Tiếng nói kiều mị của nữ nhân quanh quẩn bên tai, toàn thân Giang Ngu nổi đầy da gà.
Trước kia cô ấy cảm thấy thanh âm của Bạch Lộ rất êm tai, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần nghe thấy giọng của Bạch Lộ đã không rét mà run, ẩn ẩn còn cảm thấy ghê tởm.
Áp lực hít thở không thông làm cho cô ấy bực bội, phảng phất như đang khiêu chiến cực hạn của bản thân mình.
Dứt khoát mặc kệ Bạch Lộ đi.
Muốn chết liền đi tìm cái chết đi.
Cô ấy nghĩ như vậy.....!
Nhưng chỉ cần cô ấy nhớ tới chạng vạng ngày hôm đó, trước mắt là mảng lớn máu tươi nồng đậm chói mắt, nhiễm hồng thảm phòng cho khách, cảnh tượng nữ nhân ngã trong vũng máu, liền không thể không nhiều lần nhịn xuống, ấn xuống ý niệm.
Khi còn nhỏ, mẹ vì muốn vãn hồi ba ba mà đã rất nhiều lần tự sát, cũng là ở một buổi đêm, mẹ mặc một chiếc váy trắng, đem cô ấy nho nhỏ cột vào trên ghế dựa, ở trước mắt cô ấy dùng dao cắt lên cổ tay mình, máu tươi nhỏ giọt ở trên mặt cô ấy, ấm áp mang theo mùi tanh, cô ấy gào khóc.
[ không thể trách mẹ, đều tại mày, trách mày có người cha không có lương tâm, là cha con mày, là bởi vì cha con mày mà tao mới đi tìm cái chết......]
Hơn ba mươi năm qua đi, hình ảnh đó vẫn như cũ rõ ràng.
"Chị Ngu?" Bạch Lộ duỗi tay niết cằm cô ấy, "Sao lại không để ý tới em?"
Giang Ngu tức thì hoàn hồn, ngăn cái tay kia, thuận miệng nói: "Mang ngủ không thoải mái, em cố ý muốn làm cho tôi khó chịu có đúng không?"
Bạch Lộ sửng sốt, hậm hực mà rụt trở về, "Không phải....." Nàng lộ ra biểu tình lấy lòng, "Kia......!vậy lúc đi ngủ cũng tháo xuống là được rồi."
Giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện.
Giang Ngu thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt hiện lên kinh ngạc.
Cô nương này cũng sẽ thỏa hiệp?
Có phải chỉ cần cô ấy trái lại trách cứ nàng, liền......!
"Chị Ngu, còn có hoa tai, đây là thiết kế riêng, độc nhất vô nhị nga." Bạch Lộ như hiến vật quý nâng lên một cái hộp trang sức.
"Nó cùng với vòng cổ, nhẫn là một bộ."
Giang Ngu giống như búp bê Tây Dương bị đùa nghịch tới đùa nghịch lui, trong lòng dần dần lại dâng lên cảm xúc bực bội.
Trước kia Bạch Lộ không phải như thế.
Khi đó nàng nhiệt tình rộng rãi, nổ lực hướng về phía trước, rất nghe lời, Giang Ngu muốn nàng làm cái gì liền làm cái đó, thí dụ như buông danh khí ở trong nước ra nước ngoài phát triển, miễn phí vì nhãn hàng thử quần áo, đi lớn lớn bé bé các hội nghị thương nghiệp tranh thủ lộ mặt thật nhiều, không nóng nảy, kiên định chịu khổ.
Nàng tựa như một đứa bé đang tập tễnh tập đi, mà Giang Ngu chính là một người mẹ đi theo bên cạnh.
Ở thời điểm Bạch Lộ còn chưa định hình được phong cách cá nhân của mình, vô luận là điệu bộ khi đi diễn, hay là khả năng biểu hiện trước ống kính, đều chỉ có thể bắt chước Giang Ngu, đó là thời điểm nàng giống Giang Ngu nhất, thậm chí còn có fan thân thiết gọi nàng là "Tiểu Giang Ngu".
