Chị ta quả nhiên đã biết.
Sắc mặt Trình Tô Nhiên trắng bệch, nhất thời phán đoán không được ý đồ của Bạch Lộ, chỉ có thể nói với bản thân không thể hoảng sợ, siết chặt nắm tay, "Cho nên thì sao?"
"A?"
"Cho nên chị muốn nói cái gì?"
"Nga, tôi không nghĩ nói cái gì, chỉ là sửa lại đúng sự thật mà thôi." Bạch Lộ nhún vai.
Trình Tô Nhiên sâu kín mà nhìn chằm chằm cô ta
"Sao lại nhìn tôi như vậy a?" Bạch Lộ bị biểu tình nghiêm túc của cô chọc cười, "Đừng khẩn trương, em gái nhỏ, tôi sẽ không nói ra ngoài, dù sao cũng là chuyện ngươi tình ta nguyện, yên tâm đi."
"Nếu chị Ngu không ở đây, vậy đợi chút nữa tôi lại đến."
Nói xong, cô ta giơ tay dán miệng, làm động tác kéo khóa lại, xoay người muốn đi.
"Là bởi vì lần trước ở văn phòng nghe được lời của tôi sao?" Thanh âm Trình Tô Nhiên rất thấp, nắm tay nắm chặt chậm rãi buông lỏng.
Bạch Lộ dừng lại bước chân, cánh tay duỗi ra đang dự định xoay nắm cửa treo ở giữa không trung, lại thu trở về, trầm mặc một lát, cô ta vẫn như cũ đưa lưng về phía Trình Tô Nhiên, con ngươi buông xuống hiện lên một tia khinh miệt.
"Cũng không hẳn là như vậy."
"....."
"Đã sớm có cảm giác được các người không bình thường."
"Làm sao nhìn ra được?" Trình Tô Nhiên cấp bách mà truy vấn.
Bạch Lộ không nhanh không chậm mà xoay người, cong lên khóe môi, ngậm lấy nhàn nhạt ý cười: "Ánh mắt em nhìn chị Ngu bại lộ quá nhiều, tôi cũng có em gái, biết giữa chị em không phải là loại ánh mắt như vậy.
Thích một người, vô luận khắc chế cỡ nào, ánh mắt cùng những động tác nhỏ sẽ không lừa được người khác, chỉ sợ cũng chỉ có chính em cho rằng bản thân đã che giấu rất khá."
Cặp mắt kia hẹp dài nhuệ khí phảng phất có thể xuyên thấu tâm tư cô.
Trình Tô Nhiên muốn tránh cũng không thể tránh, toàn bộ linh hồn đều không hề giữ lại mà hiển lộ ra dưới ánh mặt trời, giống như bị một đạo sấm sét bổ trúng.
Ánh mắt không lừa được người khác.
Cô có thể ngoài miệng nói với Giang Ngu là không thích, có thể nói với bản thân ở trong lòng là không thích, có thể khống chế hành động, biểu tình, thậm chí là lực chú ý, nhưng cô khống chế không được ánh mắt của mình.
Có lẽ có rất nhiều thời điểm ngay cả bản thân cô cũng không ý thức được.....
Thời điểm cô nhìn Giang Ngu, là cái dạng ánh mắt gì? Bại lộ những cảm xúc gì? Còn có người nào khác biết được hay không? Bản thân Giang Ngu có phải cũng đã nhận ra hay không? Nếu như vậy.....!Trình Tô Nhiên có điểm hoảng.
Người khác đối với cô như thế nào cũng không sao cả, cô chỉ để ý suy nghĩ ở trong lòng Giang Ngu.
Chỉ cần không mang lại phiền toái cho chị ấy là tốt rồi....
"Em gái nhỏ, em quá hồ đồ, tôi cảm thấy đồng cảm với em." Bạch Lộ tiếc hận mà lắc lắc đầu, cũng không vạch trần, chỉ là ánh mắt ý vị thâm trường kia.
Trình Tô Nhiên đối diện với ánh mắt của cô ta, hô hấp cứng lại, địa phương yếu ớt nhất nơi đáy lòng hung hăng bị đánh trúng.
Nơi đó là nơi cô nói cho bản thân nghe lời nói dối, cũng là nơi cô thân thủ cầm tù lòng tự trọng của mình.
