Trên bàn ăn, một bầu không khí lạ lùng bao trùm.
Bàn hình vuông ba người ngồi, Lâm thị cùng Hàn Duẫn Nghiên một bên, Liễu Chân một mình một bên.
Cơm nước nghi ngút khói, xem ra là vừa mới bưng lên.
"Xin lỗi vì đã quấy quầy hai người" Liễu Chân nói lời xin lỗi.
"Có gì đâu, thêm một người thêm một đôi đũa thôi mà." Lâm Thi Dĩnh giọng điệu rất bình thường, giống như bạn bè lâu ngày không gặp tự nhiên muốn chạy tới ăn cơm ké. Chỉ là lời nói này chứng tỏ quyền chủ đạo, đủ khiến nội tâm Liễu Chân có chút chua.
Trước kia, quyền chủ đạo này rõ ràng là của cô.
Liễu Chân cầm đũa lên, trước mặt là bốn món một canh rất bình thường, cà tím, trứng rán, đậu hủ nhồi thịt, và cải xanh xào. Bốn món khác biệt, bốn món Liễu Chân ghét nhất cùng tồn tại trong một bàn ăn.
1
Từ lúc đối phương đi vào cửa cho đến tận bây giờ, nụ cười vẫn ở trên môi Lâm Thi Dĩnh, nhìn kỹ vào đi, nụ cười này cũng nụ cười trên ti vi một chút cũng không khác.
Mấy người nói cô không ngại Liễu Chân? Đừng đùa, chơi lửa không có nghĩa là không sợ bỏng. Cô dựa vào lúc Liễu Chân không nhìn thấy hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Duẫn Nghiên.
Ánh mắt sắt bén này Hàn Duẫn Nghiên làm sao không biết.
Chỉ là có chút khác thường, nàng vung lên nụ cười, đáy mắt dù không dễ chịu nhưng lại có ý trêu tức.
Thật ra mà nói, lúc nàng ở sân bay không có nghĩ tới sẽ gặp Liễu Chân, nói đúng ra là Liễu Chân chủ động tìm nàng.
"Cậu tới đây làm gì?"
Trước đây mỗi lần gặp nhau, Liễu Chân sẽ xõa tóc, lần này cũng vậy, mặc dù đây là lần thứ hai đứng ở sân bay đợi đối phương, nhưng tim cô vẫn cứ đau nhói như vậy.
Hay là tại vì, vị trí của cô trong tim đối phương đã bị ngươi khác thay thế?
"Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Giây phút gặp lại Hàn Duẫn Nghiên, ánh mắt của Liễu Chân tràn ngập say mê, cô thật sự nhung nhớ, nhung nhớ người đã quá lâu không gặp.
Hàn Duẫn Nghiên so với trước đây càng thêm xinh đẹp, môi hồng treo veo, hương vi đôi môi mỏng này cô là người biết rõ hơn bất kỳ ai.
Lời nói của Liễu Chân rõ ràng là hưng phấn, nhưng Hàn Duẫn Nghiên thì ngược lại.
"Xin lỗi, tôi không muốn nghe."
Hàn Duẫn Nghiên kéo valy vòng qua đối phương, nàng không cần biết bình dấm chua của vị nhà đối phương có bị lật hay không, nhưng nàng biết, bình dấm chua nhà nàng mà bị đổ thì nàng mới là người chịu thiệt
Liễu Chân bước chân trái lên, dễ dàng ngăn cản đường đi của Hàn Duẫn Nghiên.
"Bây giờ đến một câu nói cậu cũng không muốn nghe sao?"
"Đúng vậy, không muốn."
1
Coi như không nhìn thấy vẻ mặt bi ai ủ rủ của đối phương, Hàn Duẫn Nghiên kiên định nói.
Vụ tại nạn lần trước, nàng nghe được từ miệng của Lâm Thi Dĩnh là một phiên bản hoàn toàn khác, nàng thật sự không hiểu, tại sao người nàng từng yêu lại đối xữ với nàng như vậy.
Có phải nếu người không vui, cũng không muốn tôi vui vẻ đúng không?
Đối với lần này, Hàn Duẫn Nghiên ngoại trừ buồn cho chính mình, còn đối với Liễu Chân có chút căm ghét.
"Nghiên, cậu thật sư thay đổi rồi.!"
1
Liễu Chân trăm triệu lần cũng không nghĩ, không mong Hàn Duẫn Nghiên tuyệt tình như vậy.
Lời này làm hàn Duẫn Nghiên dừng bước.
"Tôi thay đổi?" Như nghe được chuyện cười vui tai nhất thế giới, Hàn Duẫn Nghiên cười khẽ.
"Liễu Chân, cậu tự hỏi lòng đi, người thay đổi là tôi hay cậu.!"
Hàn Duẫn Nghiên híp mắt nhìn người nàng đã từng rất thân thiết, bởi vì câu nói của đối phương làm nàng có chút cay cú.
