" cũng sắp tốt nghiệp rồi em có tính đi du học không?"
hoseok nhìn cậu ủ rũ mà lòng không khỏi xót xa, tới nước này rồi thì cả hai nên dừng lại luôn sẽ tốt hơn.
" anh sẽ ủng hộ em chứ?"
chỉ cần là jungkook thì việc gì anh cũng sẽ ủng hộ, anh gật đầu nhìn cậu chỉ bảo
" chỉ cần là em thì việc gì anh cũng đồng tình, jeon jungkook hãy để mọi người nhìn thấy em ở một bộ dạng mới hơn đi."
cậu thở dài gật đầu, lúc trước cậu cũng dự định sẽ đi du học nhưng khi yêu taehyung thì cậu không còn nghĩ tới nữa, còn bây giờ chắc có lẽ cậu sẽ quay về ý nghĩ ban đầu.
từng là một jungkook ngông cuồng nhưng bây giờ nhìn cậu xem có khác gì mấy đứa con gái yếu đuối thất tình không chứ?
đưa chân bước đi trên con đường vắng, hoàng hôn bắt đầu xuất hiện nó làm cậu nhớ đến lúc cậu và hắn cùng nhau ra bờ sông ngắm hoàng hôn..
" kim taehyung nhìn kìa!! là hoàng hôn đó, đẹp quá đi mất"
" jeon jungkook không được chạy, té bây giờ đó"
" taehyung nói xem, em và hoàng hôn ai đẹp nhất?"
" hoàng hôn"
" anh còn dám nói em không đẹp bằng hoàng hôn sao?"
" em không thắc mắc tại sao à?"
" tại sao?"
" vì em chính là hoàng hôn kia mà."
" eo ôi kim taehyung là cái đồ sến súa"
" còn jeon jungkook là cái đồ đáng yêu!"
cậu cười ngốc rồi tự hỏi
" em với hoàng hôn ai đẹp nhất?"
nhưng sao chẳng có ai trả lời thế này..
" jeon jungkook."
cậu quay đầu lại thì thấy taehyung đã đứng đó từ khi nào, lại một lần nữa cậu phải đối diện với hắn.
" tới đây làm gì?"
taehyung nhìn vào đôi mắt sưng húp của cậu mà dằn vặt bản thân không ngớt.
" đừng như vậy nữa được không? hãy nghe anh giải thích"
jungkook cười chua xót, mỗi lần giải thích là những lần sau đó lại tiếp tục như vậy. Phải rồi, là do vẻ đẹp của hắn quá hút mắt người nhìn đi nên đi đâu hắn cũng có người quen, đi đâu cũng có gái vây quanh.
còn cậu tại sao vẫn một mực chung thủy với hắn trong khi đám con gái ngoài kia vẫn đang khao khát có được cậu.
tại sao vậy taehyung?
" anh nên cút khỏi mắt tôi đi"
cậu lướt ngang qua người hắn nhưng hắn đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay trắng ngần của cậu.
" jeon jungkook, em đã bao giờ tin tưởng tôi chưa?"
cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sự u buồn đó nhấn mạnh ba chữ:
" chưa bao giờ!"
rồi nhanh chóng bỏ đi..
taehyung không đuổi theo cậu vì cho dù hắn có chạy theo cậu bao nhiêu lâu đi nữa thì cậu cũng chẳng mềm lòng.
ngay cả sự tin tưởng cậu còn chưa đặt vào hắn thì hắn lấy tư cách gì mà bắt cậu phải nghe hắn giải thích.
bật cười chua xót hắn đem hộp nhẫn màu đỏ nhét vào túi áo rồi rời đi.
cả hai người cùng rời đi nhưng không ai chung hướng.
cậu như đi ngang qua đời hắn còn hắn thì đi ngược lại kỉ niệm, kỉ niệm của hắn và cậu.
×
×
" mẹ, con quyết định sẽ đi du học sau khi tốt nghiệp cấp 3!"
người phụ nữa đối diện cậu cầm tách trà trên tay uống một ngụm, gật đầu nói
" tốt lắm, mọi thủ tục mẹ sẽ lo cho con, con chỉ việc bay tới đó, an nhàn mà sống mà không cần phải lo gì"
jungkook gật đầu nhưng trong thâm tâm thì cậu không biết..
liệu sự lựa chọn của cậu có đúng hay không?
nó có tốt cho cả hai sau này hay không.. cậu vẫn chưa có câu trả lời.
kì thi học kỳ hai sắp bắt đầu rồi, cậu và hắn kể từ ngày hôm đó đến nay đã không nói chuyện với nhau gần một tháng rồi. Cậu tránh mặt hắn còn hắn thì vẫn như vậy, đó có được gọi là sự đồng ý để cả hai kết thúc một mối quan hệ không?
taehyung, anh tệ thật!
cậu nhất định sẽ đợi thi xong học kì hai, ngày tốt nghiệp sẽ nói lời chia