"Chị không phải cũng thích Giang Ngu sao?" Trình Tô Nhiên cười nhạo, đôi mắt có điểm hồng, "Chị cũng giống như tôi, thích chị ấy, nhưng không muốn để chị ấy biết, lại luôn muốn cùng chị ấy thân cận, cho nên chị có tư cách gì đồng cảm tôi? Tôi cần chị đồng cảm sao?"
Cô giống như một con thú nhỏ bị giẫm phải đuôi, phát ra bản năng gào rống.
Đồng cảm, thương hại.....
Hai cái từ này thật đáng ghét.
Bạch Lộ yên lặng nhìn cô, ánh mắt càng thêm đồng cảm, thở dài nói: "Không giống nhau."
"Nga?"
"Ở nhà tôi có nuôi một con mèo, tôi rất thích nó, mỗi buổi tối đều phải ôm nó ngủ, nhưng tôi tuyệt đối không có suy nghĩ cùng nó yêu đương, cũng sẽ không cùng nó có giao lưu tinh thần sâu."
"....."
"Lại nói tiếp, em cảm thấy chị Ngu sẽ thích một......người luôn phụ thuộc vào chính mình sao? Nếu là tôi, tôi khẳng định không thích, cũng không có quá nhiều coi trọng." Bạch Lộ bĩu môi, hai tay vòng lấy nhau.
Biểu tình Trình Tô Nhiên cứng lại.
Đúng vậy....
Sủng vật cùng người không giống nhau.
Bằng hữu ở bên người Giang Ngu là người, fans ở trên Weibo là người, người xa lạ ở trên đường nhận ra Giang Ngu cũng là người, ai cũng đều có tư cách thoái mái hào phóng tìm hiểu Giang Ngu.
Chỉ có cô một sủng vật không có tư cách.
Lấy thân phận như vậy ngốc tại bên người Giang Ngu, ảo tưởng càng nhiều cũng chỉ là kịch một vai của cô, vĩnh viễn bị đối phương khinh thường.
Ở trong lòng căng chặt hồi lâu bỗng dưng "bang" một tiếng đứt gãy.
Cô tựa như vừa từ trong mộng tỉnh lại.
Giống như một lữ nhân cõng ngàn cân lặn lội đường xa, cho rằng chỉ cần bản thân vẫn luôn cúi đầu đi về phía trước, có thể sẽ có một ngày đến được nơi lý tưởng, nhưng cô dần dần có chút không chịu nổi phân trọng lượng này, cô đang khiêu chiến cực hạn của bản thân, ý niệm muốn từ bỏ một ngày so với một ngày càng mãnh liệt hơn.
Chị ấy nói thích người dũng cảm, cô lại ngay cả dũng khí nhìn thẳng đối phương cũng không có.
Một người nhu nhược như vậy có tư cách gì sóng vai đứng cạnh chị ấy?
Trình Tô Nhiên tư giễu cười, đáy mắt mơ hồ.
......
Buổi chiều mọi người tự do hoạt động, có người ở phụ cận đi dạo, có người chơi mạt chược, chơi game, toàn bộ sơn trang không khí vừa náo nhiệt vừa hòa thuận.
Trình Tô Nhiên lấy cớ đêm qua ngủ không tốt, nơi nào cũng không đi, liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Giang Ngu không miễn cưỡng cô, cũng không nghĩ nhiều, bản thân cùng Điền Lâm khắp nơi tham dự hoạt động, lại ở một cái KTV hát hai giờ, vô cùng vui vẻ.
Buổi tối ở tại trong sân khu biệt thự nướng BBQ, Trình Tô Nhiên đã ở trên giường phát ngốc hồi lâu, cảm xúc cũng đã được điều chỉnh đến không sai biệt lắm, liền không có lý lo gì không đi.
Cô lo lắng bản thân khống chế không được cảm xúc, bị Giang Ngu hoặc là những người khác nhìn ra manh mối gì, liền cật lực tránh cùng Giang Ngu đối diện, làm bộ bản thân chỉ đối với đồ ăn có hứng thú, làm bộ bản thân chỉ là một cô gái nhỏ không rành thế sự.
Cũng may, Giang Ngu vội vàng cùng người khác đùa giỡn, cũng không chú ý đến cô.
Tâm tình Trình Tô Nhiên đã an ổn nhưng lại có điểm mất mát, yên lặng ngồi ở trong một góc ăn xiên nướng, muốn lướt Weibo, phát hiện đã xóa mất, lại lần nữa download về.
