Cánh cửa "phanh" một tiếng đóng lại, chỉnh đến cả tầng lầu phảng phất đều chấn động.
Tâm Trình Tô Nhiên bị thanh vang này làm cho run rẩy, giống như một con thú nhỏ bị kinh hách, nhìn chằm chằm cánh cửa kia sửng sờ, trong đầu trong chốc lát trống rỗng lại trong chốc lát lung tung rối loạn.
Dừng ở đây....
Có phải ý nghĩ là ngưng lại hiệp ước hay không?
Cô hoảng hốt phản ứng lại, sợi dây căng chặt trong lòng bỗng chốc đứt gãy, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo.
Hành làng bên ngoài trống không, thang máy đã xuống đến lầu một.
Ngón tay run rẩy ấn xuống, nhìn những con số không ngừng tăng lên, tim cô đập như nổi trống, càng thêm cấp bách, cửa vừa mở ra đã nhanh chân bước vào, ấn xuống lầu một.
Sảnh lớn chỉ có linh tinh vài vị khách nhân đang làm thủ tục nhận phòng hoặc trả phòng.
Trình Tô Nhiên mờ mịt nhìn quanh bốn phía, tìm không thấy thân ảnh người nọ, lại cắm đầu chạy ra cửa lớn.
Trước cửa lớn khách sạn là một quảng trường phun nước, tầm nhìn trống trải, hai bên trồng rất nhiều cây, hình thành một đường cây xanh nối đến gara ngầm, lúc này đang là mùa đông, cây lá điêu tàn, chỉ còn lại cành cây xơ xát.
Ở gần đầu quảng trường giao với đường cái kia, thân ảnh thon dài đứng thẳng của nữ nhân ánh vào trong mi mắt, một tay lôi kéo rương hành lí, hình như đang đợi ai đó.
"Chị-----" Trình Tô Nhiên chạy như bay qua.
Tấm lưng kia cứng đờ.
Một chiếc xe thương vụ màu đen chạy băng băng chậm rãi tới gần, ngừng ở trước người nữ nhân đó, chỉ thấy cô ấy gấp không chờ nổi kéo ra cửa xe, xách rương hành lí lên lung tung đẩy vào trong, người cũng đi lên theo, nhanh chóng đóng cửa lại.
Khoảng cách rất gần chỉ còn hai ba bước nữa, Trình Tô Nhiên trơ mắt nhìn chiếc xe kia quyết tuyệt rời đi, theo bản năng đuổi theo, "Chị.....!Chị...."
Cô ra sức chạy vội, nước mắt rơi ở bên chân, vỡ tan.
Lượng lớn không khí lạnh băng rót vào yết hầu, đâm vào trong lồng ngực đau đớn.
Xe càng ngày càng xa.
Trình Tô Nhiên lảo đảo té ngã, đầu gối đập một cái thật mạnh trên nền xi măng, càng nhiều nước mắt nhiễm lên, cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung chỉ còn nhìn thấy ánh đèn màu hồng vàng tương giao phía sau xe.
Ánh đèn hồng kia dường như sáng hơn một chút.
Là đèn lúc phanh xe!
Chỉ cần dẫm phanh sẽ sáng....!Nó sẽ dừng lại sao? Là ý của chị ấy sao?
Trình Tô Nhiên bất chấp đầu gối đau đớn, bò dậy tiếp tục chạy, nhưng chiếc xe kia thực mau đã tăng tốc một lần nữa, cách cô ngày càng xa, biến mất ở khúc cua giao lộ phía trước.
Cô dừng lại bước chân, đứng ở tại chỗ, thở phì phò.
Chị ấy không cần cô nữa.
Trong lòng chị ấy căn bản không có vị trí mà cô đã ảo tưởng.
Từ một khắc khi nói những lời kia, nên đoán trước được kết quả này, hiện thực lãnh khốc vô tình, nhưng cho dù có chuẩn bị đủ tâm lý, cô vẫn đã đánh giá cao bản thân mình.
Cô không hề kiên cường như vậy, cũng không tiêu sái như vậy.
Sắc trời âm u, đang lúc chiều, lại tựa như đêm, gió lạnh thổi loạn tóc cô, rót vào trong đại động phá vỡ đáy lòng cô, tê tê nhức nhức mà đau.
