ lưu truyền thông nào đối với chuyện này phát ra tiếng, về sau cô ta cũng không dám lại làm một lần nữa."
Lòng bàn tay sờ đến trên mái tóc ướt đẫm, có chút lạnh, Giang Ngu lúc này mới chú ý tới cô gội đầu xong vẫn chưa làm khô tóc.
Trình Tô Nhiên chán nản nhăn lại mặt nhỏ, "Nhưng chị vẫn bị ảnh hưởng....."
"Tại sao không thổi tóc đã ra ngoài? Da đầu lạnh sẽ bị cảm mạo, nhanh đi lấy máy sấy." Giang Ngu nhíu mày đánh gãy, gỡ tay cô ra.
"Ò."
Trình Tô Nhiên rầu rĩ trả lời, trở lại phòng tắm lấy máy sấy, cắm ở bên cạnh số pha, còn chưa kịp ấn xuống công tắc, Giang Ngu đã đem nó cướp đi.
"Tôi làm."
"....."
Chiếc ly chân dài lẳng lặng được đặt ở trên bàn, còn thừa non nửa rượu vang đỏ vẫn chưa uống xong, ở dưới ánh đèn tựa như một viên bảo thạch màu đỏ quỷ dị diễm lệ.
Máy sấy ở bên tai ong ong mà vang, không khí ấm áp ôn nhu vuốt ve da đầu.
Trình Tô Nhiên ngừng thở vẫn luôn không nhúc nhích.
Ước chừng vài phút, âm thanh ong ong đình chỉ, tựa hồ như toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại.

Đột nhiên, cô bắt lấy cánh tay Giang Ngu, "Chị....."
"Ừm." Giang Ngu muốn đứng lên.
"Chị....Nói với em những chuyện đó, là tin tưởng em sao?"

