Đây là lần thứ hai Giang Ngu đến trường đón Trình Tô Nhiên.
Lặng lẽ mấy tháng trôi qua, có rất nhiều thứ phảng phất đều đã biến đổi, trở nên vi diệu hơn, không muốn người biết, hạt giống chôn nhập vào trong thổ nhưỡng, lặng lẽ mọc rễ nảy mầm.
Hoàng hôn kim sắc đạm nhạt dừng ở trên mặt Giang Ngu, nhiễm sáng đôi mắt cô ấy, trong một khắc kia, Trình Tô Nhiên nhìn thấy trên đó là biểu tình mà chỉ những đứa trẻ làm sai sự mới có, nhưng nó cũng thật nhanh biến mất, nhanh đến mức khiến cho người ta hoài nghi đến tột cùng đó có phải là ảo giác hay không.
Trình Tô Nhiên nhỏ giọng nói: "Tự em có thể lái xe trở về."
Nếu như không được thì vẫn còn chị tài xế, nơi nào phải mời đến bà chủ đại giá quang lâm.
Cô ở trong lòng nói.
Sau đó lại sợ bản thân đến ngây người.
Cô thế nhưng lại đi tranh luận.
"Không muốn để tôi đến đón sao?"
"......"
Thấy cô gái nhỏ không nói lời nào, nụ cười của Giang Ngu đông cứng ở bên môi.
Một lát sau, cô ấy rũ mắt xuống, như là mất mát lại như là bất đắc dĩ, nhẹ nhàng gật gật đầu, cái gì cũng không nói, đứng dậy liền xuống xe.
"Chị đi đâu vậy?" Trình Tô Nhiên tay mắt lanh lẹ mà giữ cô ấy lại, nhìn nhìn khắp nơi, lại đem cô ấy kéo trở về.
Lúc này vừa lúc lại là thời điểm sinh viên ra vào nhiều nhất, nơi nơi đều là ánh mắt người khác, Giang Ngu một nữ nhân cao ráo đi ở trên đường đã đủ chói mắt, kia khí tràng cường thế càng dẫn người chú ý, xuống xe khẳng định sẽ bị vây xem.
Giang Ngu ngã ngồi ở trên ghế, đầu cũng không nâng, "Gọi xe."
"Có xe tại sao còn muốn gọi xe?"
"Nếu không muốn để tôi đón, tôi cũng chỉ có thể đi thôi.
Tự em lái xe trở về đi."
Thanh âm cô ấy thấp thấp, lộ ra bất đắc dĩ.
"Em không phải có ý tứ đó...." Trình Tô Nhiên tức khắc áy náy, nắm lấy cái tay kia, giống như bản thân đang khi dễ cô ấy vậy, "Muốn chứ, em muốn còn không được nữa, chị mau ngồi lại, đừng để bị người nhìn thấy."
Cô vừa phải làm nũng vừa phải dỗ người, có chút dở khóc dở cười, khóe miệng cầm lòng không được dẩu lên.
Giang Ngu ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô.
- ------ Vậy em còn tức giận tôi không?
Môi giật giật, lời này nảy lên lại nuốt xuống.
"Đi lên đi."
"Được."
Trình Tô Nhiên cẩn thận mà trái phải nhìn nhìn, xác định phụ cận không ai đi qua mới thối lui, đóng cửa lại, vòng đến bên phải, chui vào ghế phụ bên cạnh.
Xe chậm rãi rời khỏi phạm vi trường học.
Dọc theo đường đi, ai cũng không nói lời nào, không khí yên tĩnh lược hiện quỷ dị, thẳng đến khi ngừng lại chờ đèn đỏ trước giao lộ, Giang Ngu quay đầu nhìn về phía Trình Tô Nhiên, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ màu xám bạc đưa qua.
Là thẻ tín dụng buổi sáng hôm nay đã đưa trả lại.
Trình Tô Nhiên há miệng thở dốc, đang muốn nói cái gì, Giang Ngu lại chặn trước lời cô:
"Em còn nhớ mật mã của tấm thẻ này không?"
"82......" Cô nhớ không rõ.
"827930." Giang Ngu bình tĩnh mà tiếp lời.
"Ý nghĩa là, ngày 27 tháng 8, buổi tối 9 giờ rưỡi, lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt nhau."
