Hàn Duẫn Nghiên đặt socola xuống, lấy giúp Lâm Thi Dĩnh gối lót ở sau lưng cô, sau đó bắt đầu tuy tội.
"Nói."
Hàn Duẫn Nghiên ngồi xuống ghế, xoay ghế 180 độ về phía giường, chân vung cao rồi bắt chéo, giống y chang nữ vương ngồi ở đó.
1
Lâm THi Dĩnh nuốt nước miếng, vừa chột dạ lại vừa có chút mê luyến, tuy lúc này Hàn Duẫn Nghiên khí thế bức người, nhưng mà dáng vẻ mê hoặc quá....ối mẹ chơi ơi, thiệt mê người mà.
"Nói cái gì?"
Hàn Duẫn Nghiên liếc mắt, trầm thấp nói: "Xem ra cậu có quá nhiều điều muốn nói nhỡ?"
Lâm Thi muốn nghẹn, một câu nói lại sắc bén quá. Đúng là cô giấu người trước mặt rất nhiều chuyện.
Mà thật ra Hàn Duẫn Nghiên cũng không muốn ép Lâm Thi Dĩnh nói, có một số việc nên biết từng chút một.
Nàng vuốt tóc, nửa uy hiếp nửa bình thản "Tại sao sốt mà không nói với tớ?"
...Đuối lý rồi nha má....
"À...tớ không muốn cậu lo lắng thôi, sốt cho chút xíu thôi hà..." Cúi đầu, Lâm Thi Dĩnh nói nhỏ xíu, ánh mắt cũng nhỏ xíu.
"Sốt chút xíu thôi hả?" Hàn Duẫn Nghiên tỏa ra chút hơi lạnh.
"Ừm..."
"Không muốn tớ lo lắng hả?"
"Ừm..." Lâm Thi Dĩnh vừa tức giận vừa gật đầu, cô cảm thấy mỗi lần gật đầu là nhiệt độ lại xuống thấp hơn. Chả nhẽ Hàn Duẫn Nghiên nhà cô có kỹ năng của tủ đông lạnh sao?
Hơi lạnh cứ như vậy truyền đến, người trước mắt cô rất phóng khoáng, nụ cười lạnh lẽo cứ tặng cho cô...
Sau đó...
"Tớ sai rồi.!" Tiếng xin lỗi rất kiên định.
Lâm Thi Dĩnh cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, lúng ta lúng túng.
Có điều, hình như người trước mắt cô không có thỏa mãn ha.
"Gì cơ? Tớ nghe không rõ lắm."
"Tớ nói tớ sai rồi." Âm thanh so với lúc nãy lớn hơn chút.
Lâm Thi Dĩnh giống như đứa nhỏ phạm sai, còn Hàn Duẫn Nghiên lại giống trưởng bối trong nhà, một bên nhận lỗi, một bên lén lút nhìn phản ứng của đối phương.
Nếu phạm nhân đã có lòng hối cải để làm người tốt hơn, vậy thẩm phán cô đây sẽ khoan hồng vậy.
"Không cho phép có lần sau." Giọng nói nghiêm khắc, nhưng mặt Hàn Duẫn Nghiên đã giản ra, nụ cười trên môi đã khôi phục lại bình thường.
Đối phó với Lâm Thi Dĩnh đầu gỗ này, nhất định phải ngạo kiều, nhưng lúc nào cũng phải thủ sẵn trong lòng bàn tay một viên đường.
Chắc là do còn chột dạ, nên lâm Thi Dĩnh không phản bác gì rất ngoan ngoãn gật đầu.
Ba ngày không gặp, trước đó còn có chuyện, nếu là người bình thường thì chắc không có được cái thái độ này đâu, nhưng mà...thôi dẹp mợ đi, hai mẻ có phải con người đâu mà ==
"Ăn sáng chưa?" Hàn Duẫn Nghiên ôn nhu, đau lòng người trước mắt có chút tiều tụy.
Lâm Thi Dĩnh lắc đầu, bụng kêu lên một tiếng, phối hợp ăn ý dễ sợ.
"Tớ đói..." Oan ức sờ sờ cái bụng, Lâm Thi Dĩnh ngẩng đầu nhìn Hàn Duẫn Nghiên với đôi mắt ướt nhẹp. (....Thôi má,tui hết nói với má rồi....)
Cái cách giả bộ đáng thương này xài với Hàn Duẫn Nghiên lúc nào cũng hữu hiện á.
"Muốn ăn cái gì? Tớ nấu cho."
"Muốn ăn sườn khoooooo"
"Không được, vừa sốt xong ai cho ăn mỡ. Đậu hũ hấp với canh gà là được rồi." Đề nghị của Lâm Thi Dĩnh toàn bị gạt bỏ.
Quần áo không thèm thay, Hàn Duẫn Nghiên lấy tiền từ trong túi rồi đi xuống lầu. Đi chợ cũng không mất bao nhiêu phút.
Lần thứ hai trở về nhà, Lâm Thi Dĩnh lại lăn ra ngủ....
Bay 13 tiếng, khách và nhân viên không giống, bọn nàng hầu như toàn đứng phục vụ yêu cầu, vậy nên khi nấu ăn, Hàn Duẫn Nghiên mấy lần mém nêm sai gia vị.
Trước sau bỏ ra một tiếng công sức, một nồi ta hủ, một nồi canh gà công với cảnh xanh xào thật ngon.
Lâm Thi Dĩnh bị mùi cơm nước thơm phức chọc tỉnh, cô phát hiện ra, cơm của Hàn Duẫn Nghiên thật có công dụng, công dụng đánh thức cô dậy. Nếu nói, muốn nắm lấy một người phải nắm lấy bao tử trước, vậy thì Hàn Duẫn Nghiên tuyệt đối thành công.!
