Thời gian sau này, mỗi ngày Đường Ngọc sẽ đến y quán cùng hắn
Phần lớn thời điểm là ngồi trên xe ngựa đến khi chỉ còn một quãng đường, mới xuống xe ngựa, nàng kéo tay hắn, cùng dạo bước đi y quán.
Trần Thúc bị mù, cũng không dễ trị liệu, mỗi ngày đều sẽ ở y quán một đoạn thời gian rất dài, đến khi ra ngoài, cả người đều rất mệt mỏi, mê mang trong xe ngựa
Đây mới là tháng đầu tiên
Chờ đến tháng thứ hai chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày từ y quán ra ngoài, Đường Ngọc sẽ cùng hắn đi dạo chợ
Dù sao nơi này cũng không ai biết Trần Thúc cùng nàng, cũng không cần để ý đến ánh mắt người khác
Có đôi khi là mua kẹo hồ lô cho tiểu Sơ Lục, có đôi khi là mua chút điểm tâm, còn có đồ ăn vặt, còn có đôi khi sẽ dẫn tiểu Sơ Lục đi cùng, tiểu Sơ Lục nhảy nhót, có khi là Trần Thúc dẫn, có khi là Đường Ngọc dẫn, có đôi khi cùng Lê ma ma và Bảo Hương đi phía trước, luôn có thể nghe được tiếng cười “Khanh khách”
Trần Thúc mỉm cười.
Hai người dường như có rất ít thời gian an tĩnh ở chung như vậy, bây giờ ngược lại cũng tốt
Thời điểm ban đêm, cũng sẽ có việc được đưa đến chỗ Trần Thúc, Đường Ngọc sẽ đọc cho hắn nghe, nàng cũng sẽ viết thay hắn.
Bình Nam cùng Vạn Châu có Phùng thúc cùng Cố bá, mọi việc ổn định, tuy rằng bên ngoài có không ít lời đồn đãi, cũng có người hỏi thăm Trần Thúc, nhưng trước mắt Kính Bình Hầu phủ còn thái bình, Phùng thúc cùng Cố bá cũng đuổi đi không ít người muốn tìm hiểu tin tức
Có khi, cũng có thể thu được tin Mậu Chi, nói trong nhà hết thảy đều ổn, nói hai người bọn họ đừng lo lắng, lại thăm hỏi Trần Thúc cùng Đường Ngọc, còn có tiểu Sơ Lục
Ngày từng ngày qua, tình hình Trần Thúc cũng càng lúc chuyển biến càng tốt đẹp.
Ngoại trừ nhìn không thấy, cũng không thể vận động kịch liệt trong thời gian quá dài, hoặc là nhọc lòng, thì từng ngày đều khởi sắc, cũng có thể ngẫu nhiên ôm tiểu Sơ Lục một cái
Tiểu Sơ Lục rất thích hắn ôm, cũng muốn Trần Thúc tắm rửa cho bé
Phụ tử hai người ở chung, yêu thương ấm áp
Nhưng mỗi lần Đường Ngọc đều phải thúc giục, mới nguyện ý ra khỏi thau tắm, Đường Ngọc phủ thêm khăn tắm cho Trần Thúc, sợ hắn cảm lạnh……
Sinh hoạt dần dần trở về bình thường, tiểu Sơ Lục cũng sẽ phát hiện cách mấy ngày lại bị cha mẹ ôm đi ra ngoài, rõ ràng đêm trước ngủ cùng cha, nhưng tỉnh dậy lại đang ở phòng mình……
Tiểu Sơ Lục nhìn Lê ma ma hỏi việc này, Lê ma ma nói, hầu gia cùng phu nhân muốn thương lượng chuyện quan trọng, sợ đánh thức tiểu thế tử.
Tiểu Sơ Lục nghe lọt tai
Cho nên một ngày trước khi ngủ, bé nằm ngủ một chỗ cùng cha, mẫu thân ngồi ở mép giường nhìn bọn họ, tiểu Sơ Lục bỗng nhiên nghiêm túc hỏi, “Cha và mẫu thân muốn thương lượng chuyện rất quan trọng sao?”
