Lục Sở Ngạo lại không một chút lo lắng, anh đương nhiên đoán trước được chuyện này cho nên đã có chuẩn bị sẵn từ trước.
Lục Sở Ngạo lấy ra hai chiếc khẩu trang và kính râm, cẩn thận đeo nó cho cả hai.
Xong việc, anh tự hào khen ngợi bản thân.
"Như vậy sẽ không ai nhận ra nữa rồi, tôi thông minh, đúng không?"
"Thông minh.
Có khác gì đôi gian phu *** phụ không cơ chứ."
Chu Linh Vân cùng Lục Sở Ngạo chọn đi đến khu trẻ em hay vui chơi để tránh gặp nhiều người.
Nhìn bọn trẻ vô tư đùa nghịc với nhau, Lục Sở Ngạo liền tự hình dung ra đứa con của mình.
Nó sẽ là một bé trai nghịch ngợm ranh ma, hay là một bé gái lém lỉnh đáng yêu nhỉ?
"Linh Vân, em nhìn bọn trẻ đó xem, vô tư, hồn nhiên biết bao.
Con của chúng ta sau này nhất định cũng sẽ như vậy."
Chu Linh Vân hơi khựng người lại, cô nhìn Lục Sở Ngạo rất có hy vọng về cái thai này.
Trong một thoáng, cô chợt cảm thấy bản thân mình thật có lỗi.
Nếu anh ta biết được cô giả có thai để tiếp cận, trả thù gia đình họ thì anh có còn lạc quan được thế này không? Nhìn thấy tâm trạng cô không được vui, Lục Sở Ngạo ngay lập tức đã chuyển chủ đề.
"Linh Vân, em có muốn ăn gì đó không?"
Nghe tới đồ ăn, Chu Linh Vân rất hào hứng, mọi chuyện buồn cũng quên đi sạch.
"Tôi thích ăn kem, xiên nướng..."
"Cái đó...!không tốt cho bà bầu.
Hay là...!hay là kẹo bông gòn nhé? Ăn một chút đường sẽ không ảnh hưởng gì quá nhiều."
"Vậy...!vậy cũng được."
Lục Sở Ngạo gật đầu, anh kéo để cô ngồi xuống dưới ghế, sau đó dặn dò cẩn thận trước khi đi.
"Em ở đây nghỉ ngơi một lát, chút nữa tôi sẽ về ngay."
"Ừm."
Đợi cho bóng dáng của Lục Sở Ngạo đã khuất, Chu Linh Vân mới thở dài mà thả lỏng cơ thể.
Cả ngày nay đi với anh, cô chẳng có chút tự nhiên nào cả.
Cứ mỗi lần Lục Sở Ngạo thể hiện tình cảm với mình, Chu Linh Vân lại thêm một lần day dứt.
Trong đầu cô đã bắt đầu nảy lên ý nghĩ muốn dừng lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Chỉ là suy nghĩ trong lúc nông nổi mà thôi.
Mục đích duy nhất của cô chính là báo thù.
Ngồi suốt một lúc lâu, Chu Linh Vân liền cảm thấy hơi chút khó chịu.
Cô đứng dậy đi xung quanh nơi này để tìm nhà vệ sinh, nhưng hình như càng đi lại càng sai.
Chu Linh Vân còn bị lạc đến một con hẻm khuất tầm nhìn nơi cô vừa ngồi.
"Ở đây không có nhà vệ sinh công cộng sao..."
Đi được một lúc, bỗng dưng cô cảm thấy hình như có ai đó theo sau mình.
Dự cảm quả nhiên không sai, ngay sau đó, một đám người gồm năm tên đã chặn đường vây chặt lấy cô.
"Ây dô, đây hình như là Chu tiểu thư thì phải!"
"Anh em, hôm nay chúng ta lời to rồi, haha!"
Chu Linh Vân nhíu mày, cô nhìn không nhìn rõ bọn chúng là ai, nhưng ít nhất vẫn có thể thấy được bộ dạng xấu