Thấy cô ấy trong tay là nước sôi để nguội, cùng người khác cụng ly bia, thấy cô ấy từ trên giá đặt đồ nướng BBQ lấy một ít rau xanh ăn, đừng nói là thịt, ngay cả khoai tây cũng không đụng đến, thấy cô ấy đối với mỗi người cười nói, bên trong lời nói hiền hòa thân thiết, không hề làm giá.
Tuy rằng cô ấy thoạt nhìn bình dị gần gũi, ai cũng đều có thể nói giỡn, nhưng cổ khí tràng lạnh lẽo kia cũng làm người không dám tùy ý mạo phạm.
Ăn xong nướng BBQ rồi, có người đề nghị chơi "Nói thật hay đại mạo hiểm".
Toàn bộ người chia làm mấy tổ nhỏ, mỗi tổ dùng một bộ thẻ bài, xoay chai, ném xúc xắc lựa chọn "Nói lời thật" hoặc là "Đại mạo hiểm", nếu như cự tuyệt chấp hành, liền phải uống một ly bia xem như trừng phạt.
Trình Tô Nhiên sợ nhất là loại trò chơi này, muốn trở về, lại thấy Giang Ngu bộ dạng rất hứng thú, lại có điểm luyến tiếc, chỉ có thể căng da đầu gia nhập nhóm nhỏ.
Cô, Giang ngu, Bạch Lộ, Điền Lâm, bốn người dựa gần, cùng một tổ nhỏ khác cả trai lẫn gái tạo thành một cái vòng, ngồi ở trên thảm.
"Tới tới tới, nhìn cho kỹ, uống bia phải dùng cái này a." Bạch Lộ vung giơ lên một cái ly lớn đặt lên bàn, vật trên tay đặt xuống một cái thật mạnh.
Là một cái ly đong đo, dung tích ước chừng 300 ml.
Một nam đồng nghiệp cười trêu chọc: "Tiểu Bạch mạnh như vậy sao? Chốc lát nữa đến lượt bản thân đừng có khóc a."
Bạch Lộ khinh thường nói: "Tửu lượng của em rất tốt."
"Được."
Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm cái ly âm thầm kinh hãi, theo bản năng dựa vào trên người Giang Ngu, Giang Ngu nắm lấy tay cô, cho một cái ánh mắt trấn an, nhấp môi mỉm cười.
Cái chai bắt đầu chuyển động, mọi người ngừng thở chờ đợi, trong không khí vẫn còn tàn lưu mùi hương của thịt nướng.
Bốn lượt đầu, phân biệt chuyển trúng ba nam đồng nghiệp cùng một nữ đồng nghiệp, ném xúc xắc hai lớn hai nhỏ, điểm một hai ba là "Nói lời thật", điểm bốn năm sáu là "Đại mạo hiểm", chỉ có một người sau khi rút được thẻ bài, chạy đến bên cửa sổ hô to một tiếng "Tôi là heo".
Trình Tô Nhiên đang âm thầm cảm thấy may mắn, đến lượt thứ năm cái chai không nghiêng không lệch chuyển hướng về phía cô.
"......"
Sợ cái gì tới cái đó.
Tất cả mọi người đều nhìn cô, bao gồm cả Giang Ngu.
Trình Tô Nhiên căng da đầu cầm lấy xúc xắc, hướng trên bàn ném lên, xúc xắc xoay hai vòng, dừng lại, điểm số là ba.
Hô----
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Nha, nói lời thật, mau rút mau rút." Bạch Lộ hướng cô chớp chớp mắt.
Trình Tô Nhiên vươn tay, từ phía trung tâm rút ra một tấm thẻ, lật qua xem, trong nháy mắt liền đỏ mặt.
"Là cái gì a?"
Cô chậm rì rì đem tấm card lật qua, cho mọi người cùng xem.
Bạch Lộ trực tiếp đọc ra: "Trên người của bạn có bộ vị nào mẫn cảm nhất...."
Những người khác ho nhẹ vài tiếng, chờ cô trả lời.
Giang Ngu nhỏ đến khó phát hiện nhíu hạ mi.
Vấn đề này dễ dàng dẫn người hiểu sai, Trình Tô Nhiên đỏ mặt liếc mắt nhìn Giang Ngu một cái, nghĩ nghĩ, nói: "Nách có tính không? Cù một chút liền ngứa, rất mẫn cảm."
"Tính." Giang Ngu lập tức tiếp lời, "Lượt tiếp theo."