Trong lòng Trình Tô Nhiên chấn động, không tự giác siết chặt tấm thẻ, cảm giác bén nhọn ở trong lòng bàn tay, cơ hồ muốn bị niết cong.
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn Giang Ngu.
Hai người trầm mặc đối diện.
Lúc này đèn xanh sáng lên.
Xe ở phía trước đã bắt đầu di chuyện, xe ở phía sau điên cuồng ấn kèn thúc giục.
Giang Ngu yên lặng thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Trình Tô Nhiên đem mặt chuyển hướng bên ngoài cửa sổ, tay vẫn như cũ gắt gao nắm lấy tấm thẻ kia, xúc giác bén nhọn giống như cộm ở trong lòng cô, dời không được, cũng vô pháp bỏ qua.
Hàm ý như vậy thì có thể thuyết minh cái gì?
Chị ấy coi trọng cô? Để ý cô? Trong lòng có vị trí thuộc về cô? Chỉ có bao nhiêu lý do đó có thể giải thích, nhưng cô lại không vui vẻ nổi.
Một cái tát kia không chỉ đánh vào trên mặt cô, mà còn đâm vào trong lòng cô, cô cho rằng, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ tốt lên, chị ấy cũng giống như lúc trước vậy nói mấy câu dỗ dành bản thân liền tốt, nhưng mà lần này cô không ngủ được, ngay cả dỗ dành cũng không có.
Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, trái tim tốt đẹp của cô giống như bị cái gì đó giống phá đại động, trống trơn, ngẫu nhiên còn có gió lạnh thỏi vào, tê tê nhức nhức mà đau, ngẫu nhiên giống như nước biển thủy triều, phập phập phồng phồng, sau khi thối lui lại lưu đầy cát đá, một mảnh tịch mịch.
Cô làm sao vậy?
Tối hôm qua không ngủ, hôm đến lớp cả một ngày, thân thể hẳn là đã mệt mỏi.
Nghĩ như vậy, cô nhắm mắt lại.
......!
Xe không có chạy theo hướng về khách sạn, mà là đi tới quảng trường trung tâm thành phố.
Sắc trời tối dần, đèn đường lục tục sáng lên, ven đường người đến người đi, náo nhiệt ồn ào náo động.
Trình Tô Nhiên mở mắt liền nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, vô cùng sửng sốt.
"Chị? Chúng ta đây là....."
"Mua đồ."
Giang Ngu mắt nhìn thẳng, đem xe chạy vào một hầm đỗ xe cách đó không xa, tìm vị trí đỗ tốt, từ trong túi lấy ra mũ cùng khẩu trang mang lên, "Đi thôi, đi vào đi dạo."
Trình Tô Nhiên nghĩ là theo bồi cô ấy đi dạo phố, ngoan ngoãn gật đầu.
Tấm thẻ đang cầm trong tay bỗng nhiên bị rút lấy.
"?"
Cô có loại dự cảm "không lành".
Xuống xe, Giang Ngu thực tự nhiên mà dắt lấy tay Trình Tô Nhiên, cùng cô mười ngón đan xen, Trình Tô Nhiên còn không kịp kinh ngạc, cái tay kia lại buông lỏng ra, đổi thành tư thế bình thường nắm tay cô.
"......"
Phía trên hầm đỗ xe là toàn bộ đoạn đường phồn hoa nhất Giang Thành, tiếp giáp với sông Tân Giang, những ngọn đèn lưu lệ, từ bờ bên này cách một con sông có thể những thấy những tòa cao ốc cao chót vót ở bờ bên kia, các nhà hàng cao cấp, ngoài cửa mấy cửa hàng xa xỉ tụ tập đầy người đang xếp hàng, ngợp trong hơi thở tràn ngập vàng son.
Đến Giang Thành đã hơn hai năm, Trình Tô Nhiên chưa bao giờ đi vào bất luận một cửa hàng nào, những ánh đèn kia quá mức sáng ngời, sẽ bỏng rát đến trái tim không đủ tự tin của cô.
Nháy mắt kia khi vào cửa, cô không tự giác lùi một bước trốn ở phía sau Giang Ngu, thấy người hướng dẫn ra chào đón, cả người liền bắt đầu căng thẳng.
"Không phải sợ." Giang Ngu thấp giọng thì thầm.
Bị nói toạc tâm tư, gương mặt Trình Tô Nhiên hơi nóng, không thể không cưỡng bách bản thân nâng tầm mắt lên, biểu hiện thật hào phóng.
