Vòi nước ào ào chảy ra nước ấm.
Trình Tô Nhiên khom lưng đứng trước bồn rửa tay, hứng một ít nước nhẹ nhàng tưới lên mặt, rửa sạch bọt sữa rửa mặt, đem mí mắt lau sạch, ngẩng đầu lên.
Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn người trong gương.
Một khuôn mặt nhỏ tiều tụy, hai mắt dại ra, đáy mắt có nhàn nhạt ứ thanh, má trái mơ hồ còn hiện ra hai ba dấu tay.
Tối hôm qua suốt một đêm không ngủ.
Khóc đến nỗi đôi mắt vừa tê vừa đau, đầu óc mơ mơ màng màng, lúc này rửa mặt xong mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Cô nhìn bản thân trong gương, khẽ thở dài, lòng bàn tay áp lên che lại má trái.
Đã sớm không còn đau.
Một cái tát kia dùng hết toàn lực, nhưng suốt một đêm qua đi, cô vẫn như cũ tinh tường có thể cảm nhận được cảm xúc của Giang Ngu ngay lúc đó, có kinh hoàng, có xấu hổ buồn bực, có sợ hãi....Đó là những thứ cô chưa từng gặp qua, một mặt khác của Giang Ngu.
Nhưng cô trước nay cũng không nghĩ tới bản thân lại bị một cái tát.
Nhìn sắc mặt Giang Ngu chợt biến, cô tuy rằng sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn tồn may mắn, cảm thấy chị ấy sủng cô, cho dù có tức giận cũng chỉ hung dữ vài câu, hoặc là ấn ở trên giường giáo huấn.
Cho nên khi cái tát kia không kịp phòng ngừa rơi xuống, cả người cô đều ngốc ra, khó có thể tin.
Có lẽ mấy ngày nay cho tới giờ, chị ấy cho cô quá nhiều ôn nhu, quá nhiều sủng ái, thế cho nên cô đã quên mất quan hệ giữa hai người, quên mất thân phận của bản thân, bị ôn nhu mê hoặc, bị sủng ái trầm luân.
Chị ấy là kim chủ tính tình tốt, mà cô lại là một con chim hoàng yến bị sủng hư.
Tuy biết rằng bản thân sai trước, nhưng chịu một cái tát vẫn là làm cô có chút ủy khuất.
Cô còn tưởng rằng, bản thân ở trong lòng chị ấy không giống nhau, có một chút vị trí....
Trình Tô Nhiên giường lên khóe môi, nặn ra một nụ cười khổ.
Lần này cô thật sự chạm vào nghịch lân, cô cũng không dám miệt mài theo đuổi nghĩ lại, so với chờ chị ấy tới tuyên án, không bằng bản thân ngoan một chút, chủ động cút đi.
Cô sẽ không còn gặp lại chị ấy nữa.
Đôi mắt sưng to dần dần phiếm hồng, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống khuôn mặt, Trình Tô Nhiên hít hít cái mũi, cuống quýt lau sạch, đóng vòi nước lại.
Vội vàng lau nước trên mặt, đi ra khỏi phòng tắm, cô nhìn đến giường lớn của hai người, nhịn không được duỗi tay vuốt ve.
Gối đầu của chị ấy còn đọng lại mùi hương nhàn nhạt.
Mấy ngày nay phân cách hai nơi, mỗi đêm cô đều ôm gối đầu đi vào giấc ngủ, ngửi tàn lưu mùi hương mặt trên, mong rồi lại mong, cuối cùng chị ấy cũng trở về, nhưng lại không nghĩ rằng lần này là vĩnh biệt.....
Trình Tô Nhiên lưu luyến mà dùng mặt cọ cọ gối đầu, xoay người bắt đầu thu thập đồ đạc.
Buổi sáng hôm nay 10 giờ có khóa chung, thời gian cũng đủ.
Đồ đạc của cô không nhiều lắm, quần áo mặc tới mặc lui cũng chỉ có vài món như vậy, đồ dùng sinh hoạt cũng không thêm gì, mấy quyển sách cùng máy tính, một cái rương hành lý nhỏ là có thể chứa hết.