"Tớ..." Liễu Chân kinh hãi lùi về sau hai bước, câu hỏi này làm cô không biết trả lời như thế nào.
Đúng, cô biết, chính cô phản bội, chính cô là người đã hủy đi ước định của cả hai, cũng hủy đi chính cô.
Hai người lâm vào im lặng.
"...Có thể cho tớ nhìn lại những thứ đã mua trước đây không?" Liễu Chân hình như buông tha cho rồi.
Nhìn lại sao?
Hàn Duẫn Nghiên nhíu nhíu mày, lý trí lẫn tình cảm đều kêu nàng từ chối. Nhưng nhìn người rưng rưng sắp khóc, một người đã từng yêu nhau bốn năm năm....Nàng mềm lòng.
----Coi như là lưu lại cho nhau nỗi nhớ cuối cùng đi.
"Nghiên, tớ nhớ trước đây cậu nói không thích ăn đậu hủ, nói vị của nó làm cậu không thích." Lễu Chân chỉ vào đậu hủ trên bàn, nụ cười trên mặt chả khác nào đang diễu võ dương oai với Lâm Thi Dĩnh.
Thật sao?! Cô nhớ tới cấp ba, từng nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên ăn đậu hủ mà?! Cơ mà sau đó hình như chưa từng thấy lại....
Lâm Thi Dĩnh trong mắt có chút dao động.
"Không, tớ cảm thấy không tệ"
Lúc hai người trò chuyện, Hàn Duẫn Nghiên rất bình thành gấp lên một miếng đầu hủ "Chỉ là có chút nhạt, A Dĩnh, đậu hủ không ngon miệng tí nào =="
"Thật?" Đối với biểu hiện của Hàn Duẫn Nghiên, Liễu Chân thật sự kinh ngạc.
Lau miệng, Hàn Duẫn Nghiên tự nhiên thấy buồn cười vì câu hỏi này. "Sao lại không thật?"
"Bởi vì cậu...."
Lúc này Liễu Chân mới chú ý tới, trên bàn, đồ ăn sớm đã bị tiêu diệt phân nửa, đậu hủ cũng chỉ còn dư lại mấy miếng, ra là ở thời điểm cô và Lâm Thi Dĩnh đối đầu, Hàn Duẫn Nghiên đã...
Thua...thua thật rồi....
Liễu Chân ở trong lòng nở nụ cười bi thảm, Hàn Duẫn Nghiên chắc cũng chẳng còn để tâm nữa.
"Những thứ này cậu không muốn lấy?"
Đứng ở cạnh cửa, Hàn Duẫn Nghiên hỏi Liễu Chân, nhưng thứ này là những thứ trước đó hai người từng mua.
"Không cần." Đồ vật chỉ là cái cớ thôi.
"Ừm" Hàn Duẫn Nghiên mặt vẫn lạnh.
Nàng đương nhiên nhìn thấy được ánh mắt hững hờ ở sau lưng. Cầm lên túi xách Liễu Chân nói "Tớ đi trước."
"Đi thong thả."
Không có bất kỳ lưu luyến, cũng không có lời nói dư thừa nào, Hàn Duẫn Nghiên đóng lại cửa.
Liễu Chân là độc dược, nàng không muốn lại bị dây vào.
"Đi rồi?"
Lâm Thi Dĩnh kỳ quái hỏi, đừng thấy cô bình tĩnh thản nhiên ngồi ở phòng khách, mắt cô chưa giây nào rời khỏi cửa đâu.
"Đi rồi."
Hàn Duẫn Nghiên cười đi lên trước tìm vị trí thoải mái nhất dựa vào.
Ngày hôm nay sao lắm chuyện quá.
Còn muốn nói gì về cảm giác của mình, nhưng Hàn Duẫn Nghiên chọn nhắm lại hai mắt, Lâm Thi Dĩnh cũng không hỏi bất kỳ điều gì.
Phòng tĩnh lặng, Hàn Dĩnh Nghiên có thể nghe rõ tiếng hừ nhẹ của Lâm Thi Dĩnh, nàng biết đối phương đang ghen, nhưng mà có mấy lời nhất định phải nói.
"A Dĩnh, Liễu Chân thật ra là tình đầu của tôi."
Lâm Thi Dĩnh làm sao biết Hàn Duẫn Nghiên đột nhiên lại đi nói chuyện này, cô hơi cứng người, cúi đầu nhìn Hàn Duẫn Nghiên vẫn nhắm mắt, nụ cười có chút hoài niệm ưu thương.
"Ừm"
Giọng nói có chút rầu rĩ.
"Tôi và cậu ấy biết nhau lúc năm hai đại học, có thể nói bởi vì hoạt động club mà biết nhau."
Lâm Thi Dĩnh nhăn mũi, thời gian đại học là lúc cô ra mắt công