"Cậu đã khỏi bệnh chưa?"
Câu nói này truyền tới tai Hàn Duẫn Nghiên không sót một chữ, chỉ là Hàn Duẫn Nghiên lại không hiểu lắm ý nghĩa của nó.
"A Dĩnh, cậu đang nói cái gì?"
Câu nói này làm Lâm thị có điểm hối hận rồi, đời người luôn có phải chuyện không muốn người khác biết, Hàn Duẫn Nghiên đem cuốn sổ giấu đi hiển nhiên là không muốn để cho người khác biết.
Suy nghĩ một chút, Lâm Thi Dĩnh quyết định thay đổi phương thức, cô thay đổi giọng điệu, cực kỳ ôn hòa nói "Hàn Duẫn Nghiên, ai ai cũng sẽ có một đoạn đường đời như vậy."
1
Okie, fine~ càng nói càng tùm lum rồi, từng chữ của Lâm Thi Dĩnh nói ra, nàng hiểu hết, nhưng khi chấp nối lại thì nàng cái gì cũng không hiểu.
"Lâm Thi Dĩnh, nói tiếng người đi.!"
Thường ngày Hàn Duẫn Nghiên rất thích gọi A Dĩnh, A Dĩnh, bởi vì nàng cảm thấy như vậy mới thân mật, nhưng mà lần này gọi đầy đủ tên, là đầy đủ tên nha. Lâm thị theo bản năng lập tức ngồi thẳng ưỡn ngực, chả biết trong não hoạt động ra sao mà cô tròn rõ vanh vách phun ra câu "Tôi tuyệt đối không xem trộm nhật ký của cậu.!"
10
Ngu ngốc, quá là ngu ngốc.! Chưa đánh đã khai, khác nào vách áo cho người xem vế*.!
Cơ mà chào đón cô không phải là tiếng cười trầm hiểm của Hàn Duẫn Nghiên.
"Nhật ký?" Hàn Duẫn Nghiên nhíu nhíu mày, giọng nói nghi hoặc "Tôi có thói quen viết nhật ký khi nào???"
._.? Thế cái thứ cô đang cầm trên tay là cái quần hòe gì???!
Thế những gì bên trong đây viết không phải của Hàn Duẫn Nghiên hả??? Thế cái quần hòe này là của ai? Má nào viết???
"Cậu chắc chắn chưa từng viết nhật ký đúng không? Chưa từng viết hay nói mấy cái lời ngu xuẩn đúng không??????"
"Cậu cảm thấy tôi sẽ như thế à?" Hàn Duẫn Nghiên trong giọng có chút khinh bỉ.
Cho vàng cô cũng không dám nói sự thật đâu, ngay cả lời giả dối cũng không dám nói đâu.
Lúc này điện thoại vang lên tiếng Hàn Duẫn Nghiên, Lâm Thi Dĩnh thật sự mong chờ cái phương thức trò chuyện long trọng ngày thường của Hàn yêu nhiệt. "A Dĩnh, cậu ở nhà giở trò gì? Tự nhiên sao lại đi hỏi chuyện nhật ký?"
Lâm Thi Dĩnh nuốt nước miếng,
"Đâu có làm gì đâu, chỉ là ở trong phòng cậu tôi nhặt được cuốn sổ thôi à." Nói xong còn gật gật đầu, dù đối phương bên kia điện thoại đâu có nhìn thấy.
Lời nói dối sứt sẹo như vậy mà Lâm Thi Dĩnh cũng nói ra, Hàn Duẫn Nghiên thực sự không hiểu nỗi, sáu năm qua Lâm Thi Dĩnh làm cách nào mà có thể bình an vô sự sống ở giới giải trí.
"Được rồi, không cùng cậu đôi ca. Hôm nay tôi có thể về đúng giờ đó"
"Tôi muốn ăn cơm cậu nấu.!" Lâm thị phun ra một câu thiệt dễ thương.
Hàn Duẫn Nghiền trừng mắt, tiểu bá vương này định leo lên đầu nàng nhún nhảy luôn sao??? Đảo nhẹ mặt, giọng nói trở nên điềm đạm đáng yêu "A Dĩnh, cậu còn chưa từng nấu cho tôi ăn ý."
