Chu Linh Vân dần tỉnh dậy sau khi thấy bàn tay của mình giống như có nước nhỏ xuống.
Cô nhíu mày, mi mắt khẽ động, sau đó là một loạt tiếng gọi gấp gáp.
"Linh Vân, Linh Vân em tỉnh rồi sao? Em ổn chứ? Linh Vân? Linh Vân?"
"Lục thiếu, Chu tiểu thư không sao đâu, anh đừng quá lo lắng."
Theo tiếng gọi ồn ào, Chu Linh Vân thế rồi cũng mở mắt.
Người đầu tiên cô nhìn thấy lại chính là Lục Sở Ngạo với hàng nước mắt thấm đẫm trên hai má, bọng mắt sưng húp lên vì khóc rất nhiều.
Có vẻ như anh đã vô cùng lo lắng.
Chu Linh Vân lúc này mới nhớ ra, là cô mất sức khi đánh nhau với mấy tên côn đồ khi ở khu vui chơi.
Khi tỉnh dậy liền thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Không đoán cũng biết là Lục Sở Ngạo đã tức tốc đưa cô tới, còn khóc thành cái bộ dạng này nữa.
Nhìn sang vị bác sĩ đang đứng ở cạnh giường, Chu Linh Vân liền nói.
"Tôi ổn rồi, không cần túc trực bên cạnh nữa."
"Vậy có vấn đề gì cứ gọi cho tôi."
Chu Linh Vân mỉm cười gật đầu, sau đó vị bác sĩ ấy mới rời đi.
Cô quay sang nhìn Lục Sở Ngạo, suýt bật cười vì gương mặt lo sợ đến mức khóc ròng rã.
"Anh...!anh khóc cái gì vậy? Tôi đã chết đâu..." Vừa nói, cô vừa gượng ngồi dậy.
Lục Sở Ngạo sụt sịt như một đứa nhỏ, anh không nhịn được mà ôm chặt cô vào lòng.
"Em làm tôi lo lắm đấy có biết không? Em đột nhiên biến mất...!rồi lại bất tỉnh..."
"Không phải đều ổn rồi đấy sao? Đừng khóc nữa, anh là đàn ông đấy."
"Tôi là vì quá lo cho em thôi." Lục Sở Ngạo cũng dần lau đi nước mắt, nhìn cô một cái sau đó mới cảm thấy yên tâm.
Chu Linh Vân bất chợt nhận ra, còn cái thai thì sao? Liệu nó có bị phát hiện không?
"Sở Ngạo, vậy cái thai này của tôi...?"
Lục Sở Ngạo nắm lấy tay cô, mỉm cười rồi nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mềm mượt.
"Em yên tâm, thai nhi không ảnh hưởng gì cả."
"Còn nữa, đám côn đồ đánh em đấy bọn chúng đều đã được tôi "chăm sóc" cẩn thận rồi."
Lục Sở Ngạo vừa nói, bàn tay vừa siết lại một cách mạnh bạo.
Nhìn vào sắc mặt của anh Chu Linh Vân đã đoán ra đám người ấy có kết cục thế nào rồi.
Lục Sở Ngạo ngàn vạn sẽ không nghĩ tới trước đó cô đã xử đẹp đám côn đồ ấy.
Xem ra là số bọn họ đen đủi, đụng ai không đụng lại đụng trúng hai người.
Có điều Chu Linh Vân một lần nữa cảm thấy bất ngờ bởi sự lo lắng của Lục Sở Ngạo.
Anh ta lo cho cô đến mức khóc đỏ hoe cả hai mắt.
Rốt cuộc Lục Sở Ngạo đây là thật lòng yêu cô, lo lắng cho cô hay vốn dĩ chỉ làm tròn trách nhiệm của một người làm cha? Càng nghĩ càng thấy không đúng.
Lục Sở Ngạo đây là yêu sâu đậm Chu Linh Vân cô rồi.
Nhưng rốt cuộc tại sao chứ?
"Lục Sở Ngạo, tôi muốn nghiêm túc hỏi anh một chuyện."
"Ừm, em nói đi."
"Anh có thật lòng yêu tôi không?"
Lục Sở Ngạo tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi anh cũng nhanh chóng gật gật đầu.
"Tại sao?"
Tại sao? Hai người lẽ ra là anh rể chị dâu, hơn nữa cô chưa từng có bất cứ quen biết gì với anh ta, làm sao anh ta lại động lòng cho được? Hay vốn dĩ chỉ là hứng thú nhất thời?