Còn có chim hoàng yến nào so với cô keo kiệt hơn sao?
Chị ấy đưa rất nhiều tiền, cô không cần, đồ vật chị ấy muốn cô mua, cô không mua, trừ bỏ ở tại phòng xa hoa của khách sạn 5 sao, ăn mấy lần cơm ngoài gọi đến ra, sinh hoạt nên như thế nào vẫn luôn như thế ấy, cơ hồ không có biến hóa.
Có lẽ chim hoàng yến khác nếu đem so với cô, thì cô xác thật rất keo kiệt, nhưng loại sinh hoạt như thế này là loại trước nay cô nghĩ cũng không dám nghĩ, cô phi thường quý trọng thỏa mãn, huống chi, có thể được ở bên cạnh người mình thích, đối với cô mà nói chính là hạnh phúc.
Chẳng qua, cô càng ngày càng tham lam, muốn chị ấy, muốn càng nhiều....
"Trình tiểu thư, cô có ổn không?" Bên ngoài truyền đến thanh âm Điền Lâm.
Một trận tiếng bước chân từ xa tới gần.
Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, đẩy rương đi ra ngoài, nghênh diện đụng phải ánh mắt kinh ngạc của Điền Lâm, dừng lại bước chân, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa qua, "Em đã thu thập xong, trợ lý Điền, đây là thẻ trước đó chị ấy cho em, em chưa từng dùng qua, nhờ chị thay em đưa lại cho chị ấy."
Điền Lâm nhận lấy nhìn nhìn, nhăn lại mi, đây là một tấm thẻ tín dụng bạch kim, ngạch độ không dưới hai mươi vạn.
Cho tiểu tình nhân??
Này có thật là bà chủ "keo kiệt" trước kia nhiều nhất chỉ cấp thẻ kim không?
- ---- chậc chậc.
"Em đây liền đi trước, cảm ơn chị, trợ lí Điền." Trình Tô Nhiên nặn ra một nụ cười tươi, hai má lúm đồng tiền nhỏ chua xót mà hãm xuống.
Điền Lâm vội vàng giữ chặt cô, "Trình tiểu thư, cô chưa thể đi được."
"?"
"Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho bà chủ, chị ấy nói lập tức sẽ đến đây, cho nên cô hiện tại còn chưa thể đi."
"......"
Lông mi Trình Tô Nhiên run rẩy, nhấp môi không nói.
Chị ấy muốn tới.
Có thể là tới cùng cô tính tổng nợ hay không?
"Cô còn chưa có ăn sáng, hiện tại chọn món gì đi, để cho phục vụ mang lên." Điền Lâm cầm lấy máy tính bảng đưa cho cô.
Trình Tô Nhiên lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em không quá đói, không muốn ăn." Cô lôi kéo rương hành lý vòng qua sô pha, ngồi xuống.
Điền Lâm cũng không miễn cưỡng.
Đầu mùa đông sáng sớm dương qua thực đạm, mềm như bông, tựa như nước lạnh, xuyên thấu qua khung cửa sổ tám góc chiếu vào trog phòng.
Trình Tô Nhiên cúi đầu, chăm chú nhìn dãy số bên trong danh bạ, ở trong lòng mặc niệm mỗi một con số.
Điền Lâm dựa ngồi ở cạnh bàn, thường thường đem ánh mắt hướng về phía cô, tâm tư bát quái ngo ngoe rục rịch.
Hai người có tâm tư riêng, ai cũng không nói chuyện.
Thẳng đến khi cửa lớn đột nhiên mở ra-----
Các cô đồng thời ngẩng đầu lên.
Giang Ngu đứng ở cửa, để mặt mộc, tóc hơi loạn, biểu tình có chút hoảng hốt, ánh mắt thẳng lăng lăng dừng ở trên người Trình Tô Nhiên.
Trình Tô Nhiên đoán nhận ánh mắt kia, tâm đột nhiên nhảy lên, không tự giá khẩn trương hơn.
"Điền Lâm, em ra ngoài trước đi." Giang Ngu đạm thanh nói.
