Duyên phận là một thứ gì đó rất máo chó, hay chúng ta có thể đổi từ duyên phân thành phân zượn, giống ngay lúc này, Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng cảm nhận được nàng và đối phương thật sứ quá máo chó.
"Sao cậu ở đây?"
Phòng ăn trong khách sạn, Hàn Duẫn Nghiên vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm đối phương.
Đối với ý địch rõ ràng từ Hàn Duẫn Nghiên, Dương Tuyết Nhi chọn làm ngơ, cô trước giờ trước mặt Hàn Duẫn Nghiên đều là ôn hòa.
"Nếu như tôi nói tôi tới tìm cậu?"
Chồn lùi bảo gà đi chúc tết. Cái này là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hàn Duẫn Nghiên, một giây sau nàng lại nghĩ, đối phương chắc uống nhầm thuốc chuột.
"Tôi với cậu không có gì để nói cả." Trước một đống ánh mắt như có như không, Hàn Duẫn Nghiên trưng ra vẻ yêu nghiệt, giọng điệu không khách khí.
"Cậu không muốn biết lý do sao?"
Dương Tuyết Nhi nói gì, hai người đều biết.
Hàn Duẫn Nghiên cười khẽ, đám đông huyên náo vì nụ cười.
"Không cần." Trả cho đối phương là hai từ rất kiên điện.
"Cậu không có chút hiếu kỳ nào sao?" Dương Tuyết Nhi không tin Hàn Duẫn Nghiên không tò mò, đặc biệt, đối với một cô gái kiêu ngạo thì chắc chắn sẽ càng để ý chuyện tình của người mình yêu.
"Đương nhiên có, sao lại không hiếu kỳ chứ." Hàn Duẫn Nghiên thoải mái thừa nhận, đối với nàng chuyện này chả là gì để không thừa nhận cả.
Lần trả lời này làm Dương Tuyết Nhi hứng thú, ánh mắt thanh đạm lóe sáng, cô nhìn người phụ nữ xuất sắc trước mắt "Vậy tại sao từ chối tớ?"
Câu nói ám muội làm người nghe trộm mắt có chút đỏ hồng, trên sân hai người ai cũng là tuyệt đại mỹ nhân, mỹ nhân với mỹ nhân, hình ảnh dị thường đẹp mắt.
Hàn Duẫn Nghiên không nghĩ Dương Tuyết Nhi sẽ hỏi một câu ngu ngốc như vậy "Tôi tin cậu ấy."
Chả nhẽ vì vậy mà cậu chờ cô ta nói cho cậu biết à?
Dương Tuyết Nhi nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Hàn Duẫn Nghiên, vẻ mặt ôn hòa lập tức trào phúng "Cô ta chưa bao giờ đáng để tin tưởng cả."
"Vậy thì sao?" Hàn Duẫn Nghiên ngẩng cao đầu, phản ứng này đối với Lâm Thi Dĩnh hay bạn của Lâm Thi Dĩnh đều rất quen thuộc.
Đấu với bọn xấu Lâm Thi Dĩnh nhiều năm, mỗi lần Hàn Duẫn Nghiên đều trưng ra vẻ mặt này, có lần Cố Thanh Sứ nói hai chữ "Rắm thối."
"Haha" Dương Tuyết Nhi cười khẽ, hơi híp mắt, vẻ mặt giống như lần đầu tiên gặp nhau "Hàn Duẫn Nghiên, cậu đúng là đặc biệt nha."
"Cám ơn khen tặng." Đối với lời khen ngợi, Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng rất tự nhiên tiếp thu.
Tự tin quá sẽ khiến người ta chán ghét.
"Chị Duẫn Nghiên"
Chiến trường tự nhiên xuất hiện một chướng ngại vật, nữ sinh thực tập xuất hiện như một vị thần. ánh mắt không ngừng đánh giá người đói diện.
"Có chuyện gì? Hoàng...Tử Kỳ?"
"Chị Duẫn Nghiên, mọi người đang chờ chị." Hoàng Tử Kỳ không nói gì liền nắm lấy tay Hàn Duẫn Nghiên, cô vừa đi ra đã thấy hai người ở đây đối đầu nhau, còn nghe được tiếng thảo luận lung tung bên tai, đại đa số ai cũng bảo cảnh tượng thật đẹp mắt, còn cô, cô lại thấy cảnh này chả có vẹo gì đẹp cả.
"Đau."
Hoàng Tử Kỳ nắm lấy đúng nơi sáng nay nàng bị bỏng, tiếng gào kêu đau của nàng làm đối phương kinh hoàng buông tay.