"Mau ăn đi."
Trên bàn bày ra hai cái bát, hai đôi đũa, cảm giác cơm nhà, hai người hình như đã rất lâu không có
"Sao không ăn?"
Bát cơm đối diện còn hơn nửa, đồ ăn trên bàn cũng còn hơn nửa.
"Có chút không ngon miệng."
Hàn Duẫn Nghiên ăn hai ba đũa đã dừng lại, hết cách rồi, so với đói bụng thì nàng mệt mỏi nhiều hơn.
Nghe xong câu nói, Lâm Thi Dĩnh mới phát hiện ra sự mệt mỏi trên mặt Hàn Duẫn Nghiên. Lòng tức khắc có chút nhói, so với bản thân mấy ngày nay toàn ngủ, Hàn Duẫn Nghiên quả thật thiệt thòi rồi.
"Có muốn đi ngủ chút không?"
Đề nghị này không sai, bữa trưa của Lâm thị, nàng đã giải quyết xong rồi, vậy cũng phải đi nghỉ ngơi một chút, tối qua nhờ ơn Dương Tuyết Nhi mà nàng một đêm không ngủ nổi rồi.
"Tớ đi tắm, cậu ăn xong dọn dẹp để đấy là được rồi."
"Được rồi được rồi, cậu đi tắm đi, tắm xong mau ngủ."
Lâm Thi Dĩnh bệnh không nặng lắm, nhiệt độ sớm đã giảm nhiều, lúc đầu uể oải là do đói bụng thôi, vậy nên Hàn Duẫn Nghiên dặn cô không được đụng nước lạnh cô cũng không thèm nghe, nấu cơm đúng là cô không nấu được, cơ mà rửa chén thì vẫn ngon lành lắm.
Trong phòng có người tắm, cô vừa cầm chén định rửa thì chuông cửa vang lên.
Lâm Thi Dĩnh liếc mắt nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, trên mặt hiện lên vài màu sắc.
"Cô là?"
Cửa mở, đứng ngoài đó không phải người mấy ngày nay cô chiến tranh lạnh.
Giọng nói dễ nghe phối hợp với khuôn mặt nhỏ tràn đầy sức sống, nếu cái mặt không kinh hoàng thì chắc sẽ dễ coi hơn chút.
Hoàng Tử Kỳ vốn nghĩ người mở cửa phải là Hàn Duẫn Nghiên, nên đâu biết người mở cửa cho cô lại là một người khác.
"Winnie?"
Mặc dù Lâm Thi Dĩnh bây giờ vẻ mặt cùng trang phục không giống trước ống kính, nhưng với người vừa mới tốt đại học không lâu, còn là người sống trong thời đại công nghệ, nên Hoàng Tử Kỳ có thể dễ dàng nhìn ra đối phương là ai.
Lâm Thi Dĩnh nhíu nhíu mày, đối với việc người xa lạ phát hiện ra chỗ ở thật sự không có gì tốt lành cả. "Xin hỏi cô tìm ai?"
"Tôi tìm Duẫn..." Hoàng Tử Kỳ lắc lắc đầu, nhà này rõ ràng là của người trước mắt, chắc do cô nhìn nhầm địa chỉ rồi.
Duẫn? Lâm Thi Dĩnh nghe chữ đó rất rõ nha.
"Cô tìm Hàn Duẫn Nghiên?"
"A.!" Hoàng Tử Kỳ hó mồm, từ miệng đại minh tinh nghe ra cái tên người bên cạnh mình đúng là chút vi diệu.
"Cậu ấy đang tắm, có chuyện gì không?"
Tắm, cái từ này quá mẫn cảm rồi nha, nếu là người bình thường, thì đơn giản, người phụ nữ ở chung, tắm này nọ là chuyện vô cùng bình thường, đúng không? Nhưng mà ý, cái người đứng ngoài cửa là Hoàng Tử Kỳ, là cái người đang thầm thích Hàn Duẫn Nghiên, thành ra...ờ...nói như nào ta....
Vì vậy ánh mắt cô nhìn Lâm Thi Dĩnh từ kinh ngạc chuyển thành cảnh giác.
Biến hóa rõ ràng này làm sao Lâm Thi Dĩnh không nhìn ra được
Đứa nhỏ này...
Tầm mắt hai người ở trên không trung, bắt đầu so găng.
"A Dĩnh, có người tới hả?"
Hàn Duẫn Nghiên từ phòng tắm đi, nàng nhìn thấy bàn ăn đã được dọn sạch, cửa lớn mở, tóc của nàng còn ướt, ở nhà mà, nên nàng chỉ mặc mỗi áo tắm.
Mỹ nhân lúc tắm xong, có bao nhiêu mê người??
Trong ngoài cửa, nhìn vào hai đôi mắt kia là biết.
Nhưng dù sao dáng dấp mê người của Hàn Duẫn Nghiên, Lâm Thi Dĩnh ngó qua hết rồi, chô nên cô lấy lại tinh thần nhanh lắm.
Bởi vậy nên cô đương nhiên thấy được cái dáng vẻ say mê của người ngoài cửa.
Hỏa diễm phun lên đầu, Lâm Thi Dĩnh nghiêng người sang trái, nặn ra nụ cười "Lần nữa, cô tới đây có chuyện gì?"
Hình ảnh câu hồn bị cái bản mặt tươi cười khó thương ngăn trở, nói không để ý là lừa người, huồng chí Hoàng Tử Kỳ còn muốn nhìn xem người kia sẽ phản ứng ra sao khi thấy cô.
"Cô...."
Xưa nay, Lâm Thi Dĩnh chỉ tình nguyện bại trận dưới váy Hàn Duẫn Nghiên, làm sao có chuyện bại trận với tiểu nha đầu vắt mũi