"Chào Văn tổng."
Tiểu Mạnh đi ở bên người Giang Ngu hướng nàng chào hỏi.
Ba người dừng lại.
Văn Nhược Huyền gật gật đầu, nhìn về phía Giang Ngu, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, "Vị này chính là Giang...."
"Vị này chính là Giang tổng, khách hàng của Trình tổng ạ." Tiểu Mạnh ngược lại giới thiệu với Giang Ngu, "Giang tổng, đây là Văn tổng của chúng tôi."
Văn Nhược Huyền càng kinh ngạc, ở trong trí nhớ của nàng Giang Ngu là "Siêu mẫu quốc dân", sao có thể ở nơi không cùng ngành của mình mà sinh ra giao thoa, nhưng sau đó nghĩ tới cái gì, liền hiểu được.
"Giang tổng".
Nàng chủ động vươn tay cười.
Ngày đó ở dưới lầu cao ốc, Giang Ngu nhìn thấy Trình Tô Nhiên từ trong xe người này bước ra, giờ phút này trong đầu cô ấy toàn bộ đều là hình ảnh thân mật nàng vì Nhiên Nhiên sửa sang lại tóc, hoảng hốt lấy lại tinh thần, bất động thanh sắc mà duỗi tay nắm lấy tay nàng.
"Văn tổng."
Cô ấy thở phào một hơi.
Nguyên lai chỉ là đồng nghiệp a.
Hai người xem như là chào hỏi qua, Văn Nhược Huyền dặn dò tiểu Mạnh phải đón tiếp Giang Ngu thật tốt, liền tiếp tục bận rộn công việc của mình.
Đi đến văn phòng của tổng giám đốc trước, tiểu Mạnh đẩy cửa ra, Giang Ngu không nhanh không chậm mà đi vào, ánh mắt ở trong văn phòng di chuyển một vòng.
Diện tích không lớn, nhưng rất chú ý thiết kế không gian, rất nhiều thứ khiến cô ấy cảm thấy quen mắt, tỷ như sử dụng mảng lớn đường cong, thiết kế tường bằng kính thủy tinh đơn giản, tràn đầy cảm giác hình học, càng xem càng thấy giống công ty của cô ấy.
Giang Ngu bỗng nhiên sinh ra phỏng đoán nào đó.
Chẳng lẽ....!
"Giang tổng, mời ngài ngồi." Thanh âm của trợ lí đánh gãy suy nghĩ của cô ấy.
Giang Ngu bóp tắt ý niệm, đi đến cạnh sô pha ngồi xuống.
Tiểu Mạnh bưng đến một ly nước ấm đặt trước mặt cô ấy, lại đặt xuống một quyển sách mỏng, khách khí nói: "Trình tổng rất nhanh sẽ về tới, ngài có thể trước xem cái này, bước đầu hiểu một chút về công ty chúng tôi." Nói xong liền lui ra ngoài.
Là một quyển sách giới thiệu được thiết kế tinh mỹ.
Giang Ngu bưng nước lên uống một ngụm, mở quyển sách ra, giống như nâng một thứ gì đó vô cùng trân bảo, một tờ từng câu từng chữ đều nghiêm túc xem qua.
Đối với cô ấy mà nói, đây không phải đơn giản chỉ là một quyển sách giới thiệu, mà nó còn là cửa sổ hiểu biết về Nhiên Nhiên, mỗi một chữ, mỗi một trương hình ảnh, đều ở đó nói cho cô ấy biết mấy năm nay Nhiên Nhiên đã trưởng thành như thế nào.
Ước chừng xem được vài phút, cửa của văn phòng bị đẩy ra, một làn gió mang theo hương thơm tiến vào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng Giang Ngu mãnh nhảy, tức khắc không tự giác khẩn trương lên.
Cô ấy quên mất soi lại gương, vừa rồi uống nước có dính ít son môi, còn chưa có bổ lại, có phải nhạt bớt rồi không? Trang điểm còn tốt không? Quần áo hôm nay có thể quá sặc sỡ không? Một chút cũng không giống bộ dáng muốn nói chuyện công việc.....!