Trình Tô Nhiên bình tĩnh mà thả tấm card xuống, một lần nữa xáo trộn thẻ bài, dư quang phát hiện Bạch Lộ đang nhìn mình, cô có chút chột dạ, nhưng nghĩ lại thì, bản thân cũng đã cùng đường bí lối, cũng không để bụng bị người ta vây xem cười nhạo nữa.
Vì thế cô hào phóng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Bạch Lộ.
Bạch Lộ giật mình, quay mặt đi.
Một vòng này, cái chai chuyển tới trước mặt Bạch Lộ, cô ta không chút do dự cầm lấy xúc xắc thả xuống, sau một lát, lại dứt khoát lưu loát mà rút một tấm thẻ, đọc xong cho mọi người xem:
- --- bạn cho rằng ai đang ngồi ở đây là người gợi cảm nhất?
"Đương nhiên là chị Ngu của chúng ta rồi." Bạch Lộ câu môi cười khẽ, ánh mắt ái muội nhìn về phía Giang Ngu.
Những người khác sôi nổi ồn ào vỗ tay: "Ồ------"
Giang Ngu chọn hạ mi, "Cái miệng nhỏ rất ngọt."
Cô ấy nhưng thật ra rất vui vẻ.
Trình Tô Nhiên nhìn Bạch Lộ không chút nào che giấu trắng mắt nói ra, trong lòng có điểm không thoải mái, ẩn ẩn có cổ xúc động muốn che trước người Giang Ngu, nhưng lúc này, lượt trò chơi tiếp theo lại bắt đầu.
Lại lần lượt chuyển tới Điền Lâm cùng hai nữ đồng nghiệp nữa, rốt cuộc, cái chai xoay tròn cũng chuyển về hướng Giang Ngu.
"Oa, cuối cùng cũng tới chị." Bạch Lộ hài hước nói.
Từ mấy vòng trước, Giang Ngu đã sờ thấu trung tâm của trò chơi này, đơn giản là "Dám chơi" cùng "Khác người", trong cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ mang theo tia khẩn trương, cô ấy hơi có chút lo lắng, nếu bản thân rút phải một vấn đề không tiện trả lời, hoặc là chọn trúng điểm mệnh lệnh mạo hiểm nhất, có thể phải uống xuống ly lớn bia kia.
Hương vị đó không mấy dễ chịu.
Cô ấy cầm lấy xúc xắc ném xuống, trong lòng mặc niệm điểm số nhỏ, đáng tiếc trời không chiều lòng người, là điểm 5.
"Nga lớn, đại mạo hiểm." Bạch Lộ lại ồn ào.
Trình Tô Nhiên mím chặt môi.
Giang Ngu không do dự, trực tiếp rút một tấm thẻ trên cùng, lật qua xem, biểu tình trong một cái chớp mắt liền đình trệ, lại khôi phụ tự nhiên.
Cô ấy đem tấm card cho mọi người xem.
- --- hôn lên trán người khác phái ngồi gần bạn nhất.
Không đợi nam đồng nghiệp cách gần nhất phản ứng, Giang Ngu đã buông tấm card, cầm lấy dụng cụ mở nắp bia, không chút để ý mà nói: "Uống bia."
"Đúng đúng đúng, Giang tổng vẫn là uống bia đi." Nam đồng nghiệp cũng xấu hổ, anh ta nào dám chứ.
Trình Tô Nhiên lúc này mới thấy rõ ràng mệnh lệnh mạo hiểm là như thế nào.
Tâm còn chưa treo lên, đã nhẹ nhàng trở về bụng, cô đối với lựa chọn của Giang Ngu không chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, như là thập phần hiểu cô ấy.
Nhưng một ly bia lớn như vậy, uống xong thật không có chuyện gì chứ?
Cô nhớ mang máng không lâu sau khi hai người gặp nhau, có một buổi tối Giang Ngu đưa cho cô rượu vang đỏ, ngọt ngào, giống nước ngọt, cùng với rượu vang đỏ tầm thường khó nuốt hương vị bất đồng, cô uống không đến hai ngụm mặt đã nóng đỏ lên, thật sự không thắng được rượu lực.
Sau đó mới biết được kia không phải là rượu vang đỏ tầm thường, là hồng ngọt.
Đối với cô mà nói, rượu gì cũng đều giống nhau, uống một ly lớn sẽ say, ly nhỏ cũng sẽ say, nếu uống ít hơn thì được.
*Rượu vang hồng
Giang Ngu được không?
