jungkook tỉnh dậy đưa tay xoay xoay hai thái dương của mình, cảm giác ê ẩm cả người, cậu lười biếng xuống dưới nhà cứ nằm ình ở đó mà không nhúc nhích dù chỉ một chút. Cậu chỉ muốn nằm ở đây với căn phòng thân yêu của mình, lưu giữ mùi hương của nó vì chẳng biết khi nào cậu sẽ quay trở lại đây một lần nữa, bao lâu nhỉ? cậu cũng không biết mình có nên trở về đây hay không.
còn taehyung, cả đêm hôm qua hắn không ngủ cứ mỗi lần cụp nhẹ đôi mắt xuống thì hình bóng của cậu hiện lên, những giọt nước mắt của cậu chân thật đến mức khiến hắn ám ảnh. Hắn từng nói, hắn rất sợ khi nhìn thấy cậu khóc nhưng chính hắn lại là người khiến những giọt nước mắt xinh đẹp của cậu lăn dài trên gò má.
hắn để cậu đi, cho cậu một cuộc sống tốt đẹp hơn, hắn không biết bao lâu thì cậu sẽ trở về nhưng nếu cậu không quay lại thì hắn sẽ đích thân đi tìm cậu, còn nếu cả đời này hắn chẳng thể gặp lại được cậu nữa thì chỉ cần cho hắn biết rằng jungkook của hắn ở đó đã có vợ con hay chưa? cuộc sống vẫn tốt hay như thế nào.. chỉ cần cho hắn biết thôi, rồi hắn sẽ tự lo liệu bản thân ở nửa cuộc đời còn lại của mình.
người ta thường nói ngày buồn nhất thì trời sẽ đổ cơn mưa, seoul hiện tại đang mưa rất lớn hắn không biết nên vui hay buồn, có phải ông trời đang níu kéo hắn và cậu không? thật nực cười cho những kẻ có suy nghĩ ấu trĩ như hắn.
jungkook vén màn cửa số nhìn ra phía bên ngoài cậu thắc mắc, quái lạ cả tháng nay không có một hạt mưa nào vậy mà đúng ngày cậu đi thì trời lại đổ mưa đã thế còn mưa rất lớn nữa chứ?.
cậu ăn uống xong lại nằm lì trên phòng, gần 3 giờ chiều rồi chỉ còn một tiếng nữa thôi là phải khởi hành nhưng trời vẫn còn mưa quá, ông trời là đang không muốn cậu đi khỏi đây sao?. Cậu thở dài đẩy hết hành lí xuống dưới nhà, sửa soạn cho bản thân đầy đủ rồi đợi đúng 4 giờ chiều di chuyển ra sân bay.
seoul mưa nặng hạt lắm giống như cậu bây giờ vậy, lòng cứ nặng trĩu..
đúng 4 giờ chiều taehyung lái xe đến trước cửa nhà cậu, hắn đã báo trước nên cậu cũng không khỏi bất ngờ.
cả hai yên vị trên xe, từ lúc rời khỏi nhà vẫn chưa ai nói với ai câu nào cứ thế mà im lặng chỉ nghe được tiếng mưa rơi nặng hạt. Hắn cũng muốn hỏi cậu vì sao lại quyết định rời đi nhưng bây giờ một câu hắn cũng không nói được huống chi là phải hỏi câu như vậy, jungkook cũng muốn nói với hắn vài lời trước khi cậu không còn bên cạnh hắn.
cứ thế mà chẳng ai nói với nhau lời nào, chiếc xe cứ lăn bánh còn cả hai vẫn mãi đắm chìm trong những dòng suy nghĩ của chính mình.
ngay tại sân bay Incheon, Jimin, Hoseok, Yoongi, Namjoon đã đứng đó từ khi nào còn có cả hai thằng đệ của cậu, trên tay còn có tấm bảng ghi chữ:
"we will miss you, jungkook."
jungkook hai mắt rưng rưng, miệng muốn nở nụ cười cũng thật khó. Taehyung đứng phía sau cậu tim hắn thắt lại, ngay giây phút này hắn ước mình có thể chạy tới ôm cậu.
xin lỗi em jungkook, tôi lại chẳng thể làm được.
" em sẽ quay trở về chứ? nhất định phải quay về nhé"
namjoon vỗ lấy vai cậu như một lời an ủi cả tám người cùng chào nhau một lời tạm biệt, tiếng thông báo vang lên đã đến lúc cậu phải khởi hành, trước khi ngoảnh mặt đi taehyung đã bước tới kéo cậu vào lòng, đôi mắt đỏ hoe nhỏ giọng nói với cậu.
" em nhất định phải trở về với tôi nhé? xin em đấy jeon jungkook.."
" tôi đã đánh mất em một lần rồi, tôi không muốn nó xảy ra lần hai..vậy nên xin em đừng bỏ rơi tôi có được không..?"
jungkook rời khỏi vòng tay của hắn, đôi mắt ướt nhòe nói.
" nếu anh tin tôi sẽ quay về thì anh cứ việc chờ đi."
vừa dứt câu, cậu nhanh chóng kéo thẳng vali bước vào trong để lại một kim taehyung thẫn thờ nhìn theo bóng lưng cậu, hắn vẫn chưa tin được rằng cậu đã quyết định rời xa hắn.
hắn từng bỏ rơi cậu thì bây giờ cậu làm y hệt như vậy thôi, quả báo của mày khi xưa đã bỏ rơi em ấy đó kim taehyung, mày chính là thằng ngu mà!
hắn hét lên một cái thật to như đang nói ra hết những nỗi lòng của mình vậy, hắn cười, hắn tự cười chính bản thân mình bây giờ trông không khác gì những thằng khùng vậy. Một thằng khùng