Người hướng dãn mỉm cười chào hỏi, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Giang Ngu, tựa hồ muốn ở trên mặt cô ấy nhìn chằm chằm cho đến khi nào có một cái lỗ thủng mới thôi, "Ngài là....Giang....."
Phốc.
Trình Tô Nhiên nhanh chóng quay mặt đi, nhấp miệng cười trộm.
Ha ha ha-----
"Tùy tiện nhìn xem." Giang Ngu nhàn nhạt gật đầu, cười cười, nắm lấy tay Trình Tô Nhiên từ bên trái bắt đầu đi dạo.
Một bên dạo một bên giảng giải cho cô các yếu tố ăn mặc, đại khái nói nói có thể phối hợp như thế nào.
Người hướng dẫn chỉ đi theo ở phía sau, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, có thể kịp thời nhận thấy được nhu cầu, lại không đến mức làm người xấu hổ.
Vốn dĩ Trình Tô Nhiên không thích dạo cửa hàng, vô luận là đồ vật quý giá hay là đồ tiện nghi, luôn có ngươi đi theo cô, để cô cả người không được tự nhiên, nhưng hôm nay cảm giác vẫn còn tốt, không biết là bởi vì Giang Ngu vẫn luôn nói chuyện phân tán lực chú ý của cô, hay là bởi vì đi ở bên cạnh người này rất có cảm giác an toàn....!
Dần dần cũng thả lỏng xuống.
Nhưng mà dạo dạo, cô lại có cảm giác không thích hợp, mỗi khi Giang Ngu dừng lại, hai mắt nhiều xem một bộ quần áo nào đó, sau đó ánh mắt sẽ quét về phía cô, mỗi một bộ đều xem kỹ bộ dáng, không biết là đang suy nghĩ cái gi.
Giốnng như không phải đang mua quần áo cho bản thân, mà là thay cô lựa chọn.
"Chiếc váy này rất thích hợp với em." Giang Ngu lại lần nữa dừng lại, cầm lấy một chiếc váy hai dây màu lục quả bơ, ở trước người Trình Tô Nhiên so tới so lui, vừa lòng gật gật đầu.
Trình Tô Nhiên liên tục lắc đầu, thấp giọng nói: "Em đã có loại váy kiểu này rồi, không cần mua nữa."
"Tôi biết, từng thấy em mặc qua, nhưng cái đó không xứng với em."
"......"
"Loại váy này gọi là slip dress, dùng kỹ thuật xén nghiêng thiết kế vô cùng đẹp mắt, nhưng mẫu váy này yêu cầu thứ nhất phải có công nghệ chất liệu vải tốt nhất, yêu cầu thứ hai là phải đại lượng tính toán chuẩn, chi phí không thấp, cho nên những mẫu slip dress tiện nghi bên ngoài hết thảy đều là giả mạo, mặc ở trên người gập ghềnh, không có cách nào tự nhiên ôm lấy đường cong cơ thể, không chỉ không đạt được hiệu quả phiêu dật ưu nhã, ngược lại còn tổn hại đến chỉnh thể khí chất của em."
*Kiểu váy slip dress
"Dáng người của Nhiên Nhiên chúng ta tốt như vậy, không nên bị loại đồ vật gia công ẩu làm liên lụy." Giang Ngu híp mắt cười, ngữ khí ôn hòa.
Trình Tô Nhiên bị dăm ba câu nói của cô ấy làm cho vô cùng sửng sốt, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, Giang Ngu đã đi xoát thẻ thanh toán, cô giơ tay nhẹ nhàng chạm chạm mặt mình, thẹn thùng mà cắn môi.
Đến cửa hàng thứ hai, Giang Ngu lại vì Trình Tô Nhiên chọn hai cái áo, cửa hàng thứ ba, chọn một cái quần, một đôi giày, dần dần, trên tay hai ngươi phân biệt xách theo ba bốn túi gấy.
Dự cảm "không lành" trong lòng Trình Tô Nhiên cuối cùng cũng ứng nghiệm----
Tất cả đồ đều dùng tấm kia thanh toán.
Này xem như biến tướng cưỡng chế cô tiêu tiền sao? Khiến cô biến thành "chân chân chính chính" chim hoàng yến.
Cô không khỏi cười khổ.
