Vừa vào đến nhà, Hứa Ngụy đã hớn hở đem một bó hoa đến đưa cho cô, cũng may rằng nó vẫn còn tươi.
“Bất ngờ thật đấy, anh còn tặng hoa cho tôi cơ à?”
Hứa Ngụy lắc lắc đầu: “Đâu có, đây là quà sinh nhật của Trình thiếu, hôm qua anh ấy có tới nhưng cô với Lục thiếu đã đi rồi.”
Không khí lúc này bỗng chốc trở nên ngượng ngùng và ngột ngạt.
Cô hắng giọng, cũng không biết nên nói cảm ơn hay im lặng.
Lục Sở Ngạo chẳng nói chẳng rằng, cướp lấy bó hoa lớn rực rỡ trong tay cô.
“Mắt thẩm mỹ tệ thật.”
“Ơ này, anh làm gì vậy?”
“Xấu, đem vứt nó đi.”
“Đâu có xấu, khá đẹp mà…”
Chu Linh Vân chỉ buột miệng khen hoa của Trình Thiếu Khanh một câu đã khiến cho sắc mặt của Lục Sở Ngạo trở nên căng thẳng, anh gằn giọng, hỏi lại.
“Đẹp không?”
Chu Linh Vân dè dặt, miễn cưỡng lắc đầu.
“Không…”
“Vậy vứt đi là được rồi.”
Nói rồi, anh ném nó sang cho Hứa Ngụy, dùng ánh mắt ra lệnh cho anh ta phải ném thứ hoa đó đi.
Hứa Ngụy đột nhiên nhìn vào chiếc nhẫn trên tay của Chu Linh Vân liền hiểu ra, rốt cuộc trong nhà lại nhiều thêm một chủ.
Chu Linh Vân lúc này mới bật cười, kiễng gót chân lên ôm vào hai má đang tức giận của anh.
“Lục biến thái, anh ghen đấy à?”
“Ừ, anh ghen đấy.
Bây giờ thì anh đã có tư cách để ghen chưa?”
Lục Sở Ngạo nói với một chút hậm hực.
Chu Linh Vân liền nhớ lại cái lần mà anh vô duyên vô cớ ghen tuông với công nhân đào mỏ, không ngờ một câu nói ấy của cô đã khiến anh nhớ tới tận bây giờ.
Họ Lục này không chỉ biến thái, mặt dày vô sỉ, bây giờ còn thêm cả tính thù dai nữa.
Chu Linh Vân đang suy nghĩ, bây giờ quay đầu có còn kịp không nhỉ?
“Chỉ là một món quà nhỏ thôi, anh đừng cứ vỡ hũ giấm như thế chứ.”
Lục Sở Ngạo ôm lấy eo của cô, gương mặt vô cùng nghiêm túc răn đe.
“Anh không cần biết.
Tên Trình Thiếu Khanh đó, sau này đừng có qua lại với hắn.
Hắn ta có ý đồ với em!”
Chu Linh Vân thở dài, lại đi đến ghế sofa ngồi tựa lưng thoải mái.
“Em nói rồi, bọn em chỉ là bạn thôi.
Từ nhỏ hai người lớn lên cùng nhau, là tình bạn đơn thuần, trong sáng.”
“A! Lục thối, anh cốc đầu em!” Chu Linh Vân ôm lấy trán suýt xoa.
“Tỉnh lại đi, không có gì là trong sáng đơn thuần đâu! Anh nói rồi, đừng có dây dưa với hắn.”
Chu Linh Vân chỉ đành bất lực với hũ giấm thối này.
Để cho hũ giấm này bớt bể, cô liền nhảy vào lòng Lục Sở Ngạo, ôm lấy cổ anh rồi không ngừng gật đầu.
“Biết rồi biết rồi, em sẽ không nhận quà, nhận bất cứ thứ gì từ anh ấy.”
Lục Sở Ngạo được như ý, rốt cuộc cũng cười một cái rồi hôn chụt vào má cô.
Hứa Ngụy đâu muốn thấy cảnh này, nhưng nó cứ đập vào mắt khiến cho hắn cứ ôm lấy chiếc khăn cả ngày.
Hắn muốn từ chức, hắn muốn đi tìm vị hôn thê của hắn! Nơi này ép người quá đáng lắm!
