Trên đường về phủ (Phủ ở Đào thành nhen), Đường Ngọc vẫn còn thấy sợ
Người cũng thấy sợ, còn có Trần Thúc.
Hai người ngồi trên xe ngựa cũng không nói gì, trong đầu đều là lời Lưu đại phu dặn dò lúc nãy, mỗi ngày đều phải thi châm, dùng thuốc, một ngày cũng không thể dừng, tận lực duy trì nhiều hoạt động mỗi ngày, uống nhiều nước, chú ý phòng lạnh, không lại phải chịu nỗi khổ khác.
Nếu lại có sơ xuất, thần y cũng trị không hết.
Đường Ngọc lên tiếng, “Ta sẽ chăm sóc tốt Trần Thúc.”
Lưu đại phu gật đầu.
Tòa nhà cách y quán hơi xa, Đường Ngọc vốn muốn dọn đến nơi cách y quán gần hơn, nhưng Lưu đại phu đã nói duy trì nhiều hoạt động mỗi ngày, kỳ thật mỗi ngày Đường Ngọc không có việc gì, xe ngựa qua lại một đoạn đường, ở nơi náo nhiệt dừng lại một chút, cùng Trần Thúc đi dạo, vừa vặn đúng ý Lưu đại phu dặn dò.
Nàng cũng sợ hắn suốt ngày ngồi buồn trong viện, suy nghĩ miên man
Từ y quán về tòa nhà, một đường yên ổn, cũng không xóc nảy.
Mới vừa đến Đào thành, Đường Ngọc liền cùng Trần Thúc tới y quán, Lê ma ma đưa tiểu Sơ Lục về tòa nhà trước, vì Đường Ngọc sợ không thể chú ý tiểu Sơ Lục
Ước chừng nửa canh giờ, xe ngựa thắng lại, ngừng trước cửa tòa nhà
Đường Ngọc dìu hắn xuống xe ngựa, dặn dò, “Bậc thang.”
Hắn nhẹ ừm.
Từ cửa đến Cẩm Đường uyển, vừa lúc có thể đi bộ cùng hắn một chút.
Vào tòa nhà, Đường Ngọc cũng vẫn luôn kéo hắn, cảnh tượng quen thuộc trong tòa ánh vào mi mắt, gợi lên rất nhiều hồi ức trước đây, chỉ là Trần Thúc bây giờ nhìn không thấy.
Đường Ngọc lại có cảm xúc, nhẹ giọng thở dài, “Nhanh quá, Trường Doãn, chúng ta thành thân được ba năm rồi”
Đúng vậy, nhanh quá, Sơ Lục cũng hai tuổi rồi
Dường như nàng còn nhớ cảnh tượng trước đây, trong mắt đều là ý cười, cũng ôn nhu kéo hắn.
Trần Thúc làm như cũng nhớ tới trước đây, đáy lòng lưu luyến, lại thấp giọng nói, “A Ngọc, nói an bình ở bên cạnh nàng, nhưng ba năm này luôn là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều……”
Đường Ngọc nhìn hắn.
Giữa mày hắn hơi chau, khuôn mặt trong sáng tuấn dật, có thêm một tầng sương mù
Đường Ngọc duỗi tay vuốt phẳng mày hắn
Hắn hơi ngạc nhiên
Đầu ngón tay nàng có hơi ấm, hơi ấm từ giữa mày thấm vào đáy lòng.
Bên tai, thanh âm uyển chuyển, “Cả đời rất dài, ba năm quá ngắn, chỉ cần chàng và Sơ Lục bình an.”
Trần Thúc im lặng
Bỗng nhiên nhớ tới trước khi rời khỏi Miểu thành, hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là tương lai mẫu tử bọn họ.