Lúc đó Giang Ngu vì nàng mà kiêu ngạo.
Người tự tay mình mang ra, giống như em gái, giống như con nhỏ, nhìn nàng từng chút từng chút lớn lên, phân cảm tình kia thực rất phức tạp.
Sau đó thanh danh Bạch Lộ vang dội, cũng có phong cách của riêng mình, dần dần thoát khỏi bóng dáng Giang Ngu, liền thay đổi, trở nên cực đoan, trở nên khó chơi, thế cho nên vặn vẹo....!
Giang Ngu nghĩ tới có phải là do cường độ công tác của nàng quá cao hay không, là bởi vì áp lực, nhưng mỗi lần hỏi, Bạch Lộ chỉ nói không mệt, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ.
Giang Ngu cũng có như vậy trong nháy mắt hoài nghi, nàng đối với bản thân có dạng tâm tư khác, nhưng Bạch Lộ từng đem bạn trai tới trước mặt cô ấy, kia đầy mặt dáng vẻ hạnh phút, để cô ấy rất nhanh lau sạch loại nghi ngờ buồn cười này.
Cô ấy hoàn toàn không rõ.
Người tốt như thế tại sao lại biến thành như vậy?
Điền Lâm nói trắng ra là em bé to xác, cô ấy cũng không thể gật bừa, chỉ là có điểm bực bội cùng đau lòng.
"Oa-------" Bạch Lộ đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô, "Chị Ngu, chị siêu đẹp! Ánh mắt của em quả nhiên không sai."
Gương lại lần nữa giơ lên trước mặt Giang Ngu.
Giang ngu qua loa xem một cái, có lệ mà cười cười, nói: "Ừm, khá tốt.
Tôi đói bụng rồi, đi ăn cơm đi."
"Được, ăn cơm." Bạch Lộ đứng lên, kéo cánh tay cô ấy.
Dì giúp việc đã làm xong bữa tối, biết hai người các cô ăn tối đều rất ít, trên bàn cơm cơ bản lấy vitamin cùng protein làm chủ, một chút rau dưa, một chút cá tôm, một chút trái cây.
Giang Ngu không muốn ăn uống gì, ngồi xuống ăn mấy con tôm, liền vẫn luôn uống nước.
Bạch Lộ lặng lẽ quan sát sắc mặt của cô ấy, rũ mắt xuống, cầm lấy miếng anh đào bỏ vào trong miệng, nhai xong nhỏ giọng nói: "Chị Ngu, gần đây chị Mina không phải vội ở nước ngoài tìm người mẫu mới sao, vẫn luôn không rảnh quản em, em liền nghĩ có thời gian đi giúp đỡ chị ấy chút, chị cảm thấy thế nào?"
"Công tác của em còn nhiều việc vẫn chưa lo liệu xong, giúp như thế nào?" Giang Ngu nhíu mày.
"Chỉ là thuận tay giúp chút việc thôi, tỷ như em ở một show diễn nào đó gặp được người mẫu mới, ở giữa làm cầu nối, để cho đối phương tới công ty chúng ta sau đó lại tuyên truyền, nói không chừng có thể thu được mấy người muốn giải ước đi ăn máng khác."
"Em là người mẫu, không phải tuyển dụng viên."
Mina là người đại diện ưu tú của công ty, cũng là tổng giám bộ phận quản lí, người đại diện của Bạch Lộ, mấy năm nay ở bên ngoài là nàng cùng Bạch Lộ nối tiếp công tác, mang theo Bạch Lộ đi ra bên ngoài, quan hệ của hai người cũng rất tốt, thường xuyên xuất hiện cùng nhau.
"Chỉ là em nghỉ muốn giúp chị làm chút chuyện, sẽ không làm chậm trễ công tác, dù sai cũng là người một nhà, có thể hỗ trợ khẳng định sẽ hỗ trợ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà." Bạch Lộ cười gắp một khối thịt cá, đưa đến bên miệng cô ấy.
