Màn đêm dày đặc bao trùm cả một thành phố phồn hoa, Chu Linh Vân đứng bên cửa sổ nhìn ra ánh trăng đang tỏa sáng bên ngoài, trong lòng có nhiều nỗi buồn không thể giải tỏa.
Cô không biết rằng Lục Sở Ngạo có thực sự tới đây hay không? Và Trình Thiếu Khanh có thật lòng muốn để hai người gặp nhau hay không?
Bỏ đi, người như hắn ta cô còn muốn hy vọng điều gì? Chu Linh Vân thở dài, bất chợt một chiếc xe từ bên ngoài chạy vào trong.
Cô núp lại nhìn kỹ một chút, chính là chiếc xe quen thuộc của Lục Sở Ngạo.
Trái tim của cô đập nhanh hơn bao giờ hết, ngay giây phút này đây, Chu Linh Vân chỉ muốn lập tức xuống dưới đó để nhìn Lục Sở Ngạo một lần.
Sau trận đánh sống chết không rõ ấy, cô thực sự vô cùng lo lắng cho anh.
Ý định ban đầu bỗng chốc bị lung lay.
Chu Linh Vân muốn đi gặp Lục Sở Ngạo.
Khi này, bà vú từ ngoài đem theo đứa bé vào trong, nét mặt hiền hậu nói.
“Nhà có người lạ, tôi sợ con bé lại khóc nên đem qua đây cho tiểu thư.”
Chu Linh Vân vốn dĩ rất muốn được gặp con, nhưng không hiểu tại sao sau khi có được cơ hội đúng lúc này, cô lại chẳng muốn nán lại.
Cô nhìn vào ánh mắt hiền từ của bà vú, chân thành đến mức suýt rơi lệ.
“Dì à, làm ơn… làm ơn đưa tôi tới chỗ của Thiếu Khanh…”
Nét mặt của bà vú tái đi, bà quay mặt, lo sợ nói.
“Tiểu thư, chuyện này… tôi không làm được.”
Chu Linh Vân phút chốc cảm thấy kỳ lạ, dẫu sao bà vú cũng chỉ là người làm, đâu nhất thiết phải phản ứng thái quá như vậy?
“Chu tiểu thư, cô thừa biết ý của thiếu gia rồi đúng chứ?” Bà quay lại nhìn cô, với một ánh mắt không rõ cảm xúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dì… nói như vậy…”
Bà vú đã nghe được hết cuộc trò chuyện của hai người, đương nhiên sẽ hiểu được Trình Thiếu Khanh nghĩ gì.
Bà đã sống ở Trình gia bao nhiêu năm, làm sao không rõ được tính cách của hắn.
Bà muốn cảnh báo Chu Linh Vân không được chui đầu vào rọ.
Mặc dù cô cũng hiểu được lời nói của hắn, nhưng sự lo lắng cho Lục Sở Ngạo dường như lấn át đi tất cả.
Cô bất chấp, có thể không gặp mặt nói chuyện, nhưng chỉ nhìn một cái thôi cũng được.
Cô vẫn van cầu bà bằng những giọt nước mắt trân quý.
“Tôi chỉ đứng bên ngoài nhìn anh ấy thôi… tôi muốn biết anh ấy thế nào rồi…”
Bà vú đã khuyên hết lời thế nhưng Chu Linh Vân cố chấp không nghe.
Nhìn thấy bộ dạng đánh thương này, bà tặc lưỡi để đứa bé đang ngủ say xuống dưới vị trí thường nằm của Chu Linh Vân để con bé không tỉnh giấc, sau đó đánh liều dẫn cô xuống dưới mật thất.
Đến nơi, bà vú làm xong nhiệm vụ liền rời đi, trước đó cũng không quên nhắc nhở.
“Chu tiểu thư, cô tuyệt đối đừng tạo ra bất cứ tiếng động gì, nếu không mọi việc sẽ trở nên tồi tệ.”
Cô im lặng gật đầu, trái tim nhỏ đang run lên từng đợt mỗi khi tiến lại gần cánh cửa.
Thật lạ rằng, cánh cửa lại không hề đóng.
Cô khẽ đẩy một cách nhẹ nhàng, tạo ra khe cửa nhỏ đủ để nhìn vào bên trong.
Ánh mắt sợ hãi va phải một sợi dây xích rất lớn nằm trên mặt đất, đồng tử của Chu Linh Vân chợt giãn nở.
Một thân ảnh nam nhân vấy đầy máu tươi đang nằm bất động trên mặt đất, tay và chân của anh đều bị trói chặt lại bằng chiếc xích rất to và có vẻ nặng trĩu.
Người đàn ông có vẻ vẫn còn chút sức sống, anh ta ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, hai ánh mắt đáng thương va vào nhau.
“Sở Ngạo…”
Chu Linh Vân bịt chặt miệng run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, đôi chân của cô như đứng không vững muốn ngã khuỵu xuống.
Lục Sở Ngạo vẫn còn chút ý thức để nhận ra ánh mắt ở bên ngoài, anh lo lắng lắc lắc đầu, như muốn nói cô hãy rời khỏi đây ngay lập tức.
Thế nhưng… một tiếng cười đâu đó vọng lên từ bên trong.
“Cuối cùng em vẫn không kìm được mà… đến thăm hắn?”
Chu Linh Vân giật mình như cứng ngắc người, cô lùi lại phía sau, bỗng dưng va phải một thân hình to lớn.
Là vệ sĩ mà Trình Thiếu Khanh đã chuẩn bị từ sớm.
Trong phút chốc, Chu Linh Vân bị đem vào bên trong mật thất.
Chứng kiến tận mắt Lục Sở Ngạo bị xích như một tù nhân, Chu Linh Vân sững sờ ngã xuống dưới đất, ánh mắt thất thần sợ hãi nhìn Trình Thiếu Khanh.
Dưới đôi mắt ngấn lệ ấy, hình ảnh hắn hiện lên hệt như một con ác quỷ.
“Trình Thiếu Khanh… anh giam giữ người trái phép… anh không sợ… bị pháp luật trừng trị sao? Tại sao… tại sao anh lại trở nên biến thái đến như vậy?”
Trước lời chất vấn đầy oán hận của Chu Linh Vân, Trình Thiếu Khanh chỉ cười nấc, hắn nâng cằm cô hướng về phía của mình, nhẹ giọng nói.
“Anh nói rồi, anh mời Lục Sở Ngạo tới nói chuyện, sao lại thành giam giữ người trái phép rồi?”
“Đồ biến thái!”
Bàn tay giữ chiếc cằm thanh mảnh của Chu Linh Vân siết chặt lại khiến cô đau đớn khẽ kêu lên, Trình Thiếu Khanh nhíu chặt mày, nhắc lại lời nói của mình hôm trước.
“Còn quan tâm hắn… thì đến.”
“Em xem, em rõ ràng đã hiểu rồi nhưng vẫn lén đến.
Chứng tỏ em còn yêu hắn, em không chung thủy với anh!”
Trình Thiếu Khanh gằn giọng, hất cằm cô sang một bên với dáng vẻ tức giận.
Lục Sở Ngạo nhìn thấy cảnh tượng này liền điên cuồng chạy đến, thế nhưng tứ chi đều bị trói chặt bằng dây xích lớn.
“Thằng khốn! Mau thả cô ấy ra!”
“Sở Ngạo… Sở Ngạo…”
Chu Linh Vân càng tỏ ra thương