Đem đồ trong tay thả vào trong xe, hai người tay trong tay đi ăn cơm.
Ngồi ở trên tầng cao của một nhà hàng ven bờ Tân Giang, Trình Tô Nhiên nhìn những tòa cao ốc lập lòe, ngọn đèn mê say, nhìn trên màn hình lớn đang phát tin quảng cáo có Giang Ngu, tư vị nội tâm càng thêm phức tạp.
Cô có thể cảm giác được chị ấy đang xin lỗi, cũng hiểu được, đây có lẽ là phương thức mà chị ấy hướng cô xin lỗi.
Nhưng mà tổng lại cảm thấy thiếu cái gì đó.
Cái gì đây?
Chẳng lẽ cô không phải là chim hoàng yến sao? Kim chủ dỗ dành chim hoàng yến chẳng lẽ còn không phải là dùng loại phương thức này sao? Giờ phút này, cô bỗng nhiên hiểu được, không phải thiếu cái gì, mà là bản thân trước nay chưa từng có.
Nếu là bạn gái, liền sẽ chính miệng nói "Thực xin lỗi".
Nếu là bạn gái, liền sẽ không có một cái tát kia.
Cô rốt cuộc vẫn là canh cánh trong lòng.
Cơm nước xong, hai người dọc theo đường nhỏ cạnh sông Tân Giang tản bộ một lát, Giang Ngu lại bị nhận ra, lần này là fans, cô ấy cũng rất vui lòng cùng đối phương chụp ảnh.
Cô ấy đối với fans rất tốt, đối với người xa lạ qua đường cũng rất tốt, mà cái loại tốt này, là nhìn thẳng.
Trình Tô Nhiên hoảng hốt có chút minh bạch.
Bản thân kỳ thật ngay cả người xa lạ qua đường cũng không bằng....!
Vết nứt trong lòng lại lớn thêm vài phần, bờ sông gió đêm lạnh băng, từ từ rót vào trong cơ thể, đông lạnh đến cả người cô đều lạnh thấu, từ trước tới nay cô chưa từng cảm thấy lạnh như vậy, giống như toàn bộ thế giới đều bị hắc ám cùng rét lạnh bao phủ, rốt cuộc nhìn không thấy mặt trời của ngày mai.
"Tại sao tay lại lạnh như vậy?" Giang Ngu dắt lấy tay cô, nhăn lại mi.
Trình Tô Nhiên thu lại suy nghĩ, nặn ra một nụ cười chua xót, chớp hạ đôi mắt nói: "Ừm, có chút lạnh, chúng ta trở về đi."
Trở lại hầm đỗ xa, lên xe, Giang Ngu cũng không lập tức đi ngay, trước tiên mở máy sưởi thổi một lát, lại nắm lấy hai bàn tay lạnh lẽo của Trình Tô Nhiên, nhẹ nhàng che lại.
Lòng bàn tay cô ấy rất ấm áp.
"Nhiên Nhiên hôm nay rất dũng cảm."
"?"
Trong xe không bật đèn, ánh sáng tối tăm, lãnh quang ở bên ngoài chiếu vào, chiếu lên da thịt cô gái nhỏ trắng như tuyết, tựa như được bao phủ bởi một tầng men mỏng gốm sứ, oánh nhuận bóng loáng.
"Lúc tôi lớn như em vậy, tiến vào phố mua sắm cũng sẽ khẩn trương, sợ hãi, bởi vì không có tự tin, cái gì cũng mua không nổi, sợ bị người ta chê cười, đi ngang qua tủ kính cửa hàng cũng không dám hướng mắt nhìn vào bên trong một cái."
"Nhiếp ảnh gia lần đầu tiên chụp ảnh cho tôi, nói tôi cứng đờ giống như một khối gỗ, lúc đó tôi cảm giác được có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm tôi, cười nhạo tôi, lúc đầu tôi phi thường để ý, sau đó, tôi nghĩ rằng, bản thân vốn dĩ là hai bàn tay trắng, còn có cái gì mà phải để ý chứ? Lại sau đó nữa, chụp rất nhiều lần, có kinh nghiệm rồi, cũng chậm rãi tìm được cảm giác phương hướng, tôi cũng không còn biểu lộ quá khiếp người nữa."
"Rất nhiều chuyện đều giống như vậy.
Sợ hãi không biết là bản năng của con người, muốn