Thời gian ở Milan trôi quá rất nhanh, một ngày tự do hoạt động cuối cùng cũng kết thúc. Đám người Hàn Duẫn Nghiên ba giờ chiều hôm sau chuẩn bị tiếp tục công việc.
Cơ mà bọn họ sáng sớm đã đi khỏi khách sạn rồi.
Đường về lần này, trên máy bay không có người nàng quen biết.
"Sao vậy?"
Hứa Duẫn Giai bưng mâm thức ăn đi vào, cô liền nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên có chút đờ đẫn.
1
Nghe được giọng nói, Hàn Duẫn Nghiên lập tức hồi phục tinh thần nhẹ lắc đầu "À, chỉ là cảm thấy đợt khách lần này có chút không quen mặt."
Hứa Duẫn Giai gật gù, tay liên tục dọn dẹp.
"Cơ mà không nghĩ tới khách sạn nơi chúng ta ở lại tổ chức party hoành tráng ghê ha."
Nhớ lại lúc đó, nào là giới thượng lưu, rồi ngôi sao điện ảnh, tiệc rượu cao cấp xa hoa, dù dù Hứa Duẫn Giai ở bên ngoài cũng có thể tưởng tượng được sự hoành tráng "Hẳn là trong party toàn trai đẹp mỹ nữ các kiểu nhỉ."
Nghe như vậy Hàn Duẫn Nghiên cũng gật gù.
"Chị cũng thấy vậy, có mấy người rất được."
"Hả?" Hứa Duẫn Giai khẽ ồ lên một tiếng, cô đương nhiên không nghĩ Hàn Duẫn Nghiên sẽ trả lời như vậy đâu. Hẳn là...gặp phải chuyện thú vị gì rồi.
Nghĩ như vậy Hứa Duẫn Giai liền sáng rực đôi mắt nhiều chuyện.
"Sao? Chị thấy được cái gì thú vị hả?"
Hàn Duẫn Nghiên gật gật rồi lại lắc lắc đầu.
Hành động mâu thuẫn, giấu đầu lòi nguyên cái đuôi nha ~
"Vừa gật vừa lắc là sao? Rốt cuộc là có chuyện gì???"
"Trai đẹp mỹ nhân thì có đó" Hàn Duẫn Nghiên nhàn nhạt nói, vẻ mặt không hứng thú "Chỉ là nhìn một cái rồi thôi, nói như nào nhỉ, cảm giác đều là con ông cháu cha, chỉ được cái mã."
Hứa Duẫn Giai nghe xong gật đầu đồng ý.
"Chính xác, đi tới những nơi như vậy, làm sao không có mã đẹp được, đúng không"
Hàn Duẫn Nghiên vô cùng tán thành, đặc biệt là đối với ai đó.
"Chuẩn! Mấy người đó cái đã luyện cái vẻ ngoài tới độ siêu cấp rồi. Bọn mình chỉ có thể lập đàn bái sư thôi."
"A chíu! À chíu!"
5
Trong hậu trường, Lâm Thi Dĩnh liên tục hắt hơi.
"CUT!" Nhìn thấy cảnh này, đạo diễn chỉ có thể kê tạm dừng.
Duỗi duỗi cánh tay, Lâm Thi Dĩnh xin lỗi nói.
"Ngại quá, phiền mọi người phải quay lại lần nữa rồi."
Dù bị chậm tiến độ công việc nhưng đối với thái độ tốt của Lâm Thi Dĩnh nên không ai nói gì. Chỉnh lại bối cảnh, chỉnh lại góc quay, chuyên gia trang điểm lần nữa chỉnh lại tổng thể.
"Winnie, chị sao vậy? Bị cảm hả?" Thái Thư Trí đem khăn giấy qua.
Lâm Thi Dĩnh nhận lấy, lau lau mũi, miệng lầu bầu "Chắc không phải, chị gần đây đâu có bệnh gì"
"Vậy chắc có ai đó đang nhớ tới chị, hoặc là đang chửi chị rồi."