Đường Ngọc: “……”
Trần Thúc: “……”
Vẫn là Trần Thúc da mặt hơi dày chút, “Ừm, chờ con ngủ, ngủ đi.”
Tiểu Sơ Lục dường như cũng không muốn suy nghĩ tiếp, ôm Trần Thúc ngủ rất nhanh
Ban đêm, Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục đến chỗ Lê ma ma, khi quay trở lại, Trần Thúc duỗi tay kéo nàng tới trên giường, duỗi tay buông cẩm rèm.
Kỳ thật nàng cảm thấy bây giờ còn tốt hơn trước đây, trước đây hắn luôn quá lăn lộn, lăn lộn chính là một đêm, hiện giờ ngược lại khắc chế, hai người thân cận cũng đúng chỗ dừng, là vừa tốt
Dần dần, nàng cảm thấy thân thể hắn khôi phục rất khá, vào tháng chạp, Đường Ngọc bị hắn lăn lộn đến nằm rã rời trong lòng ngực hắn, thật lâu sau mới cùng hắn đi nhĩ phòng……
Tháng chạp, cũng nhận được thư Miểu thành
Là chuyển thư từ Phong Châu phủ gởi đến
Trước đây Đường Ngọc còn mới nói với Trần Thúc, không biết Viên Liễu sinh nhi tử hay là nữ nhi, bây giờ đã có tin tức của Phong Châu, việc Trần Thúc cùng Đường Ngọc tới Đào thành là bí mật, ngay cả Phong Châu cũng không thông báo, thư Viên Liễu cùng Thịnh Liên Húc hẳn là đưa đến Miểu thành, sau đó lại từ Miểu thành đưa đến Đào thành, cho nên có hơi chậm trễ, đầu tháng chạp mới đưa đến tay Trần Thúc cùng Đường Ngọc
“Nói cái gì?” Trần Thúc thấy Đường Ngọc hồi lâu cũng chưa có động tĩnh.
Đường Ngọc là có chút kinh ngạc, nên vừa rồi cũng quên nói cùng hắn, bây giờ mới nói, “Viên Liễu sinh rồi, sinh một đôi long phượng thai ~”
Long phượng thai?
Trần Thúc ngoài ý muốn.
Đường Ngọc thở dài, “Khó trách lúc ấy bụng Viên Liễu hiện rõ như vậy, thì ra là long phượng thai.
Viên Liễu vốn đã hoạt bát, nhưng sau đó lúc mang thai lại không có tinh thần gì hết, cả ngày uể oải, long phượng thai thật là vất vả.”
Đường Ngọc lại nhìn về phía Trần Thúc, "Trên thư nhị ca nói là, hai đứa nhỏ đều không nhỏ, khi Viên Liễu sinh hài tử chịu không ít tội, dưỡng lâu lắm mới khỏe hơn chút, nhưng bây giờ mẫu tử ba người đều mạnh khỏe, nói chúng ta không cần lo lắng.
Viên Liễu sợ là còn phải nghỉ ngơi trong phủ thêm chút thời gian, nhị ca gần đây đều phải trong phủ ở cạnh Viên Liễu.”
Thái nãi nãi không còn, hầu phu nhân lại bệnh, Viên Liễu sau đó còn phải phân tâm chăm sóc việc hầu phủ, đích xác không dễ dàng.
Đường Ngọc lại nói, “Trường Doãn, chờ qua đoạn thời gian này, chúng ta đi Phong Châu thăm Viên Liễu cùng long phượng thai đi.”
Trần Thúc gật đầu, ấm giọng nói, “Nghe nàng”
Đường Ngọc cất thư, Trần Thúc lại bỗng nhiên mở miệng, “Lúc tiểu Sơ Lục ra đời, có phải nàng cũng chịu khổ rất nhiều không……”
Hắn mới vừa nghe Đường Ngọc nói lên lúc Viên Liễu sinh con, trong lòng ngoại trừ lo lắng cho Viên Liễu, còn nhớ tới trước đây khi tiểu Sơ Lục được sinh ra, khi đó hắn không ở Vạn Châu……
Đường Ngọc hôn lên giữa mày đang nhăn lại của hắn, ấm giọng nói, “Tiểu Sơ Lục rất tốt, thiếp cũng rất ổn.”