Nàng từng nhớ chuyên gia có một câu đừng quá yêu chìu sủng vật. Hơn nữa, đúng thật là Lâm Thi Dĩnh chưa từng nấu món gì cho nàng ăn cả, như vậy đâu có công bằng với nàng đâu.
Lâm Thi Dĩnh trước giờ thích mềm không thích cứng, Hàn Duẫn Nghiên dùng ba phần mềm mỏng mang theo oan ức làm lòng cô có chút xìu xìu rồi.
Nhưng mà ý, cô sống 26 năm rồi, ngoại trừ có thể thành thục nấu mì thì cái gì cũng không làm ra hồn được, ngay cả cắt rau cũng sẽ làm y như ra trận hành quân.
"Nhưng mà tôi..."
Bức ảnh khi nãy lướt qua đầu cô, trong hình là hai người đang ăn cơm, nhìn sơ cũng biết là chụp ở nhà.
"Được.! Không thành vấn đề.! Cậu muốn ăn cái gì?" Vỗ ngực trái một cái, Lâm thị trả lời.
Hàn Duẫn Nghiên đâu nghĩ Lâm Thi Dĩnh sẽ thoải mái chấp nhận đâu, nàng còn cho rằng đối phương phải từ chối vài lần cơ. Nhanh nhảu như vậy muốn chơi trò gì đây?
Cơ mà mặc kệ muốn chơi trò gì, Hàn Duẫn Nghiên vẫn rất muốn ăn đồ ăn Lâm Thi Dĩnh nấu cho nàng, con gái mà, ai chẳng hi vọng được người yêu của mình nấu cơm nấu canh cho ăn. Cùng lắm nàng sẽ đi mua ít thuốc dạ dày, dù sao ngày mai nàng đâu cần phải làm việc đâu.
Tuy Lâm Thi Dĩnh trả lời rất sảng khoái, nhưng khi tắt điện thoại thì nụ cười tự tin cũng tắt theo.
Làm sao bây giờ?! Cô thật sự không thể nấu cơm đâu T^T~
Lâm thị ôm đâu gào thét trên ghế sofa, nhiệt tình đồng ý làm gì cơ chứ, bây giờ chả khác nào ăn cám cả T^T~
Nhưng mà...
Quên đi, Lâm thị lắc lắc đầu, chỉ là một bữa cơm thôi mà. Chả nhẽ người có thể đứng trước vạn người đàn ca múa hát như cô lại không thể nấu được một bữa cơm.!
2
Chỉ là, có nhiều chuyện không phải chỉ muốn là có thể làm. Lâm Thi Dĩnh bực mình ném thìa cơm quăng vào bồn rửa.
"Không làm không làm.! Làm cái gì mà làm.! Gọi ở ngoài đem tới đi.!"
"Đại tiểu thư, định cho nổ cả khu này luôn à?"
Cố Thanh Sứ che miệng, thở dài nhìn khắp nơi, bồn rữa bừa bộn, chảo rau xào đen thui thùi lùi.
Lâm Thi Dĩnh bực mình nghiên đầu, Dương Huyên Ngọc ngồi trên ghế sofa cười ngất, cười đến khó coi, cười đến độ làm cô muốn bóp chớt mợ đối phương.
Dương Huyên Ngọc cười đã đứng lên, vỗ vỗ vai Lâm Thi Dĩnh nói "Tớ phát hiện ra chúng ta trước đây đã suy tính quá nhiều rồi, muốn đối phó với Hàn Duẫn Nghiên thì chỉ cần cho cậu ấy ăn cơm cậu nấu, mọi chuyện đều sẽ okie~."
"Chính xác, coi cái nhà đi, y như đang chuẩn bị vũ khí giết người tới nơi ấy" Cố Thanh Sứ săm soi xong xuôi tổng kết một câu.
"Này.! Có cần nói vậy không? Cùng lắm chỉ là loạn một chút, bẩn một chút...." Nói vậy được rồi....nói tiếp cô cũng chả biết nên nói gì...
Hai người không lương tâm được dịp cười to.
Xưa nay Lâm Thi Dĩnh chỉ có ở trước mặt Hàn Duẫn Nghiên chịu thiệt thòi thôi, đối với cái sự cười nhạo ác ý