Không biết đã đứng bao lâu, tay chân lạnh đến rất nhanh đã mất đi tri giác, Trình Tô Nhiên rốt cuộc cũng hồi thần, xoay người, từng bước một chậm rãi trở về.
......
Xe ngừng ở ven đường.
Giang Ngu tựa đầu vào cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền, ngón trỏ chống huyệt thái dương nhẹ nhàng xoa.
"Giang tổng, cô bé kia đã trở về." Phía trước truyền đến thanh âm của tài xế.
Giang Ngu không nói chuyện, một tay khác nắm chặt thành quyền buông lỏng ra, đầu ngón tay hơi hơi phát run.
Sau một lúc lâu, cô ấy mới mở mắt, thật cẩn thận mà kéo màn ra, nhìn về phía trước cửa khách sạn bên ngoài cửa sổ.
Chỉ có mấy chiếc xe ngẫu nhiên ra vào.
Cô ấy nhẹ nhàng thở ra, kéo màn lại, một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.
"Trở về tiểu khu."
"Vâng."
Bên trong xe lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Điền Lâm ngồi ở bên cạnh ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Sau khi tài xế thả Giang Ngu cùng Trình Tô Nhiên xuống, xe còn chưa rời đi được bao lâu, liền nhận được điện thoại của Giang Ngu bảo quay đầu, ngữ khí rất sốt ruột, nàng liền cũng theo trở lại.
Đến cửa khách sạn, chỉ nhìn thấy Giang Ngu một người kéo rương hành lí chờ ở đó, nháy mắt kia khi cửa mở, cô ấy gấp không chờ nổi leo lên xe, giống như phía sau có quỷ đang đuổi theo vậy-----
Là bị đuổi theo, nhưng không phải bị quỷ đuổi theo.
Trình Tô Nhiên ở phía sau đuổi theo, đuổi theo lại đuổi theo liền té ngã một cái.
Tài xế hồi báo, Giang Ngu nói dừng xe, nhưng rất nhanh đã sửa miệng lại bảo tiếp tục đi, ở giao lộ phía trước vòng một vòng, trở về con đường này, thẳng đến khi thân ảnh cô gái nhỏ kia rơi vào trong tầm mắt.
Cứ như vậy ngừng lại ở phía sau xa xa mà nhìn.
Để tài xế nhìn, để Điền Lâm nhìn, bản thân cô ấy lại không nhìn.
Điền Lâm không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể đoán được đại khái, tựa hồ như đã trong dự liệu, nàng biết, sớm muộn gì ngày này cũng đến.
Chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy....
Nàng liếc nhìn Giang Ngu.
Người nọ vẫn luôn nhắm hai mắt, hơi hơi nhíu mày, trên mặt tràn ngập mỏi mệt, hô hấp từng trần từng trận nặng nề, ngực phập phồng càng lúc càng lớn.
Cảnh tượng này giống như đã từng gặp qua.
Năm sáu năm về trước, ngày đó Giang Ngu cùng bạn gái cũ chia tay, cũng là dáng vẻ này.
Bất đồng chính là bạn gái cũ không đuổi theo, các cô ấy từng người rời đi, từ đó về sau cũng không liên lạc nữa.
Lúc ấy, đồ đạc ở trong phòng Giang Ngu đều là Điền Lâm thu thập....
Tới tiểu khu rồi, Giang Ngu vẫn nhắm mắt bất động.
"Chị Ngu...." Điền Lâm cho rằng cô ấy ngủ rồi, nhẹ nhàng chụp lấy bả vai cô ấy, "Về đến nhà rồi, tỉnh tỉnh."
Giang Ngu chậm rãi mở mắt ra, ngẩn ra vài giây, biểu tình trống rỗng, cùng Điền Lâm đối diện một lát, không nói một lời liền xuống xe.
Điền Lâm: "......"
Túi cùng rương hành lý vẫn còn để lại trên xe, Điền Lâm bất đắc dĩ gật đầu, một tay mang túi, một tay kéo rương, công đạo tài xế trước chờ ở nơi này, đuổi kịp bước chân Giang Ngu.
Hai người cùng tiến vào thang máy.
Ánh mắt Giang Ngu dại ra, tựa như một u linh, lên lầu xoát mặt, tiến vào cửa liền đá giày, chân trần đi vào bên trong.