…
Lục Sở Viêm đã hết mực cầu xin giáo quan và quản ngục nhưng vẫn không có tác dụng.
Hắn thậm chí đã dùng hết số tiền ít ỏi của mình để đút lót nhưng chẳng ai chịu giúp hắn.
Chu Ninh Sương cứ như vậy bị cầm tù nhiều năm, chôn vùi thanh xuân dưới song sắt lạnh buốt.
Kể từ khi bước chân vào bơi bẩn thỉu và lạnh lẽo này, Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương chưa ngày nào được ngủ ngon giấc.
Ở bên ngoài độc ác, khinh người, cao sang đến bao nhiêu thì ở trong tù ngục lại nhục nhã, thấp kém, đê hèn bấy nhiêu.
Ở cái nơi người người đều là kẻ phạm tội thế này, hai mẹ con họ cũng chỉ như một miếng rác trong cả một đống rác.
“Này hai người kia, đến giờ rồi, sao còn không lại đây đấm bóp cho chị Hiểu?”
Mạc Cẩm Tú từ lúc bị bắt giam, tinh thần đã suy sụp không ít.
Bà ta luôn trong trạng thái mệt mỏi và ủ rũ khiến cho Chu Ninh Sương vô cùng lo lắng.
Cô ta một mình đi đến chỗ của bọn họ, cúi thấp đầu trước những người mà trước kia cô ta luôn khinh bỉ.
“Mẹ tôi bệnh… tôi làm thay bà ấy.
Có chuyện gì, cứ gọi tôi.”
Người phụ nữ béo mà mọi người tôn vinh là lão đại chỉ mở mắt liếc nhìn một cái, sau đó lại yên tĩnh không trả lời.
Như vậy cũng chính là một lời đồng ý.
Chu Ninh Sương lí nhí cảm ơn sau đó đứng bên cạnh bóp vai cho bà ta.
Hoàn cảnh nhục nhã lúc này cũng mới chỉ là sự khởi đầu cho cái giá mà cô ta phải trả.
Một giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên gương mặt bẩn thỉu, rơi xuống chiếc áo cũ kỹ mỏng tanh của chị đại.
Bà ta cảm nhận được nó, thế nhưng cũng chỉ nói.
“Có bản lĩnh làm thì có bản lĩnh không hối hận.
Vào nơi này rồi, nước mắt cũng chỉ là vật trang trí, không được coi là cảm xúc.”
“…”
Lục Sở Viêm tìm trăm đường ngàn đường cuối cùng vẫn không cứu được Chu Ninh Sương, hắn ta liền có suy nghĩ bỏ luôn đi người con gái vô dụng ấy.
Hắn trở về nhà tìm Liễu Như Ý, giở giọng ân hận.
“Mẹ à… con không nghĩ mọi việc sẽ thành ra như vậy.
Mẹ, Chu Linh Vân cô ấy không phải kẻ giết người, mẹ cũng không có rào cản gì với cô ấy nữa.
Chúng con… chúng con có thể quay lại đúng không?”
Liễu Như Ý ngay lập tức giương tay tát một cái tát thật đau điếng cho Lục Sở Viêm, bà tức giận ghì chặt tay mắng hắn.
“Thằng nghịch tử! Mày vẫn còn dám nói ra những lời đấy à? Chuyện mày làm còn chưa đủ mất nhân tính hay sao còn dám nghĩ đến việc quay lại với nó?”
“Mẹ… sao mẹ…”
“Những chuyện dơ bẩn của mày đừng nghĩ qua mắt được bà già này.
Con bé Chu Linh Vân, tao cấm mày bước chân vào cuộc đời của nó.
Mày đừng quên, vốn dĩ mày với nó chẳng có quan hệ gì!”
Nói rồi, Liễu Như Ý đứng dậy rời đi, mặc kệ cho Lục Sở Viêm tái xanh mặt mày.
Hắn bật cười tự giễu, rốt cuộc bản thân từ trước đến giờ đang cần thứ gì?
Hắn chẳng giỏi bất cứ chuyện gì, hắn chẳng làm được tích sự gì, hắn chỉ muốn có tiền, có vị thế để không còn ai phải khinh bỉ hắn.
Nhưng rốt cuộc thì sao? Mọi thứ lại