Khi hắn còn bé từng có sơ xuất, có một đoạn thời gian rất dài đều là ma ốm, dựa vào thuốc để giữ mạng, mãi cho đến hắn cập quan (20 tuổi)
Khi Ngụy Chiêu Đình đổ thuốc vào miệng hắn, hắn bắt đầu hơi mù, ý niệm nhiều nhất trong lòng là phải sống trở về gặp Đường Ngọc, trừ cái này ra, chính là sợ hãi, sợ quay về trước đây, càng sợ một khi hắn lại có sơ xuất, mẫu tử hai người bọn họ sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Cho dù Ngụy Chiêu Đình không còn, dã tâm của Diệp Lan Chi vẫn bừng bừng như cũ, Lưu thành có Công Tôn Đán, hắn ta thực dễ dàng đem đầu mâu nhắm ngay mẫu tử bọn họ
Ngoại trừ Diệp Lan Chi, còn có Công Tôn Đán.
Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, Công Tôn Đán rất thông minh, cho nên hắn phải dựng một tấm chắn đủ mạnh cho Đường Ngọc
Ngoại trừ Diệp Lan Chi cùng Công Tôn Đán, còn có chư hầu khác, đại tướng biên quan, một khi hắn không còn, toàn bộ Vạn Châu cùng Bình Nam sẽ bị hổ lang vây quanh, hắn cần phải suy tính thay cho Đường Ngọc.
Cho nên trên đường về Miểu thành, hắn đều suy nghĩ đến việc xưng quân hầu, nên sớm không nên chậm trễ.
Nếu không phải do Đường Ngọc kiên trì, hắn sẽ không rời khỏi Miểu thành.
Nhưng cũng bởi vì Đường Ngọc kiên trì, mới được một câu từ miệng Lưu đại phu, mắt hắn còn chữa được, cũng biết trong lòng Đường Ngọc thở phào một hơi.
Cho dù an bài tốt, cũng không sánh nổi bầu bạn bên cạnh, hắn hẳn nên ở bên cạnh nàng cùng tiểu Sơ Lục……
Hắn nắm tay nàng, ấm giọng nói, “A Ngọc, ta sẽ tốt lại thôi”
Đường Ngọc kéo hắn dừng lại.
Hắn đứng ở chỗ cũ, bên cạnh, Đường Ngọc nhón mũi chân, hôn sườn má hắn
Hắn ôm chặt nàng, cúi người hôn nàng, dường như đã trở lại thời điểm trước đây, cũng không cần để ý quanh mình.
Một lát sau, cách đó không xa truyền đến tiếng cười “Ha ha ha” của tiểu Sơ Lục
Trần Thúc hoàn hồn.
Đường Ngọc nhẹ giọng cười nói, “Trường Doãn, đến cửa Cẩm Đường uyển.”
Cẩm Đường uyển là tên hắn đặt, bốn mùa cẩm tú, đều cho Đường Ngọc……
Trần Thúc lần thứ hai hôn lên trán nàng, tình cảm của Đường Ngọc, trước nay đều không phải bởi vì hắn là Kính Bình Hầu, mà bởi vì hắn là Trần Thúc……
Vào viện, tiếng cười tiểu Sơ Lục càng vui mừng.
Tiểu Sơ Lục trong sân Cẩm Đường uyển cùng Lê ma ma và Bảo Hương đang chơi đùa, bởi vì mới mẻ, chơi đặc biệt vui vẻ.
Tiểu Sơ Lục thêm tuổi, đi đường, chạy bộ đều đã thuần thục, hơn nữa đã bắt đầu nghiêm túc nghe người khác nói chuyện, cũng biết bắt chước người khác nói chuyện, nhưng bởi vì còn nhỏ, có thể lưu loát nói không nhiều lắm, nhưng người chung quanh, thí dụ như Lê ma ma, Bảo Hương, Tiểu Mễ, Bình Á, tiểu Sơ Lục đều có thể gọi được
Đoạn đường này lại vẫn luôn ở một chỗ cùng Trần Thúc cùng Đường Ngọc, tính tình tiểu Sơ Lục càng thêm hoạt bát lên.
Mới vừa rồi là đang ném cầu cùng Lê ma ma và Bảo Hương
Lê ma ma và Bảo Hương đứng ở hai đầu, bé đứng giữa, nhảy qua nhảy lại ném cầu với Lê ma ma