Những suy nghĩ lung tung rối loạn trong một khoảnh khắc xuất hiện.
Trình Tô Nhiên chăm chú nhìn cô ấy, mắt đen hơi hơi tỏa sáng, tâm loạn một trận.
Trong trí nhớ của cô, Giang Ngu luôn mặc quần áo thuần sắc, hằng ngày không rời khỏi đen trắng xám và caramel, cô ấy thích nhất là mặc các loại tây trang, chỉ có khi chụp tạp chí hoặc tham dự hoạt động mới có thể mặc tươi sáng một chút.
Tuy rằng người này phong cách gì đều có thể khống chế, nhưng để lại ấn tượng cho cô vĩnh viễn là lãnh đạm xa cách, như gần như xa.
Cô trước nay chưa từng thấy qua cô ấy ở trước mặt mình mặc loại váy này.
Phảng phất như là một người khác, cũng phảng phất như từ thời xưa đi ra, hoàn toàn là một người mới, đã không còn cảm giác khoảng cách lạnh nhạt của dĩ vãng nữa, quen thuộc lại xa lạ.
Trình Tô Nhiên có chút không rời mắt được, nhưng lý trí lại khiến cho cô rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, trở tay đóng cửa lại, "Giang tổng."
Cô đi đến đối diện Giang Ngu ngồi xuống.
Xưng hô xa lạ, Giang Ngu vẫn có chút chưa thích ứng, lập tức tỉnh táo lại, gật đầu.
"Giang tổng tới một mình sao?" Trình Tô Nhiên cảm thấy rất nghi hoặc cô ấy thế nhưng lại không mang theo trợ lý, hoặc là nhân viên nào khác của công ty, như vậy chút nào giống đến nói chuyện công việc chứ, ngược lại giống như là.....!Hẹn hò.
Giang Ngu nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, đến khảo sát trước." Cô ấy lại nhìn quét một vòng, khen nói: "Văn phòng được bày trí thiết kế không tồi."
"?"
Này thì cùng hợp tác có quan hệ gì?
Trong lòng Trình Tô Nhiên cảm thấy khó hiểu, trên mặt lại là nụ cười nhạt, cứ như vậy lại nghĩ tới chuyện cũ.
Không thể không thừa nhận, thẩm mỹ của cô bị Giang Ngu ảnh hưởng rất nhiều, năm ấy hai mươi tuổi, năm mà cô sắp sửa đi đến mảnh trời đất rộng lớn hơn, là thời điểm đối với hết thảy mọi thứ cảm thấy mới mẻ tò mò, cũng chính là lúc ấy, có một người như vậy xông vào thế giới của cô, ở trong sinh mệnh của cô lưu lại dày đặc bút tích.
"Là được bằng hữu chỉ điểm."
"Vị bằng hữa nào vậy? Có thể giới thiệu cho tôi nhận thức không?" Giang Ngu thử hỏi.
Trình Tô Nhiên nhìn thẳng cô ấy, thoải mái hào phóng phun ra một chữ: "Chị."
Giang Ngu bất ngờ, ngẩn người, đáy mắt dâng lên ý cười vui sướng, "Tôi ở trong lòng em cũng xem như bằng hữu sao?"
"Bằng không thì là cái gì?" Trình Tô Nhiên gợi lên khóe môi.
Kim chủ?
Còn đem cô coi như chim hoàng yến, hy vọng cô vĩnh viễn ngước nhìn cô ấy sao? Người này nhất định muốn nghe cô nói đến loại đáp án kia đi.
Tươi cười của cô càng thêm châm chọc.
"Tôi cho rằng, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không làm được....." Giang Ngu lẩm bẩm nói.
Trình Tô Nhiên cứng đờ.