"Bằng không thì sao?"
Trình Tô Nhiên nhìn thẳng vào hai mắt cô ấy, lấy hết can đảm hỏi: "So với tin tưởng Bạch Lộ còn muốn nhiều hơn có đúng không?"
Tâm của cô nhảy lên tới cổ họng.
"Ghen tị?" Giang Ngu giả vờ mặt lạnh.
Trình Tô Nhiên cuống quýt lắc đầu, "Không có không có, em không phải có cái ý đó ưm....."
Giang Ngu cuối người tiến lên môi cô hôn hôn.
"......"
Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, cúi đầu, biết cô ấy vừa rồi chỉ hù dọa mình, mà không phải thật sự tức giận, một lòng trong bụng cũng thả lỏng.
Ý cười nơi đuôi mắt muốn giấu cũng giấu không được.
Giang Ngu đang muốn nói cái gì, điện thoại lại vang lên, cô ấy buông máy sấy ra đứng dậy, một bên tiếp điện thoại một bên đi đến cạnh cửa sổ, tầm mắt Trình Tô Nhiên đảo theo bước chân của cô ấy, dựng lỗ tai lên.
Người ở đầu bên kia điện thoại vẫn luôn nói không ngừng, Giang Ngu chỉ lẳng lặng lắng nghe, thường thường "Ừm" vài tiếng.
Nghe không được bất luận tin tức hữu hiệu nào.
Trình Tô Nhiên chậm rãi thu hồi tầm mắt, một người cúi đầu ngây ngô cười.
Không bao lâu, trò chuyện kết thúc, dư quang của cô thoáng nhìn thấy Giang Ngu đang hướng bên này đi tới, vừa nhấc đầu, đã đối diện với đôi mắt đang cười của người nọ.
"Không được ghen tị, tôi tin em." Giang Ngu nhéo nhéo vành tai trắng nõn của cô, sau đó cầm lấy máy sấy, đặt ở trên bàn.
"Tôi đi tắm rửa."
"Được." Cô gái nhỏ đỏ mặt gật đầu, nhìn theo cô ấy về phòng cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm.
Rất nhanh, bên trong đã truyền đến tiếng nước.
Đuôi tóc còn có điểm ướt, Trình Tô Nhiên gãi gãi, muốn lại thổi một lát nữa, vì thế đứng dậy đi lấy máy sấy, lại lơ đãng nhìn thấy điện thoại bên cạnh sáng lên.
Cô sửng sốt.
Là điện thoại của chị ấy.....
A?
Một ý niệm như tia chớp xẹt qua trong đầu.
Màn hình đột nhiên tối trở lại, Trình Tô Nhiên không chút suy nghĩ, duỗi tay chạm chạm, nó lại sáng lên.
Nếu trễ hai giây mới chạm, liền hoàn toàn tắt khóa màn hình.
Nguy hiểm thật.
Trình Tô Nhiên khẩn trương mà nhìn về hướng phòng tắm, đầu ngón tay hoạt động ở trên màn hình, run rẩy click mở vào giao diện cuộc gọi, đang muốn gọi vào số điện thoại bản thân.....
Đột nhiên hai tin nhắn Wechat liên tục hiện lên.
Làm chuyện trái với lương tâm sợ nhất là bị dọa, cô giật mình, tay run lên, không cẩn thận chạm vào thông báo tin nhắn, giao diện cứ như vậy chuyển tới khung chat Wechat.
Bạch Lộ: [ hình ảnh.jpg ]
Bạch Lộ: [ A di nhà chị làm bữa ăn khuya ăn thật ngon, em hôm nay chỉ có thể rưng rưng phóng túng một hôm, ngày mai phải chạy nhiều hơn 3 km! ]
"......"
Trình Tô Nhiên giật mình, ánh mắt dừng ở trên avatar của chủ nhân Wechat, phát hiện không phải bối cảnh tro đen mà bản thân quen thuộc, mà là một con thỏ bông.
Đây là----
Tài khoản chính Wechat của chị ấy?
Đã trễ thế này, Bạch Lộ thế nhưng lại ở nhà chị ấy, ăn bữa ăn khuya dì giúp việc làm?!
Cô ma xui quỷ khiến hoạt động ngón tay, giao diện chậm rãi chuyển động hướng lên trên, theo đó càng nhiều lịch sử trò chuyện tiến vào trong tầm mắt, trong lòng của cô không thể tránh né mà sinh ra một tia cảm giác tội ác.
Cô nhìn lén riêng tư của người khác, cô đang làm chuyện không phải người, cô.....
Ngón tay lại không cách nào dừng lại.
Trong lịch sử trò chuyện, Bạch Lộ thường xuyên gửi ảnh chụp, có đôi khi là ảnh chụp bản thân, có đôi khi là phong cảnh tùy tay chụp, hoặc là mỹ thực, tần suất xuất hiện cao nhất là câu "Em rất nhớ chị a."
Mà Giang Ngu mỗi lần đều trả lời
Trong đầu Trình Tô Nhiên ầm ầm vang lên, tim đập rõ ràng nhanh hơn, tay chân lại chậm rãi trở nên lạnh lẽo, thời gian từng phút từng giây trôi qua....
Tiếng nước bên trong phòng tắm ngừng lại.
Cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ngẩng đầu mắt nhìn, hoang mang rối loạn lui ra, lại nghĩ tới cái gì, trở lại giao diện danh sách chọn vào "Đánh dấu chưa đọc", lại rời khỏi.
Gọi điện vào số điện thoại của bản thân.
Một giây, hai giây, ba giây....
Điện thoại cô sáng lên.
Ấn tắt, xóa ký lục, khóa màn hình, làm bộ giống như không có việc gì phát sinh, ngồi trở lại sô pha.
Trái tim sắp nhảy tới cổ họng.
Trình Tô Nhiên vỗ vỗ ngực, cúi đầu, điểm tiếm vào cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của mình, đem dãy số xa lạ kia lưu vào danh bạ.....


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện