Lúc Lâm Thi Dĩnh áo quần chỉnh tề đi ra phòng thì người nào đó vẫn chưa biết mất, thậm chí còn hứng thú đánh giá xung quanh.
Cô xem nơi này là sở thú hả?
Mấy lời này thật ra là nói trong lòng thôi, dại dột gì mà nói ra.
"Này, đi được rồi."
Nghe thấy giọng nói, Hàn Duẫn Nghiên dời tầm mắt nãy giờ đang nhìn khung ảnh.
Nhìn cái người đang đứng ở cạnh cửa, hai mắt nhất thời lóe sáng một chút.
"Sao? Có gì hả?"
Ánh mắt trêu ghẹo của ngày trước, lại không giống với ánh mắt của bây giờ.
Lâm Thi Dĩnh bất an chỉnh chỉnh lại quần áo.
Hôm nay cô mặc quần caap cao, thắt lưng kiểu cao bồi, áo màu trắng có in mấy chữ tiếng anh, bình thường như bao người thôi mà.
"Khó coi lắm hả?" Hàn Duẫn Nghiên nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm, cúi đầu tự nhìn lấy mình, Lâm Thi Dĩnh trước giờ luôn có chút tự tin với khiếu thẩm mỹ thì nay có chút bối zối rồi.
Hàn Duẫn Nghiên nghe xong câu hỏi liền lấy lại tinh thần, mặt nở nụ cười nửa thật nửa giả nói.
"Không, hôm nay A Dĩnh rất đáng yêu luôn."
"Thật?" Không biết tại sao, nghe người ta khen như vậy mà lòng lại có chút chíu vui vẻ.
Hàn Duẫn Nghiên cười khẽ bước lên trước, bởi vì cao ngang nhau, nên khi nàng vươn tay liền có thể chỉnh lại cổ áo của đối phương, giọng nói dịu dàng.
"Ừm, tôi lúc nãy như bị A Dĩnh mê hoặc vậy đó.!"
Khoan khoan! Hình như có gì đó sai sai rồi, yêu nghiệt mà ôn như vậy chắc chắn có chuyện nha. Tuy là vui tai vui mắt nhưng trái tym thiếu nữ mong manh của cô không chịu nổi đâu ha~
Trừng lớn hai mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ, cảm nhận được bàn tay nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo cho mình cùng với giọng nói dịu dàng lúc này, mặt Lâm Thi Dĩnh tự nhiên cũng ửng hồng.
"Đương nhiên phải vậy rồi..!"
Nhìn đôi tai đang đỏ ửng, Hàn Duẫn Nghiên có chút sững sờ, sau đó không phản ứng gì, chỉ có nụ cười là càng lúc càng đậm.
Ngượng đến đỏ cả tai, lâu rồi nàng không thấy cảnh này nha~
Nắm lấy tay Lâm Thi Dĩnh, nàng không nói gì chỉ khẽ kéo kéo tay đối phương.
"Đi thôi Lâm đại minh tinh, chậm một chút là thành ăn trưa luôn ý."
Cô xoay xoay đầu, làm vẻ kiêu căng tự đắc nói
"Gấp cái gì, chị đây sẽ dẫn cưng đi ăn bữa sáng ngon nhất.!"
"Thật không đó?" Nhẹ nhíu mày, chả biết sao mà Hàn Duẫn Nghiên cứ thấy có chút không đáng tin.
Nhìn cái vẻ hoài nghi của đối phương, Lâm thị có chút muốn xù lông lên rồi.
"Đương nhiên, nếu không tôi đổi thành họ của cô.!"
Nếu đối phương đã đảm bảo như vậy ,Hàn Duẫn Nghiên cũng cố sức mà tin, dù sao đối phương ở đây cũng lâu hơn so với nàng mà.
Chỉ là...
Nhìn quán ăn ở trước mặt, Hàn Duẫn Nghiên mơ hồ hỏi mở miệng hỏi lại lần nữa "Cô nói chỗ này?"
"..."
Ngẩng đầu nhìn cửa tiệm treo đủ bảng hiệu màu sắc, Lâm Thi Dĩnh cạn lời, cô có thể thu lại lời nói không? Chỗ này tuyệt đối, tuyệt đối không phải là nơi cô muốn dẫn đối phương đi tới.