Giang Ngu lộ ra một mạt cười khổ, chợt giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô là gì, lại nhớ đến ngày đó gặp lại, thời điểm bản thân mất đi lý trí nói ra những lời kia, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
"Nhiên Nhiên....."
"Quá khứ đã qua, chuyện của quá khứ cũng đã qua, quan hệ trong quá khứ đồng dạng cũng đã qua, quên hết đi, hiện tại em chính em, tôi chính là tôi."
"Nhìn thấy em trưởng thành trở thành bộ dáng mà bản thân mong muốn, tôi thật sự rất vui, tôi biết, em có thể làm được." Tiếng nói của cô ấy nhẹ tế, trong mắt hàm chứa nhu tình.
Trình Tô Nhiên nhìn Giang Ngu, hai mắt có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy nơi ngực truyền đến rầu rĩ đau đớn, một trận lại một trận.
Thật vậy sao?
Ở trong mắt Giang Ngu cô thật sự không phải là chim hoàng yến sao?
Trình Tô Nhiên dùng sức nắm chặt lòng bàn tay.
Không thể tin.....!
Cho dù là lời nói thật, cũng không cần lại lần nữa rơi vào.
"Tôi trước đưa Giang tổng đi tham quan một chút về công ty." Trình Tô Nhiên giương lên nụ cười chức nghiệp không thể bắt bẻ, đứng lên.
Ánh mắt Giang Ngu tối lại, vẫn thật sâu chăm chú nhìn cô, đi theo đứng dậy, "Được."
Hai người một trước một sau rời khỏi văn phòng.
Nghiệp vụ công ty chia làm hai mảng lớn, một loại là đào tạo phiên dịch, một loại là phục vụ phiên dịch, bình thường Trình Tô Nhiên chủ yếu quản lí mảng sau, mà mảng trước là Văn Nhược Huyền xử lí, khu vực làm việc của hai mảng nghiệp vụ cũng được tách ra, toàn công ty bao gồm các cô bên trong tổng cộng có 172 người.
Trình Tô Nhiên dẫn Giang Ngu đi dạo một vòng ở khu vực làm việc, giới thiệu với cô ấy mỗi loại nghiệp vụ, đã hợp tác qua với những đối tác nào, đã phục vụ qua những khách hàng nào, những phiên dịch viên ưu tú là ai.
Tuy rằng Giang Ngu đã sớm về hưu, nhưng danh khí vẫn còn đó, người nhận thức cô ấy cũng không ít, này dạo một vòng nhìn xem, chọc đến mọi người sôi nổi ghé mắt, nhân viên bên trong diễn đàn bát quái như nồi nước sôi.
"Đó đều là những phiên dịch viên ưu tú nhất của chúng tôi."
"Em hẳn cũng nên tính đến chính mình vào nữa."
"....."
"Có thể thông qua kỳ thi tiến nhập vào bộ ngoại giao trở thành phiên dịch viên có chức vị cao, chẳng lẽ không ưu tú sao? Ở trong ngành này thì em chính là người xuất sắc." Giang Ngu lại cười nói.
Trình Tô Nhiên vọng tiến vào trong ánh mắt ôn nhu như nước ấy, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một tia nhộn nhạo.
Người khác khen cô, cô cũng chỉ cười một cái, Giang Ngu khen cô, lại có thể cảm nhận được một cổ cảm xúc mênh mông rung động, là vui vẻ rõ ràng.
Khóe miệng cô hơi giương lên: "Quá khen."
Sau khi đã tham quan toàn bộ công ty, Giang Ngu lại theo Trình Tô Nhiên trở lại văn phòng, thương định phương án cụ thể.
Cô ấy lần này tới đây chỉ định khảo sát, hẹn lại thời gian, lần tới hai bên lại tiến hành gặp mặt, chính thức ký hợp đồng.
Trình Tô Nhiên biết Giang Ngu mang theo tư tâm, nếu không cũng không có đạo lý công ty lớn không cần, lại tới lựa chọn cô.
Nhưng bút đơn này không nhỏ, một phương diện là có thể kiếm thật