Sau khi cúp máy, Lục Sở Ngạo thở dài một hơi, sau đó lại chọt lên chiếc má mềm mại như sữa của Chu Linh Vân.
“Heo lười, mau dậy đi nào.”
Chu Linh Vân lờ mờ mở mắt, nhìn thấy Lục Sở Ngạo vẫn còn ở trước mặt, cô yên tâm ôm lấy cổ anh.
“Anh có chuyện gì gấp à?”
“Ừm… ở công ty đang có việc vô cùng quan trọng cần anh xử lý, bây giờ phải trở về ngay.”
Cô khi này cũng dụi dụi mắt, không còn lười biếng ngái ngủ nữa.
“Gấp vậy sao? Em muốn đi với anh đến đó, được chứ? Em chỉ đi theo, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh.”
Lục Sở Ngạo đương nhiên không thể từ chối, anh gõ nhẹ vào chóp mũi của người con gái dễ thương trước mặt, nuông chiều gật đầu.
“Được rồi, chúng ta mau chuẩn bị thôi.”
Thời gian Lục Sở Ngạo tới công ty muộn hơn dự kiến, khiến cho Trình Diễn Khương cũng đợi anh mất năm phút.
Vừa thấy anh đi tới, Cửu A Vĩ đã sốt ruột chạy tới đón, gương mặt gấp gáp lo lắng.
“Lục tổng, anh cuối cùng cũng tới rồi! Trình tổng đã tới được năm phút.”
Lục Sở Ngạo nhìn thời gian, anh chỉnh trang lại quần áo của mình, dặn dò Chu Linh Vân ở ngoài đợi mình sau đó mới vào phòng.
Một người như anh lại cảm thấy kiêng dè nhân vật này, quan trọng nhất chính là việc anh tới muộn năm phút, không biết rằng đối phương sau đó có tức giận bỏ về hay không.
Lục Sở Ngạo đưa tay ra, tỏ ý thành kính chào hỏi và cũng xin lỗi vì sự chậm trễ của mình.
“Trình tổng, rất xin lỗi vì đã để ông đợi lâu.”
Trình Diễn Khương thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh, chỉ chú ý đến Chu Linh Vân đang hướng mắt từ phía ngoài vào trong.
Ông ta dúi điếu thuốc xuống gạt tàn, cười nhạt.
“Lại là vì hai chữ nữ nhân.
Người trẻ các cậu nên có suy nghĩ cầu tiến một chút đi, đừng để những chuyện bên lề làm ảnh hưởng đến đại sự.”
Lục Sở Ngạo gượng gạo rụt tay lại, cũng hiểu rằng ông ta không có thiện ý bắt tay với mình, càng hiểu ông đang nói đến vấn đề gì.
Anh không trả lời, chỉ gật đầu, cười trừ.
“Trình tổng trước giờ kín tiếng, lần này may mắn được hợp tác quả thực là vinh hạnh của Lục thị.”
Trình Diễn Khương thở một hơi thật dài, thoải mái dựa lưng vào thế.
“Ừm… cậu biết tại sao trong hàng trăm tập đoàn công ty lớn nhỏ, các nhân vật có tầm cỡ hơn muốn hợp tác với tôi, tôi lại chọn cậu không?”
Lục Sở Ngạo lắc đầu, đương nhiên không phải chỉ vì thích mà chọn.
Từ lúc nhận được lời đồng ý, chính anh cũng ngạc nhiên.
Trình Diễn Khương kín mặt kín tiếng, làm sao anh có thể đoán ra được tâm tư của ông ta.
“Tôi nhìn thấy được năng lực của anh.”
Còn chưa cười nổi ba giây, một chữ “nhưng” đã phá ngang bầu không khí thoải mái khi ấy.
“Đừng nghĩ vì vậy mà coi tôi thành một con người dễ dãi.
Cậu bắt tôi đợi năm phút, đương nhiên, tôi cần bồi thường.”
“Đây là lỗi của tôi, Trình tổng muốn bồi thường thế nào?”
“Trong vụ kinh doanh này, tôi bảy, cậu ba.”
Một lời nói rất dứt khoát cũng như thể hiện được ý đồ như vốn đã được thiết lập sẵn ở trong đầu của ông ta.
Lục Sở Ngạo căng thẳng đến lặng người, thế này chẳng khác nào Lục thị trở thành