Điền Lâm yên lặng đứng dậy, nhìn Giang Ngu một cái, chìa khóa xe cùng thẻ tín dụng đang cầm trong tay đưa qua, "Trình tiểu thư đưa cho em." Rồi sau đó lại nghiêng đầu ở bên tai cô ấy nói nhỏ, "Chị Ngu, đừng quá hung dữ, có chuyện gì từ từ nói."
Nói xong chuồn ra ngoài đóng cửa lại.
Không khí lâm vào trầm mặc.
Giang Ngu lẳng lặng chăm chú nhìn cô gái nhỏ, siết chặt lòng bàn tay, bén nhọn của chìa khóa cùng tấm thẻ cộm đến sinh đau, cô ấy từng bước một đi qua, thân hình thon dài đứng thẳng khí thế mười phần.
Nhìn cô ấy chậm rãi tới gần, ánh mắt nhạt nhẽo, Trình Tô Nhiên phảng phất lại cảm giác được trên mặt nóng rát đau đớn, nhất thời tâm sinh sợ hãi.
Thật cẩn thận mà dịch về phía sau, cho đến khi đụng phải tay vịn sô pha, không thể lui được nữa.
Giang Ngu đem chìa khóa cùng thẻ tín dụng ném lên trên bàn.
- ---- đông!
Trình Tô Nhiên bị tiếng vang này làm cho cả kinh trong lòng mãnh nhảy, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, môi giật giật, "Chị....."
"Tôi nói qua ngưng hiệp ước khi nào?" Giang Ngu đứng ở trước mặt cô gái nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói có điểm nghẽn.
"......"
A?
Không phải tới tìm cô tính tổng nợ sao?
Trình Tô Nhiên xuất thần, đột nhiên, Giang Ngu cong lưng, vươn đôi tay, cô phản xạ có điều kiện mà lắc mình né tránh.
Giang Ngu hơi giật mình, đi về phía trước một bước, ôm lấy cô.
"Em biết sai rồi chị....!Đừng đánh em...." Trình Tô Nhiên hoảng đến phát run, tay lại rất thành thật mà ôm lấy cổ Giang Ngu, chôn mặt ở tóc cô ấy.
Giống như thói quen từ trước tới nay vẫn vậy.
Giang Ngu không nói lời nào chỉ an tĩnh mà ôm cô, lòng bàn tay ôn nhu vỗ về lưng cô, tựa như đang an ủi, bản thân cũng được một tia trấn an.
Kinh hoảng xao động lẫn nhau cũng dần dần bình ổn lại.
Bạn nhỏ là thuốc an thần của cô ấy.
"Em bây giờ đã học được tự tiện làm chủ rồi có đúng không?"
"......"
"Kỳ hạn hiệp ước còn chưa tới không được đi." Thanh âm của cô ấy thấp lãnh, một bàn tay nâng chân Trình Tô Nhiên cong lên, gác trên đầu gối bản thân, sau đó không nhẹ không nặng mà đánh vào mông.
Trình Tô Nhiên cả kinh, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà em làm trái với...."
"Câm miệng."
"......"
Cô cũng đã đem chị ấy giận thành như vậy, thế nhưng còn có thể lưu lại sao, vì cái gì? Cô lại nhịn không được nghĩ nhiều, nhịn không được tự mình đa tình.
Ánh mắt Giang Ngu đảo qua rương nhỏ bên cạnh, nhăn lại mày, ngữ khí mệnh lệnh nói: "Đem đồ đạc đều thả lại đi."
Bạn nhỏ này.
Thu thập như thế nào lại nhanh như vậy.
Chỉ kém một chút, liền----
Giang Ngu chỉ cảm thấy ngực rầu rĩ có chút đau, giống như bị một bàn tay nhéo lấy, rất nhanh lại khôi phục, cô ấy thấy Trình Tô Nhiên vẫn không nhúc nhích, có chút bực.
"Em không nghe thấy tôi nói gì sao? Muốn chạy như vậy sao?"
"Không có...." Suy nghĩ của