Giang Ngu né tránh, cầm lấy đôi đũa, tiếp được thịt cá đưa vào trong miệng, không nhanh không chậm nhai.
Ánh mắt Bạch Lộ hơi ám, chậm rãi thu hồi đũa.
"Được rồi, chỉ cần không ảnh hưởng đến công tác của em, đều có thể tùy ý, nhưng nếu xử lí không được cũng không cần miễn cưỡng bản thân, cứ giao cho Mina." Giang Ngu miệng đầy ngữ khí lão mẫu thân nhọc lòng lo lắng nói.
Tốt hơn là để nàng bận rộn đừng quá quấn lấy mình.
Hô----
Bạch Lộ tức khắc vui vẻ ra mặt, "Ừm ừm, chị Ngu tốt nhất."
.........!
Tháng tám nóng bực bận rộn cũng sắp kết thúc.
Cuối tháng, Trình Tô Nhiên rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi hai ngày, vì để phối hợp với cô, Văn Nhược Huyền hai ngày này cũng không an bài gì, vì thế rất rảnh rỗi, tính toán bồi cô.
Buổi sáng Văn Nhược Huyền tranh đi công ty, thẳng đến buổi trưa mới trở về.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Trình Tô Nhiên mặc áo ngủ ngồi dựa ở trên sô pha, trong tay cầm ly rượu từng ngụm nhỏ mà uống, trên bàn là non nửa bình rượu trái cây, còn có hộp cơm.
"Nhiên Nhiên...."
Văn Nhược Huyền khẽ nhíu mày, thay giày, chậm rãi đi qua, ngửi được vị dầu muối từ cơm hộp bên trong không khí.
"Giữa trưa cậu ăn cơm hộp sao?"
Người trên sô pha biểu cảm dại ra, hai mắt có chút mơ hồ, ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhanh chóng nhìn lướt xuống hộp cơm trên mặt bàn, chột dạ mà đỏ mặt.
"Mình lười nấu cơm, liền......!Một lần cuối cùng, mình đảm bảo."
Trình Tô Nhiên dựng thẳng ba ngón tay, chớp đôi mắt, giống như làm nũng nhìn nàng.
Bản lĩnh giả đáng yêu đến lô hỏa thuần thanh.
"Tha cho cậu." Văn Nhược Huyền giận cười mà lắc lắc đầu, vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chọc trán cô.
Bình thường công tác vội vàng, phải ăn cơm hộp là bất đắt dĩ, nhưng ngày nghỉ nhất định phải nấu cơm cho bản thân, đây là Văn Nhược Huyền định ra "quy tắc" cho hai người.
Tại thành phố lớn xa lạ này, các cô có thể nói là chỗ dựa của nhau, chiếu cố lẫn nhau.
"Đừng nói như vậy," Trình Tô Nhiên ngồi thẳng thân mình, buông ly rượu xuống, "Cậu cũng không phải là bảo mẫu của mình, mình có thể tự chiếu cố bản thân, chỉ là ngẫu nhiên trộm lười một hôm."
Tươi cười của cô có chút phù phiếm, chỉ dừng ở nơi nhợt nhạt tầng ngoài, vẫn chưa hề thâm nhập vào trong đáy mắt.
Hôm nay là ngày 27 tháng 8.
Từ khi các cô quen biết nhau cho tới nay, mỗi năm riêng ngày hôm nay tâm tình Trình Tô Nhiên đều không tốt lắm, cảm xúc so với ngày bình thường nặng nề hơn, có công tác còn tốt, nếu không có công tác liền nhốt mình ở trong nhà, cả ngày không ra khỏi cửa.
Lúc trước phân cách hai nơi, buổi tối các cô thường xuyên gọi điện thoại hoặc gọi video, mà mỗi ngày này cho tới hôm nay, Trình Tô Nhiên luôn là bộ dạng không có hứng thú, không muốn nói nhiều lời.
Sau đó một lần hai lần, Văn Nhược Huyền phát hiện, thật sự không nhịn xuống được tò mò nữa, hỏi cô.
Nhiên Nhiên nói, đó là ngày