Thời tiết Milan quả thật giống như lời Mao Nhẫn nói, tốt hơn hôm qua một ít.
Coi ra hôm qua là ông trời cùng lão bà cự nhau mà ra đây mà....
"Haiz~...xem ra hôm nay không đi đâu được rồi" Quý Hân Di và Thái Thư Trí ngồi ở sofa nhìn ra cửa sổ, nhìn bên ngoài là một màu nước đồng thanh đồng khí.
Nhìn hai người bọn họ, mấy người đang chờ đồ ăn che miiengj cười.
Tuổi trẻ rảnh rỗi đúng là chịu không nổi ,à.
"Phải rồi, Mộng Âm đâu?"
Cười xong Lâm Thi Dĩnh giương mắt lên nhìn, ngoại trừ Chu Kiều Lâm còn đang ngủ, tất cả mọi người đã có mặt ở phòng cô rồi. Từ Mộng Âm, kẻ ghét ngủ nướng nhất lại còn chưa có mặt, coi ra hơi phản khoa học rồi á.
Quách Vũ Nhàn tay vẫn trượt màn hình điện thoại, đối với vấn đề Lâm Thi Dĩnh vừa nói đến cả liếc mắt giả quan tâm cô cũng không buồn bố thí cho.
"Chả nhẽ đến cậu không biết tiểu Âm không có tới đây hả?"
"Thật sao? Có việc bận gì sao?"
Lâm Thi Dĩnh kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía ba người "Mấy đứa biết hết rồi hả?"
Ba người cùng nhau gật đầu.
"Aiz~ vậy mà chị lại không biết."
Lâm Thi Dĩnh thở dài.
"Chị Winnie, ngày đầu tới bọn em đã biết rồi."
Nghe Quý Hân Di nói vậy làm Lâm Thi Dĩnh nằm lỳ ở trên giường, chôn mặt vào chăn thảm thiết nói.
"Đúng là thất bại mà! đến giờ mới nhận ra."
Làm sao bỏ qua cơ hội trêu chọc này được đây.
Quách Vũ Nhàn cuối cùng cũng dời tầm mắt từ màn hình điện thoại, nhìn chầm chầm người đối diện, nhíu mày giả vờ kinh ngạc nói "Ra là tới giờ cậu mới biêt.!"
Tiếp lời của cô là cái gối từ giường bay tới.
Đối mặt với đòn tấn công ác liệt, Quách Vũ Nhàn tao nhã nghiêng đầu về phía bên trái, cái gối cách mặt cô 5cm. Nhãn lực tốt quá tốt, khéo thì đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi.
Để cho Lâm Thi Dĩnh nhìn mình như ăn tươi nuốt sống, Quách Vũ Nhàn chỉ khẽ mỉm cười, không chút lo sợ đưa tay lên vuốt tóc.
Này, lúc nãy còn chưa động tới cọng lông nào của cô nha, cần gì giữ hình tượng như vậy ==!!
Nhìn Quách Vũ Nhàn dù ở bất kỳ nơi đâu cũng có thể duy trì hình tượng thục nữ, cúi đầu tự nhìn mình, áo Mickey Mouse, quần short....
Cô không biết nên vỗ tay khen thưởng đối phương, hay vì chính mình mà cảm thấy bi ai.
Ủa mà không! Cái này gọi là sự tương phản đặc biệt nha.! Đội trưởng như cô là lửa là nhiệt huyết của nhóm mà, sao so sánh vậy được.
"Thi Dĩnh, phụ nữ đối diện với tình yêu cũng mong manh như miếng jambon vậy đó.
Triết quá quá mẹ ơi.! Lúc Quách Vũ Nhàn nói câu này méo khác nào mấy ba mấy má chuyên gia tư vấn tình yêu hay xuất hiện trên ti vi.
"Xin hỏi, chuyên gia nào phun ra câu này?"
Mở to con mắt, bọn người của Lâm Thi Dĩnh sùng bái hỏi.