Quách Vũ Nhàn ngước đầu, một bên để cho chuyên gia trang điểm, một bên mỉm cười "Aiz~ chắc là có ai đó...ai đó đó...ai ai đó mắng rồi nha~..."
Vứt khăn giấy vào thùng khác, Lâm Thi Dĩnh vuốt vuốt tóc, quay mắt về phía Quách Vũ Nhàn trêu chọc, cô không thèm để ý hình tượng, giọng nói như kẻ tự luyến nói "Đẹp như chế đây ai nỡ mắng chửi, chắc chắn là đang nhớ chế tới điên cuồng thì có.! Cho nên chế đây mới hắt xì hai lần, ai cũng vậy cả, mấy đứa nói đúng hơm?"
Trả lời cô, là mấy chục cặp mắt coi thường.
Lại nói, tiến độ quay vũ đạo không tính là chậm, cơ mà do Chu Kiều Lâm và Lâm Thi Dĩnh phải quay thêm MV cho ca khúc mới, nên coi như phải tới lúc mặt trời lặn mới làm xong công việc.
Tiết trời Milan hôm nay không tốt như hôm qua, bầu trời đã sớm bị một đóng mây đen bao phủ, toàn bộ Milan bây giờ đã hoàn toàn bị mây đen che kín rồi.
Không khí như thế này làm người ta toàn thân khó chịu nha.
Ngồi vào trong xe, Lâm Thi Dĩnh tựa lưng vào ghế, tay cầm khăn giấy lau lau mồ hôi.
"Thời tiết gì chán quá, thật khó chịu mà.!"
Ngồi ở ghế lái phụ, Mao Nhẫn bất đắc dĩ nói.
"Hết cách rồi, xem dự báo thời tiết này, hôm nay sẽ đặc biệt oi bức đó, sau sẽ còn có mưa nữa."
Câu nói này đối với kế hoạch của mấy người trong xe khác nào sét đánh giữa trời quang.
"Gì? Vậy thời gian nghỉ ngơi coi như hủy bỏ hả?"
Mao Nhân thở dài "Chỉ e là phải vậy thôi."
Nói như vậy khác nào tàn nhẫn đạp nát hy vọng của mấy thành viên.
Kỳ nghỉ hiếm có như vậy mà T^T ~ Biết vậy tối qua dù mệt chết cũng phải ráng lết thân đi dạo phố.
Quả nhiên đúng lời Mao Nhẫn nói, xe đi không bao lâu thì mưa đã bắt đầu tí tách, lúc đầu chi là lâm râm, đến khi bọn họ đến khách sạn thì gió đã giựt ầm ầm.
Toàn bộ thế giới bây giờ giống như được phủ bởi một màu nước mưa.
"Gió mạnh thật!"
Trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, Lâm Thi Dĩnh kinh ngạc nhìn ra cửa sổ, trên cơ bản mà nói, thế giới bây giờ đã hoàn toàn trắng xóa một màu.
Mưa kiểu này chắc sẽ không tạnh sớm đâu.
Lúc này Lâm Thi Dĩnh mới cảm thấy vui sướng vì công việc đã kết thúc sớm, nếu không thì chỉ sợ bọn họ đã sớm ướt như chuột lột rồi.
Cơ mà...
Lâm Thi Dĩnh cuộn mình trên sofa, lấy gối đỡ đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ.
Chuyến bay của đứa nhỏ kia có đụng trúng cơn mưa này không?
Ủa gì kỳ vậy? Cô ta bị cái gì liên quan gì tới mình?????
Lâm Thi Dĩnh giật mình bởi suy nghĩ của mình, dùng sức lắc đầu một cái, từ sofa đi tời giường, tóc vàng rối tung xõa trên giường lớn đủ sức chứa hai người, màu trắng của ga đệm càng làm tôn thêm màu vàng của mái tóc.
Bởi vì trời mưa đến tối, nên