"A? Chị Ngu, chị đã trở lại? Đồ đạc em đều....." Tiểu Chu đẩy cái rương cần đăng ký đang muốn đi ra ngoài, lời còn chưa nói xong, Giang Ngu chỉ cùng nàng gặp thoáng qua, nàng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Điền Lâm.
"Chị Lâm, đây là làm sao vậy?"
Điền Lâm nhíu mày nhìn chân trần của Giang Ngu, hướng Tiểu Chu có lệ cười một cái: "Không có việc gì, tâm tình không tốt thôi." Nàng đem rương hành lý đẩy sang một bên, xách lên dép mang trong nhà của Giang Ngu, "Đồ đạc trước tiên để đó đi, em tùy tiện làm gì thì làm, tôi đi qua nhìn xem."
Tiểu Chu chần chờ gật đầu: "Được."
Đi vào khu vực phòng ngủ chính, quả nhiên, cửa lớn khóa chặt, hai cánh cửa kim loại tuyết trắng giống như tường thành kiên cố, bảo hộ một phương không gian.
Điền Lâm trên tay xách theo dép lê, thở dài, ngồi vào ghế bên cạnh.
.......
Bức màn thật dày che khuất ánh sáng, bên trong phòng ngủ là một mảnh tối tăm.
Giang Ngu ghé vào trên giường, tóc dài tán loạn, sau lưng theo hô hấp hơi hơi phật phồng.
Không khí càng ngày càng nặng nề.
Cô ấy trở mình, ngưỡng mặt nhìn đèn hoa trên trần nhà, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ánh đèn không sáng kia, một lát sau, lại ngồi dậy, tầm mắt thẳng tắp dừng lại trên mặt bàn.
Bộ mô hình được làm bằng đất sét được đặt ở đó.
Cô ấy nho nhỏ đứng trên sàn chữ T, cô ấy nho nhỏ ngồi trên xích đu trong hoa viên, chiếc hộp trong suốt tựa như một màn chắn, ôn nhu bảo vệ cô ấy.
[ bên trái là sự nghiệp của chị, là chị mà mọi người nhìn thấy, bên phải là cuộc sống của chị, rời khỏi ống kính, chị cũng là một người bình thường, là chị mà em nhìn thấy.
]
[ là em làm sao? ]
[ ừm, dùng đất sét.
]
[ em không biết chị thích cái gì, cảm thấy quần áo hay đồ trang điểm khẳng định là chị không thiếu, những thứ có thể nghĩ đến đều đã có fan tặng cho chị, cho nên em muốn làm thủ công tương đối có ý nghĩa kỷ niệm.
]
[ rất thích.
]
Giang Ngu nhìn mô hình đến xuất thần, trong đầu hiện lên khuôn mặt hồng nhuận của cô gái nhỏ, mắt cười thẹn thùng, cuộc đối thoại khi đó của hai người hãy còn ở bên tai.
Từ khi cùng bạn gái cũ chia tay cho đến nay, rất nhanh đã 6 năm, tình nhân bên người cô ấy đổi một người rồi lại một người, đều là khuôn mẫu của cố nhân, duy độc chỉ có Trình Tô Nhiên là cô ấy dùng tâm mà chọn, cũng lưu tại bên người lâu nhất.
Ngoan ngoãn, có chừng mực, ỷ lại nhưng không leo lên, lại thỏa mãn nhu cầu của cô ấy, có đôi khi thoạt nhìn ngây ngốc, cực kỳ dễ dàng thẹn thùng đỏ mặt.
Một cô gái nhỏ như vậy thoạt nhìn không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng cô ấy lại muốn đem cô lưu tại bên người càng lâu hơn nữa.
Nếu như chim hoàng yến nhỏ không động tâm nói ra....
Mấy tháng qua điểm điểm tích tích ở trước mắt đong đưa, những cái đó mịt mờ, rõ ràng, lại bị xem nhẹ.
Cô ấy bắt đầu ngược dòng, hồi ức lại, thần kinh đã từng trì độn, đột nhiên trở nên nhạy bén tinh tế.
Có lẽ là một ánh mắt lơ đãng, có lẽ là một câu nói không để trong lòng, có lẽ là một động tác rất nhỏ.
Cô ấy sớm nên phát hiện.
Tiểu cô nương tai họa ở bên người cô ấy.
Giang Ngu cười lạnh, vươn tay, vuốt ve hình nhân nhỏ đất sét, đầu ngón tay lại chạm vào hộp trong suốt, cô