Nghiêng đầu qua chỗ khác, vẻ mặt Lâm Thi Dĩnh nghiêm chỉnh nói.
"Thật ra tôi cảm thấy..." chúng ta không cần vào
"keng keng keng~"
Tiếng chuông gió từ đầu vang lên thu hút ánh mắt, cửa của một thới giới mới cũng đồng thời được mở ra.
Chắc bởi vì nhìn thấy hai người đứng trước cửa tiệm nãy giờ mà không thèm mở cửa đi vào, nên nhân viên của quán tự mở cửa ra chào đón.
"Mừng ngài đã về nhà, chủ nhân"
Hơ hơ ~ ba người im lặng, 6 mắt dòm nhau.
Nhìn nhân viên đang đứng cạnh cửa ăn mặc theo kiểu Gothic, Hàn Duẫn Nghiên nghiêng đầu, cười như không cười đánh giá người bên cạnh.
"Không nghĩ tới A Dĩnh lại thích những nơi này nha."
Đùa hả mẹ? Tuy là không phủ nhận cô rất tò mò muốn đi coi, cơ mà trước giờ cô chưa từng tới đó nha.! Hơn nữa trước đây không phải nơi này bán đồ ăn sáng sao? Nửa năm trước cô vẫn hay tới đây mua đồ ăn mà ==
Nội tâm Lâm Thi Dĩnh không ngừng gào thét.
Ánh mắt quỷ dị bên phải đang nhìn cô, cô biết, cơ mà ánh mắt nóng bỏng phía trước làm gì cũng nhìn cô như vậy?
À...không chỉ có ánh mắt đầu, cơ thể cũng nóng bỏng nữa...hihi...
Nhân viên cửa hàng trên người mặc bộ đồ hầu gái cứ nhìn Lâm Thi Dĩnh từ đầu mùa tới giờ. Ngọn lửa trong đôi mắt đáng yêu đó có chút quỷ dị rồi đó.
Im lặng nuốt nước miếng một cái, Lâm Thi Dĩnh cảm thấy tốt nhất cô nên tránh đi thì tốt hơn. Tuy là sẽ bị Hàn Duẫn Nghiên cười nhạo, cơ mà dù sao cũng tốt hơn bị cái nhìn của em gái hầu gái chiếu thẳng vào mặt. Cô cứ cảm thấy bất an thế nào ý.
"Cái này..."
Đáng tiếc, đối phương đâu cho cô tiếp tục nói, nhân viên đã vòng qua sau lưng của hai người Lâm Hàn, không nói một lời trực tiếp đẩy cả hai vào trong.
"Chủ nhân, cuối cùng cũng về rồi. Mau mau vào nhà đi."
Ê ê ê! Chúng tôi còn chưa đồng ý mà...!???
Hàn Duẫn Nghiên, cô mở miệng nói cái gì coi.!!!
Nội tâm của Lâm Thi Dĩnh bây giờ có thể nói là phun được một xô nước miếng rồi, còn Hàn Duẫn Nghiên ở bên cạnh, tuy bị đẩy vào kiểu này làm nàng có chút khó chịu, cơ mà dòm bản mặt nhăn nheo như nuốt trúng con ruồi kia.
Okie~ Nàng đang cảm thấy không khí rất trong lành, tâm tình rất thoái mái luon. ~~~
Cơ mà, có chém chết nàng, nàng cũng không thừa nhận, nguyên nhân là bởi vì bàn tay ai kia đang nắm thật chặt tay nàng nha, nhớ nha, không có chuyện đó nha.
"Mừng đã trở về, chủ nhân"
Vừa vào cửa, nhân viên phục vụ đã quay lại nhìn hai người họ rồi cúi đầu đồng thành.
Rõ ràng là ai cũng mặc trang phục Gothic.
"Hai vị chủ nhân, mời tới bên này."
Vị nhân viên kỳ lạ dẫn hai người Lâm Hàn tới bàn gần cửa sổ "Đúng rồi, còn chưa giới thiệu bản thân, hai vị chủ nhân có thể gọi tôi là tiểu Tuyết, hai vị chủ nhân muốn dùng gì ạ?"
Cầm lấy thực đơn, Hàn Duẫn Nghiên nhìn sơ qua một lần, quả thực đều là tên của mấy bữa ăn sáng, coi như chỗ này đúng là nơi bán đồ ăn