Nhớ lại cảnh lúc sáng, cô căng thẳng, liên tục xin lỗi " Chị Duẫn Nghiên, em, em không phải cố ý."
"Không cố ý cũng đâu cần dựa sát như vậy." Âm thanh trào phúng lạnh lùng ở bên vang lên.
"Cô.!"
"Em đi qua trước đi. Chị lập tức theo sau."
Hàn Duẫn Nghiên cau mày, phân tranh tẻ nhạt này, nàng không hứng thú, cũng không muốn làm trung tâm.
Nhưng Hoàng Tử Kỳ không có nghe theo, ánh mắt người phụ nữ kia làm cô không thích, okie?
Hàn Duẫn Nghiên quá xuất sắc, xuất sắc đến độ ai cũng phải để ý tới nàng.
Mà phản ứng của Hoàng Tử Kỳ làm Hàn Duẫn Nghiên cũng rất không thích, quá khoa trương.
"Tử Kỳ, chị còn chút chuyện cá nhân." Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng không thích.
"Nhưng mà..."
Hàn Duẫn Nghiên viết hai chữ từ chối lên mặt, chân ướt chân ráo bước vào đời, Hoàng Tử Kỳ vẫn còn chưa hiểu được thế nào là giấu, cô căm giận trợn mặt hung hăng nhìn Dương Tuyết Nhi, dưới cái nhìn này, rõ ràng là là thấy được sự uy hiếp.
Nói vài câu, Hàn Duẫn Nghiên xoay người dẫn Dương Tuyết Nhi đi tới một góc, chân mày đang nhăn cũng giản ra.
"Cậu rất được hoan nghênh ha." Dương Tuyết Nhi hất cắm chỉ vào người nhìn chằm chằm, thái độ quen thuộc, thật khó tưởng tượng ra bọn họ hôm qua giương cung tuốt kiếm thế nào.
Hàn Duẫn Nghiên đương nhiên biết đang nói tới thái độ của Hoàng Tử Kỳ rồi.
"Tôi sẽ coi đây là lời khen."
Lại tự tin.
"Đương nhiên."
Hàn Duẫn Nghiên nở nụ cười, vẻ mặt cũng bớt đi chút nghiêm túc.
"Dương Tuyết Nhi, tôi thực sự hi vọng chúng ta có thể làm bạn."
Hi vọng, chỉ là biểu thị cho một loại phủ định.
"Tôi cũng từng hi vọng vậy."
Đây là đáp án của Dương Tuyết Nhi,
Hàn Duẫn Nghiên lần nữa nhíu mày, khoảng thời gian này hình như nàng cau mày nhiều hơn trước nha ==
"Duẫn Nghiên." Dương Tuyết Nhin nhìn người phụ nữ cô rất thích, nhẹ giọng cắt đứt tâm tư đối phương.
Một loại cảm xúc không ổn xẹt qua lòng Hàn Duẫn Nghiên, cái nhìn của Dương Tuyết Nhi không có ý xấu, chỉ có thương xót.
Quả nhiên, đúng lúc nàng không kịp phản ứng, chiếc hộp bí mật pandora vô tình mở ra trước mặt nàng.
"Cậu có biết Lâm Thi Dĩnh từng có chị gái không? Chị gái sinh đôi."
Mỗi lần bay đi, phải mua cho tớ socola.
Lời này chính là Lâm Thi Dĩnh từng yêu cầu Hàn Duẫn Nghiên.
Nhân viên phục vụ hôm nay có thời gian rãnh, Hứa Duẫn Nghiên và những người khác hẹn nhau đi xem danh lam thắn cảnh, nghe nói nơi đây có một hồ tình yêu rất nổi tiếng, người độc thân đi tới đây sẽ rất nhanh tìm thấy tình yêu.
Mà nàng lại cự tuyệt rất nhanh.
"Chị Duẫn Nghiên, chị xem này."
Giọng nói ồn ào kéo hàn Duẫn Nghiên về lại thực tại, đi cùng nàng là Hoàng Tử Kỳ, vô cùng hứng thú với những thứ đắt đỏ.
Cái Hoàng Tử Kỳ chỉ chính là con rối bằng gỗ hình người.
"Đáng yêu quá."
"Thích thì cứ mua."
"Chị Duẫn Nghiên mua tặng em được không? Không tới 20~~~ Coi như lễ vật đầu tiên nhaa~?" Phối hợp với nụ cười ngây ngốc, câu nói này của Hoàng Tử Kỳ rất có ý định riêng.
Hàn Duẫn Nghiên cười ha hả, vỗ vỗ đầu đối phương, còn chưa nói xong câu nàng đã bước vào tiệm đối diện.
"Chị Duẫn