Không được cũng phải được a.
Cô nghĩ, chị ấy tổng cũng không thể thật sự đi hôn người khác.
Còn là một nam nhân.
Mọi người chăm chú nhìn Giang Ngu, cô ấy một hơi uống cạn hết ly.
Trình Tô Nhiên cẩn thận quan sát thần sắc của cô ấy, không nhìn thấy gì khác thường, trò chơi cũng tiếp tục, hai ba lượt nữa, mọi người cơ bản đều rút qua một lần, miệng chai lại lần nữa chuyển tới trước mặt Giang Ngu.
Trong mười mấy lượt quay trước số lần chuyển tới cô ấy không nhiều lắm, chỉ hai lần, nhưng cô ấy vận khí không tốt lắm, ném xúc xắc đều là điểm lớn, phải rút mệnh lệnh mạo hiểm, không phải dám chơi thì cũng chính là khác người, lần thứ hai là "Xoa người cùng giới bên tay trái đồng thời hô to vú em con đói", cô ấy cự tuyệt, lựa chọn uống bia.
600 ml bia xuống bụng, bình thường rất ít bị chuốc rượu Giang Ngu mơ hồ cũng có chút không thoải mái, tay vô ý thức đặt ở bụng, mà lần rút thứ ba này......
"Ngồi trên ghế làm bộ dáng táo bón, sau đó ăn cái gì đó, bảo trì hai mươi giây."
Mọi người nhìn nhau nghẹn cười.
Trình Tô Nhiên lại cười không nổi.
So với người khác, dám chơi càng làm cho người ta tiếp thu, nhưng trực giác của cô nói Giang Ngu vẫn sẽ lựa chọn uống bia, không biết vì cái gì, tổng cảm thấy giống như bởi vì mình.
Lại có lẽ là cô đang tự mình đa tình.
Quả nhiên-----
"Uống bia đi." Giang Ngu đem tấm card thả lại, cầm lấy chai rót bia.
Bạch Lộ ngăn cô ấy lại, "Chị Ngu, mệnh lệnh này không khó, không cần thiết uống bia, chị cũng đã uống hai ly lớn rồi, lại uống nữa có chịu được không?"
Giang Ngu đạm đạm cười, nói: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tiếp thu trừng phạt."
Dư quang thoáng thấy bạn nhỏ đang nhìn mình, cô ấy càng thêm kiên định với lựa chọn của mình.
Không phải là cô ấy không chơi nổi, nếu Trình Tô Nhiên không ở đây, có lẽ cái mệnh lệnh này cô ấy sẽ làm theo, giống như lời Bạch Lộ nói, nó không khó.
Nhưng Trình Tô Nhiên ở đây----
Nhìn cô ấy cùng người khác tay chân tiếp xúc bạn nhỏ có thể sẽ ghen hay không? Có thể khổ sở hay không? Ngồi xổm hai mươi giây bắt chước táo báo còn ăn cái gì nữa, cũng chơi đến quá lớn, hình tượng của cô ấy ở trong lòng bạn nhỏ phải làm sao bây giờ? Nghĩ nghĩ, có rất nhiều băn khoăn, tay chân tự nhiên cũng làm không được.
Không muốn để cô gái nhỏ này khổ sở, cũng không muốn để bị nhìn thấy trò hề của bản thân.....
"Chị, em tới uống." Trình Tô Nhiên bắt lấy tay cô ấy, một cái tay khác nhanh chóng đi qua đoạt lại ly bia, đảo đến trước mặt mình.
Một nữ đồng nghiệp nhìn về phía Bạch lộ, không rõ nguyên do nói: "Quy tắc có thể để cho người khác uống sao?"
Không đợi Bạch Lộ trả lời, Trình Tô Nhiên lập tức tiếp trước đáp: "Cũng chưa nói là không thể a." Nói xong, chẳng hề để ý mà liếc mắt nhìn Bạch Lộ một cái.
Ly bia lớn rót đầy.
"Nhiên Nhiên-----" Giang Ngu nhíu mày, giữ chặt cô.
Trình Tô Nhiên tránh thoát, ngây ngô cười nói: "Yên tâm đi, chị, em có thể." Ánh mắt đảo qua cái tay đang đặt trên bụng của cô ấy, càng kiên định quyết tâm, ngửa đầu liền uống
Chất lỏng lạnh lẻo hoạt nhập yết hầu, mang theo chút điểm cay xè, cô đã có rất