Hắn duỗi tay, thuận thế đặt nàng xuống dưới thân, đầu ngón tay xoa bụng nhỏ bằng phẳng của nàng, Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Trường Doãn, Sơ Lục còn chơi trong sân……”
Trần Thúc dán chóp mũi lên chóp mũi nàng, “Lê ma ma sẽ chăm sóc con……”
Chỉ là vừa dứt lời, “Cha! Mẫu thân!”
Giọng trẻ con thanh thúy cùng tiếng bước chân, thình lình vọt vào trong phòng.
Trần Thúc vội vàng chống tay ngồi dậy, Đường Ngọc búi búi tóc lại, từ trên giường xuống, liền thấy tiểu Sơ Lục tiến lên, “Cha, mẫu thân ~”
Tiểu Sơ Lục chạy quá nhanh, hơn nữa nghĩ cái gì thì làm ngay cái đó, mới vừa rồi còn đang cùng Lê ma ma, Bảo Hương chơi trốn tìm, bất chợt liền vọt vào trong phòng, Lê ma ma cùng Bảo Hương đột nhiên không kịp phòng ngừa, cho nên đuổi theo không kịp
Bây giờ, Đường Ngọc bế tiểu Sơ Lục lên
Tiểu Sơ Lục hướng vào lòng Trần Thúc, sau đó nhìn giấy viết thư bên cạnh, tò mò hỏi, “Đây là cái gì?”
Đường Ngọc nói, “Là bá phụ viết thư cho cha con.”
Tiểu Sơ Lục tò mò chớp chớp mắt, kỳ thật đối với bá phụ từ miệng mẫu thân nói cũng không có quá nhiều ấn tượng, nhưng vẫn tò mò hỏi, “Thư nói cái gì?”
Đường Ngọc đang muốn mở miệng, Trần Thúc mở miệng nói trước, “Nói con có tức phụ.”
Đường Ngọc: “……”
Tiểu Sơ Lục: “……”
Bảo Hương cùng Bình Á đều cúi đầu, giấu miệng sau tay áo cười cười.
Lê ma ma hơi mang bực bội nhìn về phía Trần Thúc, buông tiếng thở dài “Hầu gia……”
Trần Thúc đang muốn mở miệng, tiểu Sơ Lục giành mở miệng trước, thực nghiêm túc hỏi, “Cha, tức phụ là cái gì?”
Đường Ngọc: “……”
Trần Thúc: “……”
Đều đã quên tiểu Sơ Lục còn nhỏ, ngay cả tức phụ có ý gì cũng không biết.
Trần Thúc xấu hổ nắm tay ho nhẹ hai tiếng.
Đường Ngọc đang muốn giải vây, tiểu Sơ Lục lại tò mò mở miệng, “Tức phụ có thể ăn không?”
Đường Ngọc: “……”
Trần Thúc: “……”
Ngay cả Bảo Hương cùng Bình Á, còn có Lê ma ma đều sửng sốt.
Trần Thúc thở dài, “Cũng không phải không thể……”
Đường Ngọc sắc mặt ửng đỏ, “Trường Doãn……”
Trần Thúc sửa miệng, “Đương nhiên không thể!”
Tiểu Sơ Lục nghi hoặc chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi, “Vì sao không thể?”
Trần Thúc bế hắn lên, nghiêm túc cùng bé tiến hành cuộc đối thoại giữa cha và con, “Bởi vì tức phụ là người rất quan trọng”
“Có bao nhiêu quan trọng?” Tiểu hài tử trời sinh có sẵn mười vạn câu hỏi
Trần Thúc hôn trán bé, ấm giọng nói, “Cũng