Quách Vũ Nhàn duỗi thẳng ngón tay, di một vòng rồi chỉ vào chính mình, môi khẽ giương lên.
"Là tớ nói."
"..."
Rất tốt, tốt vô cùng, nghe xong đáp án, bốn người đang sùng bái kia tốn không đến 0.000001 giây để thu hồi lại sự sùng bái, bốn người tiếp tục tán gẫu, người đờ ra mặc người. Toàn bộ tình cảnh rất hòa hợp, cực kỳ hòa hợp.
Quách Vũ Nhàn không giận, chỉ là nhàn nhạt cười, hỏi ngược lại.
"Tớ nói đúng không, Thi Dĩnh?"
"Gì?"
Đối với ánh mắt có dụng ý này, Lâm Thi Dĩnh toàn thân cứng ngắn, lúng túng ho khan vài cái.
"Tớ làm sao biết mà hỏi =="
"Hửm? Thật sao?"
Bị hỏi ngược lại lần nữa, Lâm Thi Dĩnh chột dạ.
Ở trong đôi mắt kia, cô luôn cảm thấy mình bị nhìn thấu.
Hôm nay tiết trời có đôi phần xán lạn, dù rèm cửa sổ đá kéo kín nhưng ánh sáng vẫn có thể lọt vào một ít.
"Ừ ~"
Tiếng ngâm âm muội khẽ vang lên bên trong phòng, cánh tay trắng noãn duỗi ra từ trong chăn màu xanh da trời.
"Aha, quỷ tinh nghịch, đừng động nữa! Nhột quá rồi.!"
Lời nói có chút chưa tỉnh ngủ vang vang.
"Được rồi, ngoan ngoan, đừng li3m nữa.!"
Ở xa nhìn tới, trong chăn là thứ gì đó không ngừng động đậy, làm giường lớn đủ ba người ngủ không ngừng kêu lên kẽo kẹt.
Lúc này chăn bị xốc lên, bộ lông vàng cũng từ từ hiện ra dưới lớp chăn xanh.
Hàn Duẫn Nghiên cảm thấy buồn cười, hung thủ phá giấc ngủ của nàng lại là một chút chó con.
"Đáng chết nha, dám phiền giấc ngủ của chế."
"Đầu hàng, đầu hàng, đừng li3m nữa.!!"
Con vật nhỏ không ngừng nhào tới, cổ trắng cùng mặt hoa không ngừng bị công kích, bộ lông xù không ngừng quét qua vùng cổ mẫn cảm làm Hàn Duẫn Nghiên liên tục cười lớn.
Dùng sức một hồi coi như cũng thu phục được cái đứa này, Hàn Duẫn Duẫn Nghiên im lặng nằm trên giường hít sâu mấy hơi, tên tiểu tử này, sức mạnh và bề ngoài đúng là không giống nhau mà.
Đứng lên, nàng đi tới cửa sổ, đưa tay kéo rèm, trong nháy mắt, cả căn phòng đều bị ánh mắt trời chiếu rọi.
"Aiz~~" Xoay người lười nhác "Hôm nay trời đẹp nha."
Quay người lại, Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy đôi mắt nhỏ ướt nhẹp đang nhìn mình. Dáng vẻ vô cùng vô tội, làm như nó không phải hung thủ quấy rối giấc ngủ của nàng.
Hàn Duẫn Nghiên chỉ vào mũi chó con, chống nạnh, mặt vở như nghiêm túc nói "Ngoan.! tỷ tỷ đây đi rửa mặt, cưng phải ngoan ở đây hiểu không?"
"Gâu!"
"Biết chưa?"
"Gâu gâu gâu!"
Nhìn cái đuối đang vui mừng đung đưa, Hàn Duẫn Nghiên đang nghi hoặc, không lẽ đứa nhỏ này hiểu được sao ta?
"Mặc kệ cưng, nghe cho kỹ đây.! Cưng mà chạy vào thì đừng trách chế đó nha~" Nhìn thấy chó con cuộn mình vào một góc, Hàn